Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 281: Này một đám gia hỏa là thiểu năng trí tuệ đi

Chương 281: Này một đám gia hỏa là thiểu năng trí tuệ đi




Lâm Phàm tung tung Hư Không Kết Tinh, lẩm bẩm.
– Thú vị! Không ngờ trong Hư Không Kết Tinh này lại ẩn chứa sức mạnh hư không.
Vẻn vẹn dùng một cái vấn đề mà học sinh tiểu học cũng biết là không thể nào làm được, Lâm Phàm đã khiến Hư Không sinh linh kia chơi vui đến quên cả trời đất. Sinh linh này đúng là thật đơn giản.
Bây giờ, đồ vật bí ẩn ở trên người hắn cũng hơi nhiều. Chờ sau khi ra ngoài, hắn cũng phải đi hỏi ếch xanh một chút xem những thứ này có diệu dụng gì.
Tỉ như hạt châu lấy được ở phường thị Vân Hải, thậm chí cường giả của Thiên Thần giáo đều muốn tìm đến cướp đoạt, khẳng định không phải thứ đơn giản, có lẽ thật đúng là một bảo bối.
– Sinh linh, ngươi muốn ở chỗ này làm bạn ta sao?
Hư không chấn động, một Hư Không sinh linh khác xuất hiện.
Lâm Phàm không có để ý. Đơn giản như vậy liền có thể lừa dối đi qua thì hắn sao có thể coi là chuyện đáng kể. Lâm Phàm vẫn như cũ lấy vấn đề này ra sử dụng. Có điều lời của Hư Không sinh linh đến sau này lại làm cho hắn sững sờ.
– Sinh linh, trò chơi này người cứ chơi ở trước mặt hắn, hắn không nhấc lên nổi, ta thông minh hơn hắn một chút.
– Hư Không sinh linh này có chút khôn vặt.
Lâm Phàm đúng là không ngờ Hư Không sinh linh này tặc như thế. Nhưng không có khả năng mỗi khi gặp được một cái Hư Không sinh linh hắn lại phải nói lại vấn đề này một lần được. Hư không điệp gia thật sự là quá nhiều, hắn cũng không thể lãng phí quá nhiều thời gian.
– Thật sao, như vậy ngươi nguyện ý chờ đợi sao? Ta có một trò chơi rất hay, có thể cho các ngươi không còn tịch mịch, nhưng điều kiện trước tiên chính là ngươi nhất định phải cùng ta đi đến cấp độ hư không kế tiếp, tìm kiếm thêm một ít đồng bạn của ngươi, nhiều người chơi mới vui.
Hắn vừa nghĩ đến một biện pháp tốt, có thể giải quyết trong một lần duy nhất, đồng thời lại tiết kiệm được thời gian, nếu không thì có trời mới biết lúc nào hắn mới có thể đi mật tàng Vạn Quật kia.
Giọng nói không có bất cứ tia cảm tình nào của Hư Không sinh linh vang lên:
– Tốt! Nếu như trò chơi này không làm ta vui thì ngươi sẽ phải ở lại làm bạn với ta.
– Không có vấn đề.
Vừa dứt lời, khu vực hư không điệp gia này xuất hiện rất nhiều con đường liên phương hướng khác nhau.
May mắn hắn có chìa khoá của mật tàng Vạn Quật dẫn đường, nếu không muốn chân chính tìm kiếm được mật tàng Vạn Quật ở trong khu vực hư không điệp gia vô cùng vô tận này thì cũng khó như lên trời.
Lâm Phàm đi theo chỉ dẫn, bay về phía một con đường.
Đến khu vực hư không điệp gia khác, toàn bộ Hư Không sinh linh ở nơi đó đều đi theo ở phía sau lưng hắn.
Bọn họ đều là sinh linh do hư không thai nghén ra. Theo Lâm Phàm, trí thông minh phổ biến của chủng tộc này khá thấp, dễ dàng bị lừa dối.
Khi đến khu vực hư không điệp gia cuối cùng, hắn dừng bước. Tia sáng đến nơi đây liền gãy mất, hiển nhiên là hắn phải rời khỏi khu vực hư không điệp gia này mới thấy tiếp được.
Nhưng sau lưng hắn lại là mấy trăm Hư Không sinh linh, những Hư Không sinh linh này mặt không biểu tình, chỉ là đi theo sau lưng, không nói một lời.
– Đây là khu vực hư không điệp gia cuối cùng, ngươi nên giúp chúng ta vui vẻ.
Giọng nói của vô số Hư Không sinh linh vang lên, chồng chất với nhau khiến cho màng nhĩ của Lâm Phàm cũng bắt đầu thấy đau.
– Chớ quấy rầy, ta biết.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, quả nhiên làm thế này mới đúng, để tất cả Hư Không sinh linh tụ tập, để bọn họ chơi đến quên cả trời đất đi.
Lúc này, hắn trôi nổi ở trong hư không. Bàn tay vung lên. Thiên Cương chi lực ngưng tụ thành một mặt bàn khổng lồ. Sau đó, hắn lại tiếp tục nhấc ngón tay.Thiên Cương chi lực biến thành từng lá bài Thiên Cương.
– Ta hiện tại dạy cho các ngươi một trò chơi, chính là trăm người chơi đánh bài, toàn bộ đều có thể tham gia, niềm vui thú vô tận, quy tắc mời xem.
Lâm Phàm búng tay, hư không xuất hiện chữ viết miêu tả quy tắc trò chơi.
Tất cả Hư Không sinh linh quay đầu qua nhìn. Chỉ trong chốc lát, tất cả gật đầu, nói:
– Chúng ta minh bạch, cùng nhau chơi đùa.
Lâm Phàm nhìn không thấu những Hư Không sinh linh này, cũng không biết chúng mạnh hay yếu. Bây giờ, mấy trăm Hư Không sinh linh đứng ở nơi đó, uy thế cũng rất kinh khủng, người gan bé chỉ sợ đều có thể bị hù chết.
Giờ phút này, Hư Không sinh linh phân tán ra, vây quanh ở quanh mặt bàn, cùng một ngữ khí, cùng một giọng nói đồng thời vang lên:
– Chia bài.
Lâm Phàm nhìn những Hư Không sinh linh này, không có suy nghĩ nhiều, lá bài Thiên Cương bắn ra. Nhìn một đám gia hỏa chơi đùa thật đúng là muốn chết cười.
– Tốt! Bắt đầu đi, ta cùng các ngươi chơi một ván.
– Tám đôi mười
Lâm Phàm ra bài.
– Không cần.
– Không cần.

Một lượt xuống đi, những Hư Không sinh linh này vậy mà không đánh được một lượt nào.
Một mực đến cuối cùng, Lâm Phàm đánh xong bài trong tay mà trên tay những Hư Không sinh linh kia vẫn đầy bài. Hắn cười nói:
– Các ngươi cảm thấy vui sao?
Hư Không sinh linh gật đầu, không có chút ba động tình cảm nào, nói:
– Ừm. Trò chơi này rất thú vị, rất vui.
– Vậy là được rồi. Các ngươi cứ từ từ chơi đi, ta đi trước.
Lâm Phàm nói.
Hư Không sinh linh đồng thời lắc đầu, nói:
– Không được. Ngươi tiếp tục ở lại chơi cùng chúng ta.
Lâm Phàm nhíu mày. Đám gia hỏa này có chút ngang ngược nhưng Hư Không Kết Tinh của những Hư Không sinh linh này cũng không tệ. Hắn gật đầu, nói:
– Tốt! ta cùng các ngươi chơi thêm một ván. Nếu như ta thắng, các ngươi đưa Hư Không Kết Tinh cho ta, đồng thời để ta rời đi, như thế nào?
– Được.
Tất cả Hư Không sinh linh gật đầu.
– Hắc hắc. Xem ta hành hạ các ngươi đây.
Lâm Phàm cười thầm ở trong lòng, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lá bài Thiên Cương và bắt đầu tẩy bài.
Những lá bài này đều là do hắn dùng Thiên Cương chi lực ngưng tụ, hắn muốn lá bài gì thì sẽ có lá bài đó. Cùng ta chơi, các ngươi nhất định phải thua.
Chia bài trong nháy mắt kết thúc.
– Ta đi trước, mười đôi J.
Nhìn bài trong tay, Lâm Phàm rất hài lòng. Tất cả đều là đồng bộ, về phần bài nhỏ, toàn bộ đều ở trong tay những Hư Không sinh linh kia, hơn nữa còn cố ý chia ra, để bọn họ không có cách nào tạo thành bộ.
Lâm Phàm nhìn một vòng, hiển nhiên đều không cần, khi chuẩn bị tiếp tục đi bài, mấy giọng nói vang lên.
– Ta muốn, mười một đôi ba.
– Ta muốn, mười một đôi bốn.
– Ta muốn…

Lâm Phàm triệt để ngây người, chuyện này con mẹ nó làm sao có thể xảy ra, đám gia hỏa này làm sao lại có những lá bài này.
Ở trong khu vực mà Lâm Phàm không có cách nào cảm thụ, những Hư Không sinh linh này đang đổi bài cho nhau.
Cuối cùng, Lâm Phàm ngoại trừ lượt thứ nhất được ra bài, còn lại đều không có ra.
Giờ khắc này, Hư Không sinh linh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Phàm, trăm miệng một lời, nói:
– Ngươi thua, ngươi phải lưu lại chơi cùng chúng ta.
Giọng nói hạo hãn vang vọng vùng hư không này.
Nhìn cảnh tượng ở trước mắt, Lâm Phàm lập tức nổi giận. Hai tay nắm lấy mặt bàn và trực tiếp lật bàn. Hắn quát to:
– Các ngươi quá con mẹ nó là không nể mặt ta rồi.
– Đánh nhau!
Hắn không ngờ những Hư Không sinh linh này lại âm hiểm như thế. Những lá bài này đều là do hắn khống chế nhưng giờ lại thay đổi.
Bật hết hỏa lực, thân thể hóa thành khổng lồ, Vô Địch Chân Thân hiện lên ở sau lưng.
– Hôm nay, ta muốn rời khỏi nơi này. Đám Hư Không sinh linh các ngươi thật sự là quá vô sỉ, cùng lắm thì chính là chết, ai sợ ai.
– Băng Diệt!
Uỳnh!
Trong nháy mắt, một sức mạnh cường hãn đến cực hạn bạo phát ra. Hai con ngươi màu đỏ vàng của Vô Địch Chân Thân lóe ra vô hạn hung quang, nó đấm ra một quyền, hư không điệp gia chung quanh cũng bắt đầu chấn động.
– Sinh linh, ngươi lật lọng. Ngươi phải lưu lại chơi cùng chúng ta.
Ầm!
Hư Không sinh linh nổ tung, nhưng sau khi nổ tung, chúng hình thành hư không khí lưu rồi không ngừng ngưng tụ và lại khôi phục như cũ.
– Giết không chết.
Lâm Phàm đúng là không ngờ Hư Không sinh linh lại có loại năng lực này. Chỉ là nghĩ đến mảnh không gian này là hư không điệp gia, hắn cũng hiểu ở trong này, khó mà đánh chết bọn chúng được.
Nhưng, giờ khắc này, chiến ý trong mắt của Lâm Phàm lấp lóe. Hắn nói:
– Ta cũng không tin, các ngươi không chết.
Uỳnh!
Một sức mạnh mênh mông từ trên người Lâm Phàm bạo phát ra. Hắn đấm mạnh xuống phía dưới. Một khí tức cuồng bạo chợt bộc phát ra, quét về phía những Hư Không sinh linh kia.
– Chết hết đi cho ta.
Ầm!
Ầm!
Mặt đất tối tăm, màu xám tro đột nhiên nhộn nhạo lên rồi xuất hiện chấn động hình gợn sóng.
Phụt!
Gợn sóng nổ tung, từng cột sáng vọt thẳng lên trời, lực trùng kích đánh những Hư Không sinh linh này thành hư vô.
– Nhìn, đây chính là kết cục khi không cho Lâm Phàm ta mặt mũi đó. Các ngươi thật quá càn rỡ, đánh ván bài thôi mà cũng chơi bẩn. Các ngươi có biết xấu hổ hay không?
Lâm Phàm thở hổn hển.
Vốn dĩ, hắn định trò chuyện thoải mái cùng những Hư Không sinh linh này, dùng yêu thương để cảm hóa bọn họ. Thật không nghĩ đến bọn chúng lại không biết tốt xấu như thế. Thật đúng là tội đáng chết vạn lần.
Hư không chấn động, những Hư Không sinh linh này lại xuất hiện một lần nữa.
Hiện tại, Lâm Phàm đã không muốn nói chuyện, hắn cảm giác có chút khó giải quyết. Những Hư Không sinh linh này do hư không điệp gia thai nghén thành, ở trong này, hắn hoàn toàn không có cách nào giết chết chúng.
– Chiến đấu…
Đột nhiên, một giọng nói lan truyền ra.
Những Hư Không sinh linh kia đứng tại chỗ tựa như là choáng váng vậy, một mực nhắc đi nhắc lại hai từ ‘Chiến đấu’ này, sau đó giọng nói càng lúc càng lớn, càng ngày càng to, cuối cùng tất cả Hư Không sinh linh đều đang đồng thanh hét.
– Chiến đấu lại vui như vậy.
– Chiến đấu có thể làm hao mòn tịch mịch.
– Chúng ta chiến đấu đi.
Uỳnh!
Giờ khắc này, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Phàm, những Hư Không sinh linh này lại đang đánh lẫn nhau.
Đầu bị đánh phát nổ.
Cánh tay bị đánh gãy.
Thân thể nhanh chóng bị xé nứt ra.
Cảnh tượng cuồng bạo xuất hiện.
– Tình huống này rốt cuộc là như thế nào? Những Hư Không sinh linh này đều là kẻ thiểu năng hay sao?
Hiện tại, Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì. Hắn thấy những Hư Không sinh linh này đều có chút không bình thường.
Hẳn là chuyện Hư Không sinh linh này từ hư không thai nghén mà ra, không có bất kỳ cái gì tình cảm, mà ở dưới sự cảm nhiễm của mình, bọn họ đã có được cảm xúc khác.
Cũng tỷ như chiến đấu này.
Nếu thật là như thế, vậy thì những Hư Không sinh linh này chính là một tờ giấy trắng, có thể hấp thu cảm xúc do người khác phát ra, từ đó tiến hành lĩnh ngộ để trưởng thành.
– Sinh linh, ngươi chiến đấu để chúng ta cảm nhận được khoái hoạt, chúng ta sẽ không tịch mịch nữa. Những Hư Không Kết Tinh này cho ngươi.
Lập tức, một khối lại một khối Hư Không Kết Tinh được vứt ra.
Lâm Phàm giơ tay lên, thu những Hư Không Kết Tinh này vào trong nhẫn trữ vật.
– Đám gia hỏa này rất có thể là đồ đần nha.
Lập tức, vùng hư không này nổ tung.
Hư không màu xám tiêu tán rồi lại có một vùng chim hót hoa nở xuất hiện, thậm chí còn có mùi thơm truyền vào trong mũi.
Lâm Phàm nhìn quanh, chau mày, không biết nơi đây lại là chỗ nào?
Nơi này lại giống như là thế ngoại đào nguyên vậy, cổ thụ rập rạp, che đậy thiên địa, thậm chí còn có động vật sinh sống.
– Mật tàng Vạn Quật này đến cùng là thứ gì, làm sao lại quỷ dị như vậy.
Lâm Phàm giơ chân lên, bước ra một bước, mà khi mu bàn chân đụng chạm cùng mặt đất, một vòng gợn sóng cuồn cuộn từ dưới chân truyền ra đến, lan ra bốn phương tám hướng, giống như là giẫm ở trên mặt hồ vậy.
– Sinh linh, nơi này không được phép đi vào.
– Giam cầm!
– Phong ấn!
Trong chốc lát, thiên địa hình thành hai trận văn to lớn, hai trận văn này tản ra hào quang chói sáng, nhanh chóng bao phủ Lâm Phàm.
Hai luồng sức mạnh huyền diệu đánh trúng người Lâm Phàm.
– Cái gì?
Lâm Phàm ngẩng đầu, đây là muốn làm gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất