Chương 282: Nhiệm vụ này rất đơn giản
…
Hai trận văn này dựng dục sức mạnh mênh mông, trong đó một trận văn che đậy thiên địa, vô số phù văn huyền diệu lưu chuyển ở trong đó, sau đó từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng khóa Lâm Phàm lại.
– Co lại!
Trận văn to lớn chấn động rồi đột nhiên co vào, khoảng cách ở giữa càng ngày càng nhỏ, nhanh chóng dán ở trên da Lâm Phàm.
Lâm Phàm lập tức cảm thấy một sức mạnh phong cấm mênh mông nhanh chóng áp ở trên thân thể mình.
– Phong Thiên Cấm Thuật!
Đột nhiên!
Trên bầu trời, một trận văn khác từ trên trời giáng xuống, trận văn này giống như là bánh răng vậy, chậm rãi xoay tròn. Bên trong trận văn có ánh sáng năm màu lưu chuyển. Khi rơi xuống chỗ đỉnh đầu Lâm Phàm thì nó lập tức dừng lại, ánh sáng như là thác nước rủ xuống bao phủ quanh hắn.
– Sinh linh, nơi này là cấm địa. Người dám can đảm xâm nhập cấm địa, phong cấm một vạn năm.
Một giọng nói vang vọng đất trời. Lâm Phàm không biết là từ nơi nào đi ra, cũng không biết là ai đang nói chuyện.
– Cái gì? Tại sao lại muốn phong cấm ta, ta lại không làm chuyện xấu xa gì.
Lâm Phàm ngẩng đầu, giơ tay lên. Hắn chạm vào xem thử nhưng mà ngón tay lại xuyên thấu trận văn.
– Có chút ý tứ.
Hắn bước ra một bước. Không hề cảm thấy bất kỳ trở ngại gì, hắn thoải mái đi ra từ trong trận văn.
Hắn có thể cảm giác được, hai trận văn này đều có khác biệt, một cái là phong ấn cương khí trong cơ thể, một cái khác thì là phong ấn thần hồn.
Nhưng rất đáng tiếc, hai thứ này không có nửa điểm tác dụng đối với hắn.
Lâm Phàm xoay người, nhìn qua hai trận văn phong ấn này, đưa tay sờ lên cằm, lâm vào trầm tư.
Hai trận văn phong ấn đúng là có chút lợi hại, nếu như có thể biến chúng thành của mình có lẽ rất không tệ.
Nhưng mà khi hắn đưa tay sờ, lại cảm thấy chúng không có thực thể.
Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Phương xa, một con dã thú chạy nhanh đến. Đột nhiên, trận văn phong ấn từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng bao phủ con dã thú này. Tình cảnh này giống như đúc lúc phong ấn hắn.
Đột nhiên, con dã thú kia nổ tung, chết ở dưới uy áp của trận văn phong ấn.
– Mật tàng Vạn Quật này đến cùng tình huống là như thế nào? Là muốn cho người ta tiến đến tầm bảo hay là muốn trấn áp toàn bộ những người tiến vào bên trong này. Vạn Quật lão tổ thật sự là kỳ quái.
Hắn có chút nghi hoặc. Dù sao phong ấn này cũng không trấn áp được hắn, còn không bằng tiếp tục đi tới, nhìn xem nơi này đến cùng tồn tại cái gì.
– Dám can đảm đột phá phong ấn, tội đáng chết vạn lần.
Trong chốc lát, giọng nói huy hoàng, cuồn cuộn vag lên. Thiên địa biến đổi. Cảnh sắc chung quanh, phát sinh biến hóa cực lớn. Cảnh tượng bụi cây bụi cỏ, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von trong nháy mắt tiêu tán, thay vào đó là cảnh tượng vô số ngọn núi lửa khổng lồ phun khói đen. Khói đen cuồn cuộn hòa lẫn với màu đỏ của dung nham khiến cho người ta có cảm giác bức bối.
Trên bầu trời, có phi cầm màu đen quái dị bay lượn.
– Thật đúng là đại thủ bút. Cảnh tượng biến ảo đúng là rất chân thật.
Nhưng, hắn hiện tại chỉ muốn đi ra ngoài, tìm kiếm mật tàng Vạn Quật kia.
Lấy chìa khoá của mật tàng Vạn Quật ra, nó không có bất kỳ chỉ lệnh gì, chỉ tản ra hào quang nhỏ yếu.
– Xem ra là nhất định phải vượt qua nơi này mới có được chỉ dẫn để mình tìm tới mật tàng Vạn Quật rồi?
– Người xâm nhập đáng chết.
Lúc này, một giọng nói to lớn, ngột ngạt, giống như là của ác ma vậy vang lên.
Ngay tại phía trước, ở biên giới một ngọn núi lửa lớn nhất, một đôi tay màu đen khổng lồ xuất hiện, bám lên miệng núi. Sau đó, từ trong núi lửa, một đôi sừng ác ma to lớn chậm rãi trồi lên, bên trên giống như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Sau đôi sừng chính là khuôn mặt dữ tợn, hai con ngươi to lớn như là đèn lồng vậy nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
– Thật sự là dọa người.
Lâm Phàm lắc đầu. Hắn chỉ muốn tiến vào một cái mật tàng mà thôi. Sao lại khó khăn vậy? Không chỉ bị phong ấn, còn gặp phải ác ma đe dọa. Thật là khiến người ta khó chịu.
– Ngươi cứ chậm rãi từ leo ra trong núi lửa đi.
Hắn hướng về phía núi lửa có ác ma hô một tiếng, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
– Sinh linh dừng lại. Nơi này không phải chỗ mà ngươi có thể đi vào.
Giọng nói khủng bố lại vang lên ở bên tai, còn có ý uy hiếp.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ trên người ác ma kia. Nhưng cho dù mạnh hơn cũng không có liên quan gì đến hắn, hắn chỉ muốn yên lặng từ nơi này ra ngoài, tìm kiếm bảo tàng mà thôi.
Thế nhưng mà hắn còn chưa đi được bao xa, dung nham đầy trời phô thiên cái địa lao đến, rơi xuống phía trước, nhanh chóng tạo thành một biển dung nham.
– Sinh linh dừng lại. Đây là Thống Khổ Chi Hải, ngươi lại bước thêm một bước thì sẽ chịu đủ thống khổ vô cùng vô tận.
Ác ma kia còn đang chậm rãi leo lên, cũng không biết là muốn leo đến lúc nào mới có thể đi ra ngoài.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống, duỗi ngón út ra đặt ở bên trong Thống Khổ Chi Hải này. Lập tức có một sức mạnh huyền diệu xuyên thấu qua ngón út truyền vào trong đầu tựa như là một loại căn nguyên thống khổ nào đó. Nhưng vừa dung nhập vào trong đầu của hắn, sức mạnh liền lập tức tiêu tán, mà ngón út lại không có bất kỳ cảm giác khác thường gì, không có bị thiêu cháy.
– Nơi này đến cùng là thứ gì, có hoa không quả đều chỉ là mấy thứ hư ảo mà thôi.
Lâm Phàm rất khinh thường. Nguyên bản hắn còn tưởng rằng cái gọi là Thống Khổ Chi Hải này nóng đến cỡ nào, hiện tại xem ra thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Phù phù!
Hắn nhanh chóng nhảy vào trong đó, sau đó hai tay một trước một sau tạo thành tư thế bơi sải.
Nhìn thấy tình huống này, ác ma trong núi lửa lập tức kinh hãi, nói:
– Làm sao có thể!
– Trên dời này không có cái gì không thể cả, tiểu ác ma.
Lâm Phàm mở to miệng, uống một hớp nham tương không có nhiệt độ, súc miệng, sau đó phun ra.
Cũng không lâu lắm.
Hắn đã đến bên bờ bên kia, nhanh chóng leo lên, sau đó nhìn về phía phương xa. Nhìn thấy ác ma trong núi lửa còn đang từ từ leo lên, hắn nghi ngờ hỏi:
– Ngươi đến cùng ra hay không ra? Nếu không ra nhanh thì ta phải đi rồi.
Nơi này là mật tàng Vạn Quật, có những thứ kỳ kỳ quái quái này thủ hộ cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng mà việc khiến hắn nghi hoặc chính là những thủ hộ giả này giống như cũng chẳng mạnh mẽ lắm.
– Sinh linh, ngươi sẽ không đi được đến tận cùng đâu. Nơi này là cấm địa, không người nào có thể đi vào.
Ác ma trong núi lửa chậm rãi chui xuống, nhưng mà sau cùng trong giọng nói lại là đã bao hàm cảm xúc không dám tin.
Hắn không thể tin được lại có người có thể ngao du ở trong Thống Khổ Chi Hải. Thống khổ trên tinh thần có thể làm cho người điên cuồng nhưng mà lại không có chút ảnh hưởng nào với sinh linh này. Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Lâm Phàm cười. Các ngươi đã nói không người nào có thể đi vào vậy thì hôm nay ta sẽ đi vào cho các ngươi nhìn xem.
Đối với mật tàng Vạn Quật này, hắn là tình thế bắt buộc. Chịu khổ lớn như vậy mà không có hồi báo sẽ khiến cho người ta rất khó chịu.
Xoạt xoạt!
Lúc này, không gian chung quanh như là mặt kính vậy vỡ nát.
– Lại phải biến đổi sao?
Mắt Lâm Phàm tối sầm lại, khi ánh sáng xuất hiện lại thì hắn đã ở trong một hoàn cảnh khác.
– Sinh linh, hoan nghênh ngươi đến đây.
Một giọng nói vang lên. Sau đó phương xa, một bóng người từ từ đi tới.
– Ta là thủ hộ giả của nơi này, ngươi có thể xưng hô ta là Thần.
Thần xuất hiện ở trước mặt của Lâm Phàm. Khuôn mặt của hắn giống Lâm Phàm như đúc, nhưng mà trên mặt nhưng không có bất kỳ biểu lộ gì.
– Ngươi có thể thông qua Thống Khổ Chi Hải đã nói rõ ngươi có thể chịu đựng tinh thần tra tấn, nhưng mà ở chỗ này ngươi sẽ không có cách nào tiến lên.
Lâm Phàm thì thầm trong lòng, mật tàng Vạn Quật này đến cùng tình huống là như thế nào. Thật sự là quá quỷ dị, không biết Vạn Quật lão tổ đến cùng là lai lịch gì, lại có thể sáng lập ra nơi này.
Không biết phải có tu vi cỡ nào thì mới có thể làm được loại không gian biến ảo vô thường này.
– Ta muốn đi mật tàng Vạn Quật, ngươi bên này yêu cầu là cái gì?
Hắn nhanh chóng mở miệng hỏi thăm.
Khuôn mặt vốn không có bất kỳ biểu lộ gì của Thần lúc này lộ ra một nụ cười quỷ dị, hắn nói:
– Ở chỗ này của ta, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ liền có thể rời đi. Nếu như ngươi không có cách nào hoàn thành, vậy thì ngươi chỉ có thể lưu tại nơi này.
Lâm Phàm, nói:
– Được, nhanh lên.
– Sinh linh, ngươi không nên gấp. Bởi vì chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ biết nhiệm vụ này là kinh khủng cỡ nào.
Đúng lúc này, trước mặt Thần xuất hiện một cái đĩa quay. Đĩa quay bị chia cắt thành vô số khu vực, bên trong mỗi một khu vực đều có chữ viết.
– Sinh linh, đến chuyển động nhiệm vụ của ngươi đi. Vận mệnh do ngươi đến điều khiển.
Thần trầm thấp cười.
– Thật sư chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là ta liền có thể rời đi sao? Ngươi sẽ không giở trò lừa bịp sao?
Lâm Phàm hỏi.
Thần gật đầu, nói:
– Ta là người chưởng quản ở nơi này, đĩa quay liền đại biểu tất cả. Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể rời đi.
– Được! Đĩa quay, ngươi không cần do dự, chuyển động đi.
Lâm Phàm cảm giác nơi này vô cùng quái dị. Không gian do Vạn Quật lão tổ sáng lập thật đúng là kỳ quái, sau đó hắn nhanh chóng chuyển động đĩa quay.
Lập tức, một quầng sáng bao phủ đĩa quay, mà tốc độ của đĩa quay càng lúc càng nhanh, dần dần hắn cũng không thấy rõ phía trên đến cùng có cái tuyển hạng gì.
Thần mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, giơ ngón tay lên, nói:
– Ngừng!
Đột nhiên, đĩa quay dừng lại, mà chỗ kim chỉ nam dừng lại là một khu vực rất nhỏ, rất nhỏ đến mức gần như không cần tính.
Thần nói:
– Sinh linh, nhiệm vụ của ngươi là tự giết chết mình. Nếu như ngươi có thể làm được chính là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội quay lại. Đương nhiên, ngươi cần tiêu hao mười năm sinh mệnh. Ngươi nguyện ý quay lại một lần sao? Lần tiếp theo có lẽ chính là từ nơi này ra ngoài.
– Không cần, nhiệm vụ rất đơn giản.
Lâm Phàm khoát tay rồi nhanh chóng lấy Thái Hoàng Kiếm ra, một kiếm chặt xuống. Trong nháy mắt, đầu cùng cổ hắn tách rời ra, một cột máu tươi phun tới.
Biểu lộ trên mặt Thần phát sinh biến hóa cực lớn, trong ánh mắt đều lóe ra thần sắc ngốc trệ.
– Làm sao lại… lại có thể như vậy?
Đột nhiên, Thần ôm đầu tựa như là ở vào trạng thái hỗn loạn.
– Vì sao lại sẽ thành như này? Hắn làm sao lại tự giết chết mình. Không phải là tiêu hao mười năm sinh mệnh là có thể quay lại một lần sao? Tại sao hắn không lựa chọn điều này.
– Không! Ta thua. Ta làm sao lại có thể thua?
– A!
Giờ khắc này, Thần gào thét. Thân hình tan vỡ. Một khối lại một mảnh vụn trôi nổi bay lên.
Dần dần, toàn bộ thân hình đều vỡ thành mảnh nhỏ, nổi bồng bềnh giữa không trung. Đĩa quay cũng tiêu tán.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt, nói:
– Tốt! Nhiệm vụ hoàn thành, nên thả ta…
– A. Người đâu rồi?
Giờ khắc này, Lâm Phàm ngây người. Hắn không biết gia hỏa ở trước mặt đến cùng là đi nơi nào rồi.
Gia hỏa này không phải là muốn chơi xấu đi.
Ầm!
Không gian vỡ nát, chung quanh lâm vào trong bóng tối.
Cảnh tượng mới là một vùng tăm tối, phương xa giống như có tinh điểm, như là ở trong vũ trụ hoang vu vậy. Lâm Phàm không ngừng rơi xuống vực sâu vô tận dưới trời sao. Vực sâu nhìn không thấy đáy, cũng không nhìn thấy trời.
– Đây rốt cuộc là chỗ nào? Làm sao quỷ dị như vậy?