Chương 283: Ánh sáng của tài phú chọc mù mắt
…
Phù phù!
Tựa như là hắn rớt xuống nước vậy.
Từ trong nước xông ra, hắn lắc lắc đầu, cho nước không đọng lại trên tóc.
– Không thể hiểu được. Vạn Quật lão tổ thật sự là quá phận, sao lại thiết kế lắm trò như vậy chứ? Không biết có còn hay không nữa.
Hiện tại, hắn cảm thấy rất bực. Tên Thần kia không biết làm sao mà lại tự dưng biến mất không thấy. Không gian không hiểu sao lại nổ tung còn mình lại rớt xuống ao. Đây rốt cuộc là cái mật tàng rắm chó gì vậy.
Chẳng lẽ không thể cho cường giả nào đó xuất hiện cho hắn đại chiến ba trăm hiệp sao? Vừa vượt ải dễ dàng mà hắn lại còn có thể cảm thụ xem mình đã cường đại cỡ nào.
Nhưng bây giờ, chơi đến ngu người rồi. Nếu như mình có thực lực thế này, khẳng định sáng tạo ra vô số cường giả làm người thủ hộ. Muốn thu hoạch được bảo tàng của Vương giả vĩ đại Lâm Phàm thì dùng thực lực đến chinh phục đi.
– Đây là cái gì?
Trước mắt, sương mù mông lung màu hồng phấn quấn quanh ở chóp mũi. Hắn hít sâu một hơi, hút toàn bộ sương mùvào khoang bụng. Lập tức, hắn có cảm giác trong bụng có ngọn lửa đang bùng cháy, đũng quần sưng cao cao.
Loại xúc động này nhanh chóng tràn vào trong não, nhưng mà bộ não của hắn nhanh chóng tiến hành trấn áp loại tâm tình tiêu cực này.
Thân thể mặc dù thành thật nhưng mà bộ não lại là rất thanh tỉnh.
Giọng nói dễ nghe như là chuông bạc vậy vang lên, đồng thời còn có tiếng cười giống như cây tường vi phóng đãng không bị trói buộc truyền lại.
Mặt nước dập dềnh, bọt nước văng lên tung tóe.
Sương mù màu trắng ở phía trên từ mặt nước khiến cảnh vật chung quanh trở nên mông lung.
– Có người đang tắm rửa trong ao à?
Đây là ý nghĩ duy nhất của hắn. Bên trong sương trắng mông lung có vô số cánh tay như là ngó sen trắng ngần đang vung vẩy.
Lâm Phàm đột nhiên run lên. Hắn gào thét, đưa tay đẩy người trước mặt ra, nói:
– Sờ cái gì đấy?
– Ngươi đẩy thương người ta.
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào trong tai.
Sương mù màu trắng hơi tiêu tán một chút.
Nhìn thấy tình huống trước mắt này, Lâm Phàm cũng sợ ngây người. Từng thân thể đỏ trắng nửa che nửa lộ chìm nổi ở trong ao. Lâm Phàm đếm kỹ, lại có chín em gái ở trong hồ.
Thanh thuần, vũ mị, lãnh diễm, yếu đuối,… loại hình em gái nào cũng đều có.
– Ngài tới đây vui đùa cùng chúng ta, có được hay không?
Từng đôi tay sáng trắng vẫy gọi, giọng nói câu dẫn giống như tràn đầy ma lực vậy.
– Thật sự là xinh đẹp đến cực hạn.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, cảm giác những em gái này thật sự là rất xinh đẹp, hoặc là có thể nói hình dáng này căn bản không phải là người có thể trưởng thành được.
Trên bầu trời, một tinh thần nhu hòa bao phủ xuống.Mà ở bên ngoài ao nước có từng bộ thi thể khô khốc đã sớm cùng bùn đất hỗn hợp thành một thể, nếu như không nhìn kỹ, căn bản khó mà phân biệt ra.
Mà những thi thể khô khốc này đều là há to miệng tựa như là tử vong ở trong vui sướng vậy.
– Tới thôi!
Lâm Phàm hít sâu một hơi. Khuôn mặt tràn đầy ý cười. Hình như là rất lâu rồi hắn không có hưởng thụ cảnh tượng làm hắn hưng phấn kia.
– Tốt! Ta tới…
Hắn nhảy ùm xuống nước rồi tựa như là một con cá vui sướng nhanh chóng bơi đến trước mặt một em gái. Sau đó nổi lên trên mặt nước, gương mặt mang trên nụ cười vui sướng, hắn nói:
– Mỹ nữ, ngươi nhìn ta đẹp trai không?
Em gái thanh thuần ngượng ngùng gật đầu, nói:
– Đẹp trai.
Cuồng Thân!
Uỳnh!
Áo nổ tung.
Thân thể biến thành cao đến ba mét, toàn thân đen kịt, nói:
– Như vậy, hiện tại ta còn đẹp trai không?
Em gái thanh thuần hơi sững sờ, nhưng vẫn ngượng ngùng gật đầu, nói:
– Đẹp trai.
Lạch cạch!
Một tay đặt ở trên đầu em gái thanh thuần kia rồi hắn nhanh chóng nhấc nàng lên khỏi mặt nước. Thân thể linh lung tinh tế kia không có bất kỳ lực hấp dẫn gì đối với hắn.
– Quả thật là quá hưng phấn! Rất lâu, rất lâu rồi ta không có gặp được thứ chất lượng cao như vậy. Vậy để ta triệt để hưng phấn lên đi.
Hắn nhanh chóng ném em gái kia tới không trung.
Lâm Phàm nghiêm mặt, năm ngón tay hợp lại. Trong mắt lóe ra vẻ mong đợi rồi hắn đột nhiên quát to:
– Yên Hoa Quyền, bật hết hỏa lực.
Uỳnh!
Hắn đấm ra một quyền. Không gian chấn động.Một sức mạnh mênh mông nhanh chóng xuyên qua thân thể em gái kia làm nàng nổ tung.
Ầm!
– Thật đẹp! Có thể tại trong mật tàng thưởng thức được pháo hoa, thật sự là một loại hưởng thụ.
Lâm Phàm nở nụ cười xán lạn. Nơi này thật đúng là đủ âm trầm, sương mù màu hồng bị hút vào trong bụng khiến thân thể của hắn phản ứng, thậm chí còn có tinh thần tràn vào trong đầu để hắn mê muội, muốn hắn triệt để trầm luân.
Nhưng mà tất cả đều là vọng tưởng.
Đối với cường giả chân chính, nếu như không thể khống chế tâm trí, đó là nhỏ yếu cỡ nào.
– Ngươi tại sao lại làm như vậy?
Lúc này, tám em gái khác thất kinh hô.
– Tại sao như vậy? Ta là người không thích trong tình huống chưa có bồi dưỡng tình cảm thì đã phát sinh loại quan hệ này, huống chi… các ngươi không phải người.
Lâm Phàm cười nói:
– Đừng chạy! Các ngươi đều là ta.
Phù phù!
Trong nháy mắt, tám em gái khác từ trong ao bay ra, bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
– Chạy làm cái gì? Không phải các ngươi bảo ta chơi đùa cùng các ngươi sao? Hiện tại các ngươi chơi với ta.
Lâm Phàm nhảy lên, duỗi tay bắt lấy đầu của một em gái, sau đó nhanh chóng ném nàng lên không trung.
– Còn có các ngươi nữa, cùng đi với nàng đi.
Ào ào!
Tốc độ của Lâm Phàm đạt đến cực hạn. Hắn nhanh chóng tóm lấy mấy em gái còn lại và ném lên trên bầu trời. Thân thể mềm mại nổi bồng bềnh giữa không trung.
Đối với bất luận kẻ nào, đây là cảnh tượng hấp dẫn cỡ nào.
Nhưng mà đối với Lâm Phàm, tất cả cũng chỉ là pháo hoa mà thôi.
Băng Diệt!
Ầm!
Trong nháy mắt, tất cả nổ tung. Trên không trung từng đám hoa máu xán lạn nổ tung, lộng lẫy.
– Thực là một chỗ không tồi.
Lâm Phàm cười, sau đó nhìn quanh, nói:
– Ta muốn đi mật tàng Vạn Quật. Các ngươi còn có thủ đoạn gì nữa thì đều lấy ra cho ta. Bởi vì ai cũng không ngăn cản được ta.
Giọng nói nổ tung ở trong hư không. Vùng không gian này không ngừng vỡ nát. Tình cảnh trước mắt dần dần phát sinh biến hóa.
– Đây là…
Lâm Phàm ngẩng đầu. Cảnh tượng bốn phía để hắn cực kỳ hưng phấn. Ở phía trước là một tòa tháp cao khổng lồ. Nó đứng sừng sững ở chỗ đó, mênh mông, rộng lớn làm cho người ta có xúc động muốn cúng bái.
Tháp cao, cao vút trong mây. Trên đỉnh tháp tựa như là có Long Phượng bay múa, vang lên vô số âm thanh bén nhọn.
– Đây chính là mật tàng Vạn Quật sao? Trải qua tầng tầng khảo nghiệm, cuối cùng ta cũng đã tới.
Lâm Phàm không ngờ lần này hắn lại thật sự đi tới mật tàng Vạn Quật.
Dưới chân là mặt đất chân chính, bầu trời cũng có mây trắng bao phủ. Sau đó hắn nhanh chóng hóa thành một vệt sáng bay thẳng đến tháp cao.
Mật tàng Vạn Quật này thật đúng là nguy hiểm. Kẻ nào tiến đến kẻ đó chết. Nếu như hắn không có Bất Tử Thân, còn có Buff không nhìn phong ấn, chỉ sợ hắn cũng sẽ chết ở nơi này.
Chỉ tính riêng cửa thứ nhất, cũng bởi vì mình có trí thông minh cực cao mới đánh bậy đánh bạ mà thông qua được.
Về phần những cửa phía sau, độ nguy hiểm rất cao. Phong ấn rồi Thống Khổ Chi Hải, tự giết chết mình, còn có mấy em gái kia câu dẫn, thật là khiến người ta khó lòng phòng bị!
Vạn Quật lão tổ kia không chết, sau này mình nhất định phải đi tìm hắn nói chuyện mới được.
Khốn cảnh mà ngươi bố trí đều là cái khốn cảnh gì vậy, hoàn toàn quá đơn giản, không có độ khó gì cả.
Đột nhiên!
Lâm Phàm dừng bước. Bên ngoài tháp cao này có vô số bậc thềm bằng đá xoay quanh mà đi lên, giống như Bàn Long thăng thiên, thẳng vào mây xanh. Mà ở chỗ lối đi lên thềm đá lại là một tấm bia đá. Trên tấm bia đá khắc lấy mấy chữ lớn, nét chữ như rồng bay phượng múa.
– Bước một bước, dập đầu một cái mới có thể đi vào mật tàng.
Mười chữ lớn này ẩn chứa thiên địa chi lực, chỉ cần liếc nhìn cũng có thể làm cho tâm thần của người ta chấn động. Nếu như không tuân theo chỉ sợ sẽ có đại sự phát sinh.
Nhưng…
Liên quan cái rắm đến ta.
Lâm Phàm nhanh chóng bay lên, đi thẳng về phía đỉnh tháp cao.
Càng ở lân cận mật tàng Vạn Quật, tốc độ trái tim này nhảy lên cũng càng lúc càng nhanh. Bảo bối ngay ở phía trên. Mình rất nhanh có thể thu hoạch được rồi.
Nghĩ lại cũng làm người ta rất kích động.
Trong chốc lát, khi Lâm Phàm rời đi, tấm bia đá kia lóe ra hào quang nhỏ yếu.
Xuyên thấu tầng tầng mây trắng.
– Lúc nào mới đến đây.
Trong lòng của hắn có chút gấp gáp. Cái tháp cao này đến là cùng cao bao nhiêu. Hắn đã bay lâu như vậy rồi mà còn không lên tới đỉnh.
Ầm ầm!
Đột nhiên, bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Một uy thế kinh khủng, nhanh chóng bao phủ Lâm Phàm.
– A. Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành mà tại sao có thể xuất hiện loại dị tượng này.
Hắn có chút nghi hoặc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Rõ ràng hắn đã đến mật tàng Vạn Quật, lại còn có vụ này nữa chứ. Con mẹ nó, hoàn toàn chính là không muốn để người tiến vào mà.
Hưu!
Một quầng sáng từ phía dưới nhanh chóng cuộn tất cả lên. Một tấm bia đá trôi nổi ở trong vòng xoáy. Mười chữ lớn kia xuất hiện, còn có một giọng nói vang lên.
– Bước một bước, dập đầu một cái mới có thể đi vào mật tàng.
Giọng nói này ẩn chứa tinh thần uy áp kinh khủng khiến cho không gian cũng phải chấn động.
Lâm Phàm trợn trắng mắt, không có để ý đến uy áp mà tiếp tục bay lên phía trên.
Thật đúng là đủ ngốc.
Rõ ràng có thể bay, ai bệnh tâm thần mà muốn quỳ.
– Trở về!
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, uy thế cường đại nghiền ép xuống. Ở dưới uy thế này, hư không giống như là sắp vỡ tan vậy, điều đó đủ để thấy được uy thế này cường đại cỡ nào.
Nhưng mà uy thế này cũng vẻn vẹn chỉ làm cho góc áo của Lâm Phàm bay phấp phới mà thôi.
– Trở về!
Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên. Lần này, uy áp càng mạnh hơn. Hư không trong nháy mắt vỡ tan.
Lâm Phàm vùi đầu phi hành, không để ý chút nào. Giờ khắc này, hắn xem như minh bạch, mười chữ kia khả năng chính là một thử thách, hắn bay lâu như vậy đều không có đến đỉnh, nếu như vừa đi vừa quỳ trên thềm đá kia, chỉ sợ dù hết tuổi thọ cũng không leo lên đến cuối cùng được.
Đồng thời, hắn phát hiện trên những thềm đá kia còn tỏa ra uy thế trấn áp, chỉ sợ muốn leo lên một bậc cũng phải tiêu hao rất nhiều sức lực.
Thời gian dần trôi qua!
Giọng nói ‘Trở về’nguyên bản vang lên ở bên tai càng ngày càng nhỏ, thậm chí đến cuối cùng, có chút khàn khàn.
Tựa như là dùng quá nhiều sức mạnh, quang mang trên bia đá dần ảm đạm xuống.
Đúng lúc này.
Quang mang trên tấm bia đá tiêu tán, vòng xoáy trong hư không biến mất mà bia đá kia nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
– Không liên quan đến ta, là chính ngươi kêu đến không còn khí lực.
Lâm Phàm lắc đầu. Hắn có cảm giác mật tàng này chính là do một người bị bệnh thần kinh làm ra, cũng không biết hô nửa ngày là để làm gì.
Cũng không lâu lắm.
Đến.
Lâm Phàm đã bay đến đỉnh núi. Một cánh cửa lớn đóng chặt mà ở giữa cánh cửa kia có một cái lỗ khảm.
Hắn lấy Vạn Quật chìa khoá ra, để vào trong đó.
Cửa đá ầm vang một tiếng rồi mở ra.
Lập tức, một quầng sáng óng ánh bạo phát ra.
– Ai nha, ánh sáng của tài phú chọc mù mắt của ta.
Lâm Phàm đưa tay, che mắt. Kém chút nữa là hắn bị ánh sáng của tài phú chọc mù mắt rồi.