Chương 284: Điên cuồng, điên cuồng liếm
…
Kích động, hưng phấn, khó mà nhẫn nại.
Trải qua biết bao khổ cực, gặp phải vô số tên điên, bây giờ hắn rốt cục có thể thu hoạch thành quả. Lúc này, hắn cảm thấy tất cả mọi việc mình làm đều đáng giá.
Hắn cúi đầu, nhanh chóng đi vào trong mật tàng.
Lúc ngẩng đầu, trong chốc lát, mắt mất phương hướng.
Không gian bên trong tháp cao này rất lớn, vô số con rồng bằng đan dược khổng lồ bay lượn ở trong không gian này.
Từng đống đan dược chồng chất ở nơi đó. Bởi vì nguyên nhân thời gian, dược lực không ngừng ngưng tụ, những con rồng bằng đan dược này đã cường hãn đến trình độ nhất định.
– Đây chính là bảo tàng mà Vạn Quật lão tổ để lại sao? Hay là nói mình đã tiến vào trân tàng thất của Vạn Quật lão tổ.
Hiện tại, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Vạn Quật lão tổ căn bản là không có chuẩn bị để bất luận kẻ nào tiến vào nơi này.
Nhưng mà cũng không đúng, nếu như hắn không muốn để bất luận kẻ nào tiến vào nơi này thì không nên lưu lại chìa khoá của mật tàng Vạn Quật, để người ta có khả năng tiến đến.
Được rồi! Không cần nghĩ nữa! Dù sao mình cũng đã tiến vào, còn cần nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Tất cả đều là ta.
Lâm Phàm giang hai cánh tay, giậm chân, lập tức nhào vào trong đống đan dược mênh mông.
Hai tay nâng đan dược, rồi ném lên không trung. Từng viên từng viên đan dược như là ngọc châu vậy rơi xuống, nện ở trên mặt, lại khiến hắn có cảm giác cực kỳ thoải mái.
– Ha ha ha ha! Vất vả phấn đấu liền nhất định sẽ có hồi báo. Phát tài, rốt cục phát tài rồi, đan dược ở nơi này thật sự là quá nhiều.
Hắn ôm lấy đan dược, năm ngón tay bóp chặt. Chịu biết bao khổ cực, rốt cục cũng đến được nơi này mà nơi này cũng không có khiến cho mình thất vọng.
Nếu như trong mật tàng không có thứ gì, chỉ sợ thể xác và tinh thần của mình đều khó mà chấp nhận.
– Đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ! Trong đây thấp nhất cũng là đan dược Nhân giai thượng phẩm. Tài phú của Vạn Quật lão tổ thật đúng là quá kinh người.
Lâm Phàm vung tay lên, nhanh chóng thu đống đan dược Nhân giai vào trong nhẫn trữ vật.
Một đống khác là đan dược Huyền giai.
Còn có một thùng đan dược Địa giai.
Thu sạch toàn bộ, nhất là số đan dược Địa giai này thật sự để hắn nói không ra lời. Hắn đã bao giờ nhìn qua số lượng đan dược khổng lồ như vậy đâu.E rằng cho dù là tông môn cũng khó có thể cùng sánh được đi.
Chẳng lẽ cường giả vạn năm trước liền thật giàu có như vậy hay sao?
– A, đó là…
Lúc này, hắn bị đan hương nồng đậm ở phía trước hấp dẫn.
Nơi đó có mười cái bệ đá. Trên mỗi một bệ đá đều có một viên đan dược. Dù là thời gian đã lâu, số đan dược này vẫn như cũ ẩn chứa dược lực nồng đậm.
Không kịp chờ đợi, hắn tiến đến để kiểm tra.
Ông!
Đột nhiên, trong mười viên đan dược này, có một viên đan dược điên cuồng xoay tròn, dược lực nồng đậm bạo phát ra. Một bóng người đi ra từ trong đan dược.
– Ừm?
Lâm Phàm giật mình. Một bóng người đi ra từ trong đan dược. Chuyện này sao có thể xảy ra? Cho dù đan dược Thiên giai cũng không có năng lực này.
Chẳng lẽ?
Hô hấp của Lâm Phàm trở nên dồn dập. Nếu như suy đoán của hắn là đúng, vậy thì viên đan dược này là tồn tại siêu việt đan dược Thiên giai.
– Ngươi tốt!.
Bóng người đi ra từ bên trong đan dược dần ngưng tụ, áo trắng tung bay, mái tóc trắng rơi vào hư không giống như kéo dài đến địa phương vô tận.
– Ngươi biết nói chuyện?
Lâm Phàm có chút choáng váng. Quả thật là thiên địa to lớn cũng không thiếu cái lạ.
Trong cổ tịch của tông môn cũng không có nhắc đến loại chuyện này.
Cho dù là đan dược Thiên giai cũng không có năng lực này.
– Đương nhiên, ta là Đan Thần, hoặc nói chính xác thì ta là dan dược nửa bước Thần giai. Ta được vùng thiên địa này thai nghén ra. Sau khi hấp thu dược lực của chín viên đan dược ở bên cạnh, ta sinh ra linh trí.
Đan Thần xoay quanh trên đan dược. Lúc hắn mở miệng nói chuyện liền có đan hương nồng đậm bay ra.
– Đan Thần, danh hào rất lớn, xem ra rất lợi hại?
Lâm Phàm nhìn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, sau đó xoay người, đi đến cửa đá, nói:
– Không khí trong này hơi lạnh, ta đóng cửa lại, ngươi không để ý chứ?
Dứt lời, hắn cũng không đợi Đan Thần nói thêm cái gì, nhanh chóng đóng cửa.
– Ngươi là sinh linh đầu tiên mà ta nhìn thấy. Ngươi làm thế nào mà tiến vào được vậy?
Đan Thần cười, hỏi.
Lâm Phàm trầm mặc một chút, bộ não nhanh chóng vận chuyển. Đan dược có linh trí chính là bất khuất, không chịu thiệt, muốn tự do. Ví dụ như con ếch xanh kia mặc dù đã trở thành yêu sủng của mình, nhưng mà hắn làm sao có thể không nhìn ra, ếch xanh muốn tự do.
Mà Đan Thần trong này cũng không biết đã tồn tại bao lâu. Lúc hắn hấp thu chín viên đan dược Thiên giai khác khẳng định là phát sinh tranh đấu.
Xem ra hắn là một phần tử hiếu chiến.
Ở trong tích tắc, Lâm Phàm đã nhìn ra bản chất của viên đan dược này.
– Là Vạn Quật lão đệ để ta tiến vào, lão đệ nói ngươi đã thoát biến.
Lâm Phàm mở mắt nói lời bịa đặt, nhìn xem có thể lừa dối đối phương hay không.
– Vạn Quật lão tổ!
Khi nghe được cái tên này, Đan Thần cúi đầu, mặt không biểu tình, tóc trắng bồng bềnh. Sau đó hắn thở dài, nói:
– Xem ra ta vẫn là không có cách nào trốn tránh kết cục cuối cùng sao?
– Hắn còn không có rời đi sao?
– Rời đi là sao?
Lâm Phàm cười, nói:
– Ngươi nói mê sảng gì vậy, Vạn Quật lão đệ là tồn tại bực nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Hai từ ‘rời đi’ không có một chút ý nghĩa gì với ông ấy cả. Mà ngươi nói xem, bây giờ ngươi có dự định gì.
– Dự định gì ư?
Đan Thần ngẩng đầu, trong mắt lóe ra quang mang, sau đó quay tròn quanh đan dược một vòng, tiếng cười vẫn như cũ, nói:
– Vậy ngươi có dự định gì? Bây giờ ta là nửa bước Thần giai, chỉ cần vượt qua thiên địa chi kiếp liền có thể trở thành đan dược Thần giai chân chính, ngươi muốn giúp ta vượt qua thiên địa chi kiếp sao?
– Nhưng ngươi có quan hệ như thế nào với Vạn Quật lão tổ?
Đan Thần nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt giống như rất hiếu kỳ.
Lâm Phàm lại suy nghĩ một chút, nói:
– Ta là anh trai của Vạn Quật lão đệ. Nhớ năm đó, ta tung hoành thiên địa mấy vạn năm, vô địch thiên hạ, nhưng bởi vì tu luyện một môn công pháp là Luân Hồi Chí Đế Thiên Vương Công, đầu thai chuyển thế, bây giờ trở về. Ngươi có thể hiểu rồi chứ? Dù sao nếu ta nói với ngươi quá nhiều thì ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi cần phải biết…
Phụt phụt!
Đột nhiên, không biết khi nào, mái tóc trắng của Đan Thần đã quấn chặt lấy Lâm Phàm.
– Ngươi làm gì vậy? Đừng nghịch ngợm nữa! Nếu không ta sẽ tức giận.
Lâm Phàm gầm thét lên.
– Ngươi gạt người. Ngươi căn bản không phải là anh trai củaVạn Quật lão tổ mà Vạn Quật lão tổ căn bản cũng không phải nam nhân, nàng là nữ nhân.
Khuôn mặt nguyên bản ôn hòa của Đan Thần đột nhiên biến ảo, trở nên vô cùng dữ tợn.
– Ha ha ha. Bao lâu rồi? Đã rất lâu rồi. Nàng rốt cục đã rời đi, Đan Thần ta chịu biết bao khổ cực mới nuốt được chín viên đan dược Thiên giai khác mà trở thành đan dược nửa bước Thần giai, sao có thể bị nhân loại như ngươi nô dịch. Ta muốn nghịch thiên, ta muốn cải mệnh, Đan Thần ta mới là chí cao vô thượng, ta muốn sáng lập đại giáo vô thượng.
Giờ khắc này, Đan Thần bộc lộ hết dã tâm ở trong lòng.
– Sinh linh giả vờ giả vịt như ngươi thật đúng là tội đáng chết vạn lần. Quỳ xuống! Trở thành nô bộc của ta!
Đan Thần hét to, uy thế vô biên bao phủ Lâm Phàm. Sau đó tóc trắng cuốn một cái, nhanh chóng cuốn Lâm Phàm tới mặt đối mặt với hắn.
– Thật là thơm.
Lâm Phàm khẽ hít một hơi. Mùi thơm của đan dược xông vào mũi. Đan Thần ở trước mắt này thật là vật đại bổ đối với hắn.
– Ngươi nói cái gì?
Đan Thần hét lên. Đến lúc này rồi mà tên nhân loại này lại còn không e ngại mình. Thật sự là tội đáng chết vạn lần.
Giờ khắc này, Lâm Phàm lè lưỡi, liếm mặt Đan Thần một cái.
Lập tức, đan hương nồng đậm nổ tung ở trong miệng, đồng thời một nguồn năng lượng mênh mông bùng lên trong cơ thể, trong nháy mắt bị tế bào trong cơ thể hắn hấp thu.
Điểm khổ tu + 10,000.
– Cái gì?
Lâm Phàm kinh hãi. Hắn không ngờ mình chỉ liếm một cái, vậy mà đã có thể tăng lên 10,000 điểm khổ tu. Hắn nhớ kiểu gia tăng điểm khổ tu này gần nhất cũng chính là lúc chén cục thịt màu hồng trong cơ thể Thâm Uyên Chi Trùng kia.
Giờ khắc này, con ngươi của hắn bạo phát ra hào quang chói sáng. Đan Thần này quả thật là vật đại bổ.
– A! Ngươi sao dám làm như thế? Ngươi sao dám…
Giờ phút này, Đan Thần trầm mặc trong chốc lát, sau đó tức giận gầm thét tựa như là muốn phát điên vậy.
Sinh linh như sâu kiến dơ bẩn như vậy dám dùng đầu lưỡi bẩn thỉu kia liếm hắn. Không thể chịu đựng được. Thật không thể chịu đựng được.
– Ngươi quá đẹp.
Lâm Phàm ngao ngao kêu to rồi cố gắng giãy dụa. Hai tay ôm lấy Đan Thần và điên cuồng liếm láp.
Điểm khổ tu + 10,000.
Nước bọt văng bốn phía. Đan hương tràn ngập ở trong miệng. Năng lượng mênh mông không ngừng dung nhập vào trong cơ thể.
Hắn không ngờ Đan Thần này lại có tác dụng mạnh như vậy. Xem ra hắn nhất định phải liếm sạch sẽ.
– A!
Đan Thần gầm thét, đánh một chưởng lên ngực Lâm Phàm, nói:
– Sâu kiến, ngươi muốn chết.
Phụt!
Một búng máu tươi phun ra, lồng ngực thì bị Đan Thần đánh xuyên qua, máu tươi không ngừng chảy.
– Không. Cho dù chết, ta cũng phải liếm sạch sẽ.
Lâm Phàm gào thét, cố gắng giãy dụa. Ở thời khắc này, tất cả mọi thứ đều bị hắn ném ở sau đầu. Hiện tại trong đầucủa hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là liếm sạch viên đan dược này.
Điểm khổ tu + 10,000.
Đan Thần cảm nhận được, sinh linh này đang hấp thu năng lượng của hắn.
Ầm!
Sức mạnh mênh mông nhanh chóng bạo phát ra, muốn giết chết nhân loại này.
Khí tức của Lâm Phàm càng ngày càng yếu, cuối cùng vô thanh vô tức nằm trên mặt đất.
– Hỗn trướng.
Đan Thần đưa tay lên cố gắng lau sạch nước bọt bẩn thỉu dính trên mặt hắn.
Hắn không ngờ nhân loại này lại có can đảm làm như thế với hắn. Hoàn toàn là tội đáng chết vạn lần.
Nhìn cửa đá đã bị Lâm Phàm phong bế, Đan Thần lập tức đi tới, lại phát hiện vô luận như thế nào hắn cũng đều không mở ra được.
– Chìa khoá… chìa khoá đâu rồi?
Đan Thần bỗng nhiên nghĩ đến, cần chìa khoá mới có thể đi ra.
Đột nhiên!
Lâm Phàm xuất hiện ở phía sau, ôm lấy Đan Thần rồi hắn thè lưỡi liếm Đan Thần một cái. Mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi.
Điểm khổ tu + 10,000.
Điểm khổ tu không ngừng tăng lên khiến cho hắn cực kỳ phấn chấn.
Thoải mái. Thật sự là quá sung sướng.
Nếu như tu luyện thì phải bao lâu, hắn mới có thể tu luyện tới nhiều điểm khổ tu như vậy, dù là chết cũng phải liếm Đan Thần này cho sạch sẽ.
Cho dù thiên băng địa liệt cũng không thể ngăn cản hắn.
– A!
Đan Thần giận dữ, nắm lấy Lâm Phàm, ném hắn vào tường. Sau đó, liên tục một chưởng lại một chưởng đánh xuyên qua người Lâm Phàm.
Giờ khắc này, Lâm Phàm cúi thấp đầu xuống, Đan Thần nắm lấy Lâm Phàm, thở gấp nói:
– Ngươi muốn chết sao?
Đột nhiên!
Lâm Phàm ngẩng đầu, thè lưỡi liếm mặt Đan Thần một cái.
– Hắc hắc, ta lại liếm được nữa rồi.
– Đi chết đi.
Đan Thần đánh một chưởng vào đầu Lâm Phàm khiến Lâm Phàm bị chia năm xẻ bảy.