Chương 301: Tâm tính quá kém
…
Không gian hãm sâu, hình thành một hố sâu mà mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí bên trên không gian còn có lít nha lít nhít vết rạn, không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đây mới thực là đánh vỡ hư không, đánh nát không gian.
– Lâm sư huynh thật cường hãn…
Các đệ tử trợn tròn mắt, không dám tin tượng. Bọn họ chưa từng nhìn qua cảnh tượng giống như thế này. Đây mới thực là sức mạnh xuyên qua hết thảy, vẻn vẹn lấy sức mạnh thuần túy nhất đánh nát hết thảy, phá diệt hết thảy.
Uỳnh!
Thiên Dương Phán quyết giống như là đạn pháo, bị đập vào mặt đất mà khu vực hắn đụng vào, mặt đất vỡ nát và không ngừng lõm xuống. Chỉ trong tích tắc, một hố sâu to lớn xuất hiện.
– Yếu! Quá yếu!
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói. Hắn nổi bồng bềnh giữa không trung, nhìn về phía Thiên Dương với ánh mắt miệt thị.
– Lão sư, ta đã giải quyết xong.
Thiên Tu trầm mặc. Tuy trong lòng kinh hãi nhưng mà rất nhanh, ông đã kịp phản ứng lại và vuốt râu mỉm cười, nói:
– Được.
Lân này coi như là ông đã được mở mang kiến thức.
Dù Thiên Tu là người hiểu biết rộng nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà ông nhìn thấy có người chỉ vẻn vẹn lấy sức mạnh thuần túy nhất mà có thể đánh vỡ pháp tắc.
Mà loại tồn tại này vẫn là đệ tử của ông, điều này làm sao không để ông vui mừng, tự hào cho được.
Hỏa Dung lại không có cách nào trấn định, hai tay của ông cũng bắt đầu run rẩy, ông không biết đồ nhi bảo bối này của Thiên Tu rốt cuộc là tồn tại gì.
Trên đời này làm sao có Thiên Cương cảnh tầng bốn nào có thể đánh vỡ pháp tắc của Thiên Cương cảnh tầng năm. Đó căn bản là chuyện không thể nào xảy ra.
Những Người chấp pháp của Thiên Tông điện cũng trợn mắt hốc mồm. Bọn họ không ngờ Thiên Dương Phán quyết bị Lâm Phàm trấn áp dễ dàng như thế.
Chuyện này hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ trong lòng của bọn họ.
– Ngươi dám ra tay đả thương Thiên Dương Phán quyết, ngươi… Ngươi.
Người chấp pháp phẫn nộ gầm thét. Hắn sắp điên rồi.
Bọn họ thế nhưng mà là người của Thiên Tông điện. Một cái tông môn nhỏ yếu như Viêm Hoa tông cũng dám ra tay đả thương Phán quyết của Thiên Tông điện bọn họ, đây là tội lớn không thể tha thứ.
– Thế nào, ngươi không phục sao?
Lâm Phàm liếc mắt, nhìn về phía Người chấp pháp và thản nhiên nói:
– Nếu như không phục, ngươi có thể tiến lên, ta nhường ngươi tứ chi.
Người chấp pháp của Thiên Tông điện nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cảm thấy bi phẫn, ngươi nhường ta tứ chi, chẳng lẽ là ngươi còn muốn dùng chi thứ năm để quất ta hay sao?
Ngay cả Thiên Dương Phán quyết đều không phải là đối thủ của kẻ này, hắn lại càng không cần phải nói.
– Này. Thiên Dương Phán quyết, ta đã lưu thủ rồi. Lần này, ta không lấy mạng của ngươi, sau này ngươi cũng đừng chọc ta nữa. Ta mà điên lên thì chính bản thân ta cũng sẽ cảm thấy sợ hãi đó.
– Tại sao không nói chuyện, phải chăng là không còn mặt mũi đứng lên rồi? Ta cho ngươi biết việc này không kết thúc đơn giản như vậy đâu. Trở về nói cho chủ tử của ngươi biết, Lâm Phàm ta không phải ai cũng có thể mời đến được đâu.
– Sao ngươi không đáp lời? Ngươi không nể mặt mũi ta sao?
Lâm Phàm đứng ở hư không, kêu gào thật lâu, thế nhưng mà phía dưới lại không có một chút động tĩnh nào.
– Lão sư, hắn chết rồi sao?
Lâm Phàm có chút không dám tin. Vừa rồi rõ ràng hắn đã lưu thủ mà, cũng không khả năng đập chết tên kia đi. Mà pháp tắc hoàn toàn chính xác là khó mà bài trừ, nếu không phải là sức mạnh của hắn đã đạt đến một mức độ kinh khủng thì không có khả năng đập vỡ pháp tắc.
Thiên Tu lắc đầu, nói.
– Không chết. Hắn chỉ bị ngươi đập choáng mà thôi.
Hỏa Dung cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn thật đúng là sợ hãi Thiên Dương Phán quyết bị đập chết tại Viêm Hoa tông. Đến lúc đó, chuyện này sẽ trở thành chuyện lớn, để Thiên Tông điện và Viêm Hoa tông không chết không thôi.
Nhưng Thiên Dương Phán quyết này cũng thật là quá yếu đi, làm sao lại bị đệ tử của Viêm Hoa tông hắn trực tiếp miểu sát, thậm chí còn không có cơ hội đánh trả.
Mặc dù tại tầng thứ Thiên Cương cảnh tầng năm, Thiên Dương Phán quyết này hoàn toàn chính xác là chẳng ra sao cả, nhưng mà dù sao hắn cũng là cường giả đã lĩnh ngộ pháp tắc.
– Xin Khô Mộc trưởng lão ra tay.
Hỏa Dung hô.
Lúc này, Lâm Phàm thản nhiên nói:
– Hỏa Dung trưởng lão, ta cho rằng cứ để hắn hôn mê thế này mới tốt. Ta sợ khi tỉnh dậy thì hắn sẽ không chịu nổi.
– Sao có thể làm như thế được? Người này chung quy lại vẫn là Phán quyết của Thiên Tông điện, làm sao có thể để hắn hôn mê ở trước sơn môn Viêm Hoa tông ta mà tông ta lại khoanh tay đứng ngoài quan sát được.
Hỏa Dung trưởng lão lắc đầu bác bỏ.
Lúc này, từ trong tông môn, một ánh sáng màu xanh bay tới, sau đó rơi vào trong hố sâu, nhanh chóng chữa trị khỏi thương thế trên người của Thiên Dương Phán quyết.
Đây là sinh mệnh lực do Khô Mộc trưởng lão tích lũy, bây giờ lại dùng ở trên người Thiên Dương Phán quyết, đúng là có chút đáng tiếc. Nhưng ai bảo người ta té xỉu ở cửa tông môn, nếu như không cứu tỉnh cũng không được.
Chỉ là, một lát sau.
Người ở trong hố sâu kia vẫn không có phản ứng.
Nằm ở trong hố sâu, Thiên Dương Phán quyết đã sớm khôi phục thần trí, thế nhưng mà nội tâm của hắn lại như có sóng to gió lớn.
Thua.
Hắn bại bởi một đệ tử còn chưa lĩnh ngộ pháp tắc. Chuyện này sao có thể xảy ra? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này hắn còn mặt mũi gì mà tồn tại.
Hôn mê, nhất định phải hôn mê.
Nếu như thức tỉnh, đối mặt Viêm Hoa tông nhỏ yếu như vậy, hắn còn mặt mũi nào mà càn rỡ nữa.
Nhưng hắn vẫn không nghĩ ra chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Thiên Cương cảnh tầng bốn dù là mạnh hơn cũng không có khả năng mạnh hơn pháp tắc. Nhưng ở dưới sức mạnh mênh mông của kẻ này, pháp tắc của mình lại dễ dàng vỡ nát, không có thời gian cho mình kịp phản ứng nữa.
Hắn biết pháp tắc của mình tương đối yếu kém, nhưng… Hazz.
– Sao Thiên Dương Phán quyết còn không có tỉnh lại? Khô Mộc sư đệ, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu chữa hắn.
Hỏa Dung nghi ngờ hỏi.
Lúc này, giọng nói của Khô Mộc truyền đến từ ở chỗ sâu trong tông môn.
– Hỏa Dung, ngươi đừng ngậm máu phun người. Sinh mệnh lực mà lão phu cô đọng vô cùng trân quý, dù là một tia đều có tác dụng kỳ diệu.
– Vậy thì vì sao Thiên Dương Phán quyết còn không có tỉnh lại?
Hỏa Dung dò hỏi.
Hắn tự nhiên biết sinh mệnh lực của Khô Mộc sư đệ là thứ quý giá cỡ nào. Nhưng xét theo tình huống của Thiên Dương Phán quyết, đúng ra là nên tỉnh lại rồi chứ.
Thiên Tu cười, không nói gì. Ông đã sớm xem thấu mọi việc.
– Đồ nhi, ngươi đi qua xem Thiên Dương Phán quyết một chút.Dù sao cũng là Phán quyết của Thiên Tông điện, chúng ta cũng không thể vô lễ.
Thiên Tu nói. Hai chữ ‘Vô lễ’ cuối cùng được ông nhấn khá mạnh.
– Vâng, lão sư. Đồ nhi nhất định sẽ giúp Thiên Dương Phán quyết tỉnh lại.
Lâm Phàm gật đầu. Sau đó, hắn nhanh chóng nhảy xuống hố sâu.
– Ngươi làm gì vậy?
Người chấp pháp của Thiên Tông điện nghiêm nghị nói. Nhưng hắn cũng không dám tới gần. Người này quá kinh khủng, ngay cả Thiên Dương Phán quyết cũng không phải là đối thủ của hắn. Dù hắn đi lên cũng là tự rước lấy nhục.
Lâm Phàm đáp xuống dưới đáy hố. Hắn nhanh chóng nhìn thấy Thiên Dương Phán quyết gục ở chỗ này, cũng không hề động đậy tựa như là đã hôn mê bất tỉnh hoặc là đã chết vậy.
Nhưng mà cái mũi của hắn là linh mẫn bực nào, hắn đã sớm cảm thấy Thiên Dương Phán quyết này là đang giả chết.
Nhưng hắn giả chết cũng tốt. Vừa vặn để mình nhìn xem gia hỏa này muốn làm sao chơi.
Thiên Dương Phán quyết cũng không ngờ kẻ này dám tới. Dù trong lòng của hắn oán giận nhưng hắn cũng lo lắng, hi vọng mình không bị Lâm Phàm nhìn ra.
– Lão sư, hắn giống như là đã hôn mê.
Lâm Phàm thuận miệng nói.
Trong lòng Thiên Dương Phán quyết nhẹ nhàng thở ra, xem ra là kẻ này không có nhìn thấu rồi.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Thật sao? Phán quyết vẫn còn bất tỉnh sao?
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Lão sư, vậy để đồ nhi đến xem thử. Dù sao tông ta cũng không thể khoanh tay đứng ngoài quan sát.
– Ừm.
Thiên Tu gật đầu. Từng câu từng chữ của hai người đều không có sơ hở, họ phối hợp thiên y vô phùng (Nghĩa đen là áo tiên không một đường may. Nghĩa bóng là hành động của con người hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể).
Lâm Phàm đi đến bên cạnh Thiên Dương, tách hai chân, hai tay của đối phương ra, để đối phương tạo thành hình một chữ ‘Đại’ nằm sấp. Sau đó, hắn xoay cổ chân phải một chút (động tác khởi động khi thể dục, chắc ai cũng nhớ).
– Thiên Dương Phán quyết, ngươi thế nào rồi? Nhanh tỉnh lại đi.
Lâm Phàm dồn dập hỏi, thế nhưng mà chân phải lặng yên không một tiếng động, đá thẳng vào đến chỗ giữa hai chân, ngay giữa mông của Thiên Dương Phán quyết.
Lập tức, Thiên Dương Phán quyết mở to mắt, ánh mắt lồi ra, thậm chí còn có tơ máu. Hắn không thể nhịn được nữa kêu thảm một tiếng, đứng thẳng lên, tay phải ôm lấy chỗ giữa mông.
– Đáng giận! Đau chết ta mất.
Thiên Dương Phán quyết vốn định chửi ầm lên, nhưng đột nhiên, cảm giác đau đớn này ăn mòn nội tâm để hắn khó mà ngăn cản. Chỗ kia thật giống như là đã gãy vậy (đau thế anh em nào mà chịu được).
Lâm Phàm hô to.
– Lão sư, Thiên Dương Phán quyết đã tỉnh lại.
– Đồ nhi làm tốt lắm. Như thế mới biểu hiện ra là tông ta nhân nghĩa.
Thiên Tu gật đầu, ý cười dạt dào.
– Thiên Dương Phán quyết, việc này đã kết thúc. Tỷ thí giữa ngươi cùng đồ nhi của ta cũng đã xong, ngươi đã thua.
– Nhưng Thiên Dương Phán quyết đúng là khai sáng tiền lệ, sau này sẽ được đời dời lưu truyền. Thiên Cương cảnh tầng bốn cũng có thể chiến thắng Thiên Cương cảnh tầng năm, mà đại biểu chính là Thiên Dương Phán quyết.
Thiên Tu cười. Sự sung sướng ở trong lòng ông khó mà ẩn tàng. Ông không ngờ đồ nhi của mình lại cường hãn như thế, có thể dễ dàng trấn áp Thiên Dương Phán quyết.
Nguyên bản ông còn tưởng rằng là sẽ có một trận long tranh hổ đấu, nhưng không ngờ lại là Lâm Phàm miểu sát Thiên Dương Phán quyết.
Thiên Dương Phán quyết tái mặt. Cảm giác đau đớn ập tới để tóc gáy đều dựng lên, nhưng mà so sánh cùng cảm giác đau đớn, để hắn càng thêm không thể nào tiếp thu được chính là hắn lại bại bởi một gia hỏa chỉ có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng bốn.
Mà một khi chuyện này truyền đi, hậu quả kia hắn cũng sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí chính hắn cũng đã nghĩ qua, chỉ sợ về sau hắn sẽ trở thành tài liệu giảng dạy, chỉ có điều sẽ đứng ở bên phía phản diện, trở thành mục tiêu mà không một ai muốn hướng tới.
Thiên Cương cảnh tầng năm bại bởi Thiên Cương cảnh tầng bốn còn không có lĩnh ngộ pháp tắc. Thật đúng là sỉ nhục!
Chỉ sợ, loại sỉ nhục này sẽ theo hắn cả một đời. Mặc kệ đi nơi nào, hắn đều sẽ bị người ghi khắc.
Thiên Tông điện chỉ sợ cũng giữ không được hắn nữa, bởi vì hắn đã trở thành sỉ nhục. Nếu như hắn vẫn còn là Phán quyết của Thiên Tông điện, cũng chỉ có thể mang đến cho Thiên Tông điện sự sỉ nhục.
Đáng hận! Thật rất đáng hận!
Nhìn về phía Lâm Phàm với ánh mắt căm giận, nhưng hắn cũng không biết làm sao, vì hắn đánh không lại Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn như không thấy ánh mắt này. Sau đó, hắn quay đầu về phía đệ tử trong tông và hô to:
– Các vị sư đệ, các sư muội, các ngươi cần phải ghi nhớ thời khắc hôm nay. Thiên Cương cảnh tầng bốn cũng không phải là không thể trấn áp Thiên Cương cảnh tầng năm. Mà người đầu tiên làm được việc này chính là Lâm Phàm ta, mà người bị thua thì là Thiên Dương Phán quyết của Thiên Tông điện. Hi vọng các ngươi có thể nói chuyện này cho tất cả mọi người mà các ngươi gặp được.
– Nhớ kỹ, luật thép đều là thứ để đánh vỡ. Con đường tu hành vốn huyền diệu đến cực điểm. Bất kỳ chuyện gì đều có khả năng xảy ra. Đừng bị khóa ở trong khuôn khổ, nếu không cả một đời cũng không thể trở thành cường giả chân chính.
Giọng nói vang vọng khắp tông môn.
Nghe hắn nói thế, các đệ tử cũng gật đầu, đồng thanh đáp lại:
– Vâng, đa tạ sư huynh dạy bảo.
Trên Vô Địch phong, hai mắt của Lã Khải Minh tỏa sáng, hưng phấn lấy quyển sổ nhỏ ra. Lời lẽ chí lý như vậy, hắn nhất định phải ghi chép lại.
Phụt!
Thiên Dương Phán quyết lùi lại mấy bước rồi đột nhiên phun ra một búng máu tươi. Đây là khí huyết công tâm, khó mà nhẫn nại.
Hắn không ngờ mọi chuyện lại biến thành dạng này. Mà đối phương lại còn muốn truyền chuyện ra ngoài.
– Phán quyết đại nhân.
Người chấp pháp của Thiên Tông điện cuống quít lao tới. Hắn không ngờ đại nhân vậy mà bại mà lại bại dễ dàng như vậy.
Thiên Dương Phán quyết oán giận nói:
– Tốt. Quý tông có được một đệ tử như vậy, là phúc khí của quý tông. Hôm nay, Thiên Dương ta nhận thua, Thiên Tông điện đã quấy rầy rồi. Chúng ta rút thôi
– Đại nhân.
Người chấp pháp kinh hãi. Chẳng lẽ chuyện này cứ kết thúc như thế hay sao?
– Đi…
Thiên Dương chịu đựng lửa giận trong lòng, nhanh chóng trốn vào hư không.
Lâm Phàm ở phía sau hô:
– Thiên Dương Phán quyết, đi nhanh như vậy làm gì? Sao ngài không trò chuyện cùng đệ tử của tông ta một chút. Cảm thụ lúc đó của ngươi là như thế nào? Dù sao ngươi chính là cường giả Thiên Cương cảnh tầng năm, là tồn tại đã lĩnh ngộ pháp tắc mà.
Phụt!
Từ trong hư không có máu tươi rơi xuống.
Lâm Phàm lắc đầu, tâm tính của người này quá kém rồi.