Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 302: Một mực bị chà đạp ếch xanh

Chương 302: Một mực bị chà đạp ếch xanh




– À…Quên… Hắn còn không có nói. Bây giờ ta nên làm cái gì.
Hiện tại, Lâm Phàm rất đau đầu, chỉ sợ sau này Thiên Tông điện sẽ không ngừng quấy nhiễu hắn.
Nguyên bản bọn họ muốn bắt mình trở về lại thất bại, bây giờ Thiên Dương Phán quyết này lại bị mình cường lực trấn áp, chỉ sợ sau này, chuyện muốn trở nên khó khăn hơn nhiều, sẽ có kẻ mạnh hơn mò đến cho mà xem.
Nhưng, lần tiếp theo cũng sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu. Bọn họ nghĩ mình có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Sai rồi, dám can đảm càn rỡ, tất nhiên dùng máu để bọn họ sáng mắt ra.
Viêm Hoa tông há có thể để những tặc tử kia đến càn rỡ.
– Đồ nhi tốt.
Thiên Tu vui mừng không thôi. Đồ nhi bảo bối này không ngừng khiến cho hắn kinh hỉ.
Thấy lão sư đi đến, Lâm Phàm cũng nhanh chóng khôi phục bản thể.
– Lão sư, liền mặt hàng vừa rồi, ngài cứ trực tiếp trấn áp là xong hết mọi chuyện rồi. Cần gì phải nói nhiều cơ chứ.
Lâm Phàm rất muốn giơ tay chém xuống, đưa Thiên Dương Phán quyết kia đến Địa Ngục đi.
Nhưng mà đáng tiếc, bởi vì bây giờ đang ở Viêm Hoa tông, đối phương lại là người của Thiên Tông điện. Nếu quả thật bị hắn trực tiếp giết chết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ít nhất là hiện tại Viêm Hoa tông không thể tiếp nhận hậu quả này.
– Hazz. lão sư cũng nghĩ, đáng tiếc…
Thiên Tu lắc đầu. Đừng nói là một Phán quyết, cho dù Thẩm phán đến, ông cũng dám giết nhưng màViêm Hoa tông ở ngay sau lưng ông khiến ông nhất định phải nghĩ rõ ràng.
Nhìn hai người Lâm Phàm cùng Thiên Tu, ở sâu trong nội tâm của Hỏa Dung cũng có một tia lo lắng. Dù sao lần này Thiên Dương Phán quyết bị thiệt lớn, cũng không biết trở lại Thiên Tông điện, hắn ta sẽ vu hãm Viêm Hoa tông về tội gì.
– Đồ nhi, ngươi tăng tu vi lên nhanh như thế mà vẫn còn có thể để nội tình hùng hậu như vậy, thật là làm cho lão sư sợ hãi thán phục. Nhưng mà ngươi cũng không nên kiêu ngạo, tự mãn, dù sao lão sư năm đó cũng không yếu hơn ngươi.
Khi nói chuyện, sắc mặt của Thiên Tu vẫn bình thường tựa như là đang nói một chuyện rất bình thường vậy.
Lâm Phàm cười, nói:
– Lão sư, ngài thật là lợi hại.
– Đó là tự nhiên. Có thể trở thành lão sư của ngươi, đương nhiên ta phải có điểm năng lực rồi. Ngươi cũng không thể kiêu ngạo, tự mãn.
Thiên Tu nhắc nhở.
– Vâng, đệ tử biết.
Lâm Phàm gật đầu. Lời mà lão sư dạy bảo hắn tự nhiên ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối sẽ không quên.
Hỏa Dung nhìn sư huynh, trong lòng thở dài. Sư huynh cũng thật là… So sánh với đồ nhi của mình thì có cái gì tốt chứ, hơn nữa đều là khoác lác. Thời đó, sư huynh đâu có lợi hại như tiểu tử này được.
Thậm chí hắn thấy, tiểu tử này hoàn toàn không phải người. Thiên Cương cảnh tầng bốn liền có thể nghiền ép pháp tắc, sau này nếu hắn đột phá Thiên Cương cảnh tầng năm, lĩnh ngộ pháp tắc, vậy còn không bay trên trời hay sao, còn ai có thể ngăn hắn lại.
Quả nhiên là khủng bố.
Ba người nhanh chóng đáp xuống tông môn.
Các đệ tử rất hưng phấn. Từng người gân cổ lên reo hò.
– Lâm sư huynh vô địch.
Đối với bọn họ, cảnh tượng vừa nãy thật sự là quá rung động. Lâm sư huynh vừa ra tay đã có thể trấn áp cường giả Thiên Cương cảnh tầng năm, hơn nữa còn là miểu sát.
Ở trong lòng các đệ tử, Lâm sư huynh đã chính là người đứng đầu trong thập phong, dù những phong chủ khác cũng không thể so sánh cùng Lâm sư huynh.
Nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, tâm thần của Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh đều run lên. Bọn họ không dám tin tưởng vào mắt mình nữa. Bọn họ không ngờ thực lực của phong chủ Vô Địch phong vậy mà đã đạt tới cảnh giới cỡ này.
Thậm chí để trong lòng của bọn họ xuất hiện hoài nghi, Vân sư huynh thật sự có thể chiến thắng đối phương sao?
Nhưng rất nhanh bọn họ liền ném hoài nghi ra sau ót. Bọn họ tin tưởng, Vân sư huynh nhất định có thể chiến thắng, bởi vì đó là Vân sư huynh, người cường đại nhất trong suy nghĩ bọn họ.
Lúc này, Lâm Phàm nói:
– Lão sư, Thiên Tông điện này chỉ sợ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Ừm. Thiên Tông điện đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cho nên tốt nhất là trong đoạn thời gian này, ngươi cứ ra ngoài lịch luyện một phen, kiểm tra tình huống của Thiên Thần giáo ở các nơi. Căn cứ tin tức từ các nơi truyền đến, Thiên Thần giáo gần đây không ngừng hành động. Đã có thôn trang kém chút nữa là bị Thiên Thần giáo hủy diệt, may mắn đệ tử tuần tra của tông ta kịp thời đuổi tới, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Lâm Phàm gật đầu. Hắn tự nhiên biết ý của lão sư là gì.
Thiên Tông điện nếu như còn phái người tới, chỉ sợ cũng sẽ dây dưa không dứt. Còn không bằng để hắn rời tông đi lịch luyện, vừa tránh né được mà tông môn cũng không bị Thiên Tông điện dây dưa nhiều.
Hiện tại, Viêm Hoa tông có lẽ còn không thể trêu vào Thiên Tông điện, nhưng cũng không có nghĩa là về sau không thể trêu vào.
Chờ thực lực của hắn mạnh lên. Đến lúc đó, cứ ở ngay tại tông môn, hắn ngược lại muốn xem xem ai dám càn rỡ.
– Lão sư, ta về Vô Địch phong trước đã.
Nguyên bản hắn định sau khi kết thúc bế quan thì đi tìm ếch xanh, thế nhưng mà bị Thiên Dương Phán quyết này chậm trễ, đúng là có đại sự không kịp nói.
Thiên Tu phất tay.
– Đi đi.
Trong hư không.
Thần sắc của Thiên Dương Phán quyết cực kỳ âm trầm, trong mắt phun lửa. Nhìn về phía dưới chỗ những thành trì mà hắn đi ngang qua, hắn cũng muốn đánh ra một chưởng hủy diệt tất cả. Thế nhưng mà hắn không dám.
Nếu quả thật làm như thế thì cho dù là Thiên Tông điện cũng không bảo vệ được hắn.
– Phán quyết đại nhân, kẻ này quá mức càn rỡ, tuyệt không thể tha thứ cho hắn.
Người chấp pháp của Thiên Tông điện oán giận nói. Nếu như bọn họ bị tông môn cường đại trấn áp thì không sao, thế nhưng mà bị một tông môn nhỏ yếu trấn áp thì trong lòng tự nhiên không nhẫn nhịn được.
– Ngươi câm miệng cho ta.
Lúc này, Thiên Dương Phán quyết tâm phiền ý loạn, có khổ cũng không ra được. Hắn đường đường là cường giả Thiên Cương cảnh tầng năm lại bị người có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn trấn áp, chuyện này mà nói ra thì hắn còn mặt mũi gì mà ở lại Thiên Tông điện nữa.
Người chấp pháp không dám nhiều lời, chỉ có thể đi theo sau lưng Thiên Dương Phán quyết nhưng lửa giận trong lòng hắn cũng đang dậy sóng. Hắn thầm nghĩ
– Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Nhất định phải để Viêm Hoa tông trả giá đắt.
Về phần Viêm Hoa tông muốn gia nhập Thiên Tông điện, đó càng là chuyện không có khả năng xảy ra, không biết có bao nhiêu tông môn không nguyện ý để Viêm Hoa tông gia nhập.
Bây giờ Viêm Hoa tông càng phạm phải tội lớn ngập trời, còn muốn gia nhập Thiên Tông điện không thể nghi ngờ là nằm mơ giữa ban ngày.
– Nhớ kỹ cho ta, việc này tuyệt không thể kể ra với bất cứ người nào.
Thiên Dương Phán quyết không yên lòng, lạnh lùng nói. Hắn không muốn để những người khác biết việc này.
– Chuyện gì? Không biết Phán quyết đại nhân định bảo ta không kể chuyện gì. Ngài khiến ta hồ đồ rồi.
Người chấp pháp giả bộ mê mang nói.
Thiên Dương Phán quyết hài lòng gật đầu, nói:
– Rất tốt. Ngươi yên tâm. Có ta đây, trong vị trí Phán quyết sẽ có một ghế của ngươi.
– Đa tạ đại nhân.
Nghe hắn nói thế, Người chấp pháp lập tức vui sướng.
Người chấp pháp muốn trở thành Phán quyết, nhất định phải có một Phán quyết khác đề cử. Bây giờ Thiên Dương Phán quyết đáp ứng mình, như vậy chẳng phải là nói chuyện mình trở thành Phán quyết hiển nhiên đã không phải là vấn đề.
Vô Địch phong.
– Thứ xanh mơn mởn, mềm nhũn.
Tần Sơn vẫn đang một mực chơi đùa với ếch xanh. Hết rà qua rà lại, hơn nữa còn cho ếch xanh ăn mặc nhìn rất đẹp, sau lưng ếch xanh thì buộc Tứ Diệp Thảo, đồng thời còn làm cho ếch xanh một cái nón nho nhỏ màu xanh lá.
Thực tình rất đẹp mắt.
– Kẻ đần kia, ta gọi ếch xanh, không phải xanh mơn mởn.
Ếch xanh rống giận. Nếu như không phải biết gia hỏa này là đệ đệ của kẻ liều mạng kia, nó đã sớm đập chết Tần Sơn rồi, sao có thể để đối phương đùa bỡn mình như vậy.
– Xanh mơn mởn.
– Ta gọi là ếch xanh.
– Xanh mơn mởn
–…
Ếch xanh trầm mặc.
Nó đã chán đến mức không muốn nói chuyện nữa rồi. Thậm chí, nó rõ ràng cảm giác được người này chính là một kẻ ngốc. Nhưng nghĩ lại hai huynh đệ này cũng hợp với nhau đó chứ. Một người điên, một kẻ ngốc, đúng là tuyệt phối.
– Ca ca!
Nhìn thấy người tới, Tần Sơn lập tức ném ếch xanh qua một bên, vui vẻ đi đến bến cạnh Lâm Phàm, sau đó rất nghe lời ngồi xổm xuống, để ca ca thuận tiện xoa đầu của mình.
– Đau chết mất! Đồ không có lương tâm, ếch xanh ta để ngươi đùa bỡn lâu như vậy, cuối cùng ngươi lại đối đãi ta thô bạo như thế.
Ếch xanh phàn nàn.
– Ếch xanh, tạo hình này của ngươi cũng không tệ. Đệ đệ ngốc này của ta đúng là có năng khiếu.
– Ta đến hỏi ngươi một việc, ngươi cần phải trả lời cẩn thận.
Lâm Phàm vừa xoa đầu Tần Sơn, vừa lấy một viên đan dược ra. Đây là đan dược do Vạn Quật lão tổ luyện chế, cũng là một viên cuối cùng ở trong tay hắn.
– Ngươi xem đan dược này một chút, xem nó có cái gì khác biệt hay không.
Ếch xanh rất không hài lòng đối với cách ăn mặc này, nhưng cũng không dám nói với Lâm Phàm. Đây là sỉ nhục trong cuộc đời nó. Thân là ếch xanh sống mấy chục nghìn năm, giờ bị làm nhục như vậy lại còn không thể phản kháng, đây là chuyện bi ai cỡ nào.
Nhưng đan dược vừa tới tay, nó lập tức cẩn thận quan sát.
– Ồ!
Ếch xanh kinh hãi, khẽ động.
– Sao rồi? Có cái gì khác biệt?
Lâm Phàm hỏi.
– Không có gì, ta tạm thời còn không có nhìn ra, ta cẩn thận kiểm tra đã.
Ếch xanh cẩn thận vuốt vuốt viên đan dược này và nói:
– Đan dược này không hề tầm thường. Không ngờ ở trên phương diện luyện đan, thế giới này lại có người có thể sanh vai được với ta. Thật đúng là kỳ tích!
– Đừng nói nhảm nữa, nói rõ ràng một chút, bằng không…
– Chủ nhân không nên tức giận, ta đang cẩn thận kiểm tra mà.
Trong khoảng thời gian này, nó thường xuyên bị đe dọa. Mỗi một đệ tử đi ngang qua đây đều sẽ nhìn về phía hắn với ánh mắt rất quái dị.
Thậm chí đoạn thời gian trước, hắn còn chứng kiến một đệ tử trực tiếp nướng một con ếch xanh ở gần chỗ hắn.
Cảm giác kia, tình huống kia để hắn không rét mà run, người ở nơi này quá nguy hiểm.
Bọn họ vậy mà ăn ếch xanh, hơn nữa nhìn qua dù mình là ếch xanh sống mấy chục nghìn năm cũng không nhất định có thể may mắn thoát khỏi.
– Chủ nhân, đan dược này xuất xứ từ Luyện Đan sư đỉnh tiêm, hơn nữa còn là một vị cao thủ trận pháp. Người này quả là kỳ tài. Gửi cương khí của mình vào trong đan dược, loại thủ đoạn này không hề tầm thường đâu.
Ếch xanh cảm thán nói.
– Phong ấn cương khí vào trong đan dược là thế nào?
Lâm Phàm nói.
– Đúng vậy. Thủ đoạn phong ấn cương khí vào trong đan dược cùng loại với truyền công nhưng loại truyền công này tốt hơn trực tiếp truyền công rất nhiều. Nếu như trực tiếp truyền công thì luôn có một bộ phận công lực bị tiêu hao. Nhưng nuốt đan dược có thể cho cương khí bị phong ấn trong đan dược hoàn mỹ dung hợp cùng người nuốt, đạt tới cấp độ viên mãn. Cương khí trong viên đan dược này cũng không cường đại, nhưng mà rất tinh khiết.
– Vậy ngươi có thể luyện chế loại đan dược này sao?
Lâm Phàm hỏi.
Ếch xanh lắc đầu, nói:
– Chủ nhân, điều đó là không có khả năng. Ta chưa quen thuộc trận pháp, mà muốn luyện chế loại đan dược này nhất định phải biết vận dụng trận pháp đến mức độ lô hỏa thuần thanh, ta khó mà làm được. Hơn nữa loại trận pháp này rất huyền diệu, có thể để cương khí ở trong đó tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài mà không tiêu tán. Người luyện được đan dược thật sự là một nhân vật lợi hại.
Lâm Phàm gật đầu, không có tiếp tục hỏi nữa. Bời vì hắn đã biết được tất cả những điều mà mình muốn biết.
– Tốt. Chuyện tới đây thôi. Ếch xanh, ngươi cũng nghỉ ngơi cũng đủ rồi, cũng nên đi luyện chế đan dược cho ta thôi.
Nguyên bản hắn còn tưởng rằng ếch xanh này sẽ tìm lý do cự tuyệt, thật không ngờ ếch xanh nghe hắn nói vậy lại hưng phấn như thế.
– Chủ nhân 666, có thể luyện đan vì chủ nhân là vinh hạnh của ếch xanh ta. Từ nay về sau, ếch xanh ta nhất định an phận thủ thường, luyện đan cho chủ nhân. Nếu không hiện tại ta lập tức bắt đầu luyện đan thôi, ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Hiện tại, ếch xanh thật sự không muốn ở lại trong tay Tần Sơn thêm một giây phút nào nữa.
Không có tôn nghiêm, không có tự do bị chà đạp, hoàn toàn chính là một loại tra tấn.
Nếu như nhất định phải lựa chọn, nó tình nguyện đi luyện đan.
Lâm Phàm hài lòng cười, nói:
– Ừm. Tốt! Ếch xanh, ta rất xem trọng ngươi.Nhưng ngươi cũng đừng lười biếng, nếu không kết cục như nào ngươi cũng biết đấy.
Ếch xanh lập tức gật đầu, nói
– Chủ nhân yên tâm, ếch xanh ta tuyệt đối sẽ không lười biếng.
Nó tình nguyện tự sát cũng không muốn tiếp tục rơi vào trong tay kẻ ngốc kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất