Chương 2
Trong phút chốc, nỗi hoảng sợ lan tỏa.
【Toàn bộ số người trốn thoát đều là bệnh nhân tâm thần sao???】
【Liệu họ có gây hại không?】
【Bệnh viện ăn lương để làm gì? Sao có thể xảy ra loại sự cố này? Nếu chẳng may có tên điên nào cầm dao giết người thì chẳng phải chuyện đùa đâu.】
【Chỉ mình tôi lo lắng cho tình trạng của mấy bệnh nhân thôi sao? Họ mắc bệnh gì vậy? Liệu có xảy ra chuyện gì không?】
Rất nhanh sau đó, một cư dân mạng tiết lộ:
【Con trai của đồng nghiệp em gái tôi làm ở bệnh viện tâm thần đó. Nghe nói trong số những người bỏ trốn có cả bệnh nhân tâm thần phân liệt, rối loạn nhân cách, hưng cảm, nhân cách chống đối xã hội… Nói chung không ai đơn giản cả. Đây đều là những ca tâm thần nặng, chỗ chúng ta chữa không nổi, vốn định chuyển họ đến bệnh viện lớn ở thủ phủ tỉnh để điều trị.】
【Ôi trời, vui vẻ thật rồi đây…】
【Làm sao bây giờ? Tôi đã bắt đầu sợ rồi, liệu còn dám ra đường không?】
【Nhắc mọi người một chút, bệnh nhân tâm thần giết người không phạm pháp nhé~ [cười]】
……
Dưới làn sóng mạnh mẽ của dư luận, viện trưởng Bệnh viện Tâm thần Hàn Sơn đã chấp nhận phỏng vấn với phóng viên và tuyên bố với công chúng:
“Xin mọi người hãy yên tâm, bệnh viện của chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực, nhanh chóng đưa 32 bệnh nhân trở về!”
32 bệnh nhân tâm thần trốn thoát giống như 32 viên đá bị ném xuống mặt hồ, biến mất không còn dấu vết giữa biển người mênh mông.
Rốt cuộc họ đang ẩn nấp ở đâu?
Trong thời gian ngắn, lòng người hoảng loạn, lời đồn đại lan tràn.
Hai ngày sau, một cư dân nhiệt tình phát hiện manh mối và đăng tải lên mạng –
【Nửa đêm hôm qua, tại nghĩa địa phía sau làng Dương Gia, có một kẻ tóc tai bù xù đang đào mộ! Mộ tổ nhà ai vậy, kiểm tra ngay nhé!】
【Đào mộ? Đây là hình thức giải trí ban đêm mới sao?】
【Không biết nữa, chỉ thấy hắn chất đất đào ra thành một tòa lâu đài.】
【Ở trạm xe buýt làng Dương Gia, có một gã đàn ông đang chạy khỏa thân, không mặc gì cả. Sáng nay tôi đợi xe thì nhìn thấy.】
【Ôi trời, mình cũng gặp kẻ biến thái rồi, tọa độ là khu căn hộ thanh niên ở làng Dương Gia, nửa đêm có một người phụ nữ gõ cửa nhà mình, nói rằng cô ấy để quên cánh tay ở nhà tôi, hét lên bảo tôi đã ăn cắp cánh tay của cô ta, suýt chút nữa làm tôi chết khiếp.】
……
Những câu chuyện chạm trán với kẻ điên càng lúc càng nhiều, càng truyền lại càng ly kỳ.
Tất cả những manh mối này đều xoay quanh một địa điểm duy nhất – làng Dương Gia.
Làng Dương Gia là một khu ổ chuột đông dân cư, trật tự rối ren nằm ở ngoại ô thành phố, cách nơi xảy ra tai nạn trên đường cao tốc chưa đầy một cây số.
Ngôi làng này bị bao quanh bởi vài nhà máy, xung quanh có kho bãi hậu cần, căn hộ cho thuê, ký túc xá công nhân, khu dân cư, nhà trọ giá rẻ, chợ bán buôn, trạm xe buýt… Các loại địa điểm khác nhau phân bổ dày đặc, dòng người đổ xô đến, hỗn tạp đủ hạng người.
32 bệnh nhân tâm thần chạy khỏi khu rừng ven đường cao tốc rất có thể đã chọn làng Dương Gia làm điểm dừng chân đầu tiên.
Và theo những manh mối được cư dân mạng cung cấp, quả nhiên làng Dương Gia đã tiếp nhận những kẻ “điên”.
Thế là, đội ngũ nhân viên của bệnh viện tâm thần triển khai hành động tìm kiếm ráo riết, cầm theo ảnh chụp và danh sách, lục soát từng nhà trong đêm tại làng Dương Gia.
Đêm thứ ba sau vụ tai nạn, các bác sĩ không phụ sự kỳ vọng, kéo 32 người từ khu dân cư của làng Dương Gia ra ngoài, áp tải họ lên xe chuyên dụng của bệnh viện và đưa về Bệnh viện Tâm thần Hàn Sơn.
Cho đến lúc này, trái tim lo lắng của công chúng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Tuy nhiên, trong kết thúc hoàn hảo này, dường như vẫn ẩn chứa một chút bất thường –
Có cư dân nghe thấy rằng, khi những người đó bị áp tải lên xe, dường như họ đã cố gắng chống cự, hét lớn bằng giọng đầy tuyệt vọng:
“Tôi không có bệnh!”
“Bắt nhầm người rồi! Tôi không có bệnh!”
“Cứu tôi với!”
Tiếng hét thảm thiết của họ vang vọng trong bóng tối, mãi cho đến khi tiếng bánh xe và tiếng động cơ xa dần, mới dần tan biến trong màn sương đen đặc.