365 Ngày Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 6

Chương 6
Vì vậy, lần này tôi đã giảng chậm hơn rất nhiều.
Kết quả là, cô ấy vẫn không hiểu.
Tôi lại giảng một lần nữa, rồi hỏi: “Lần này em hiểu chưa?”
Cô ấy đáp không chắc chắn, “Hình như… hiểu rồi.”
“Hiểu thì là hiểu, gì mà hình như hiểu?!” Tôi bắt đầu mất bình tĩnh, giọng nói cũng vô tình lớn hơn.
Tôn Hạo ngồi bên cạnh đang ôn bài bèn trêu chọc: “Phó Thần cũng có lúc bất lực cơ à!”
Tôi nghiến răng, lại giảng cho cô ấy một lượt nữa. Lần này cực kỳ chậm, từng bước một tôi đều tách ra giải thích cặn kẽ.
Mấy tờ giấy nháp đã bị dùng hết.
Đến lượt cô ấy làm bài, cô ấy bảo rằng cô ấy quên rồi!
Tâm trạng của tôi hoàn toàn sụp đổ, đột nhiên ngất đi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác của những phụ huynh trên mạng khi dạy con làm bài tập đến mức phải vào viện.
Nhưng tôi mới chỉ học lớp 11, sao phải chịu đựng những điều này?!
Sau khi Lâm Hướng Nam rời đi, bạn cùng bàn thì thầm với tôi, “Lâm Hướng Nam có ý với cậu đấy. Vừa nãy tôi quan sát thấy, khi cậu giảng bài cho cô ấy, cô ấy cứ nhìn chằm chằm cậu, mắt long lanh hẳn lên, thực sự chẳng nghe cậu nói gì đâu.”
“Không thể nào.” Tôi không tin, rõ ràng cô ấy nghe rất chăm chú mà.
“Gọi là mơ màng thì đúng hơn! Nhìn thì tưởng đang nghe cậu nói chuyện, nhưng thực tế tâm trí đã bay xa rồi, biết đâu còn tưởng tượng ra vài cảnh tượng ngại ngùng nữa.” Tôn Hạo cười gian tà.
Tôi đá nhẹ chân vào người hắn, nhưng không để tâm đến lời hắn nói.
Sau đó, Lâm Hướng Nam cứ rảnh là tìm tôi học thêm toán, đôi khi cuối tuần cũng không nghỉ, mang sách vở đến nhà tôi làm bài tập.
Tinh thần chăm chỉ học tập của cô ấy khiến mẹ tôi cảm động.
Bà nắm tay tôi nói, “Cô bé này giống con đấy, tuy đầu óc không thông minh lắm, nhưng rất cố gắng học hành.”
Trước kỳ thi tháng thứ ba, Lâm Hướng Nam nói với tôi rằng nếu lần này cô ấy thi toán đạt điểm đậu, tôi phải đồng ý một yêu cầu của cô ấy.
Nhìn khuôn mặt hốc hác vì học tập của cô ấy, tôi gật đầu đồng ý.
Kết quả thi ra, cô ấy được 83 điểm, thiếu 7 điểm nữa mới đạt mức 90 điểm đậu.
Buổi tối tự học hôm đó, cô ấy khóc rất lâu, kéo cánh tay tôi nghẹn ngào.
Tôi ngồi im bên cạnh, mặc cô ấy dùng tay áo của tôi lau nước mắt và nước mũi. Nghĩ một lát, tôi nói: “Lâm Hướng Nam, có những việc không phải cứ cố gắng là làm được đâu.”
Chẳng hạn như khi tôi cố gắng thi vào lớp thiếu niên tài năng Đại học Z, dồn hết sức mình nhưng cũng chỉ đổi lấy câu nói của cha: “Cố gắng là tốt rồi.”
Ngay từ khi Lục Hướng Tây xuất hiện, ông đã quyết định từ bỏ đứa con trai duy nhất của mình.
Người không chịu từ bỏ, chỉ có mình tôi mà thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất