Chương 7
Lâm Hướng Nam lau nước mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi. Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi bỗng nhiên có chút hoảng loạn.
Cô ấy nghiêm túc nói với tôi: “Em sẽ không từ bỏ anh đâu, Phó Hướng Bắc.”
Tôi ngây người.
Cô ấy chợt bật cười.
Nụ cười của cô ấy rất đẹp, trông dễ chịu hơn nhiều so với khi khóc.
Rồi tôi cũng bật cười theo.
Giờ nghĩ lại, tôi thậm chí không nhớ rõ chúng tôi đã xác định tình cảm của nhau từ khi nào.
Là lần đầu tiên cô ấy kiễng chân hôn lên má tôi, hay khi tôi lén nắm tay cô ấy bỏ vào túi áo, hoặc từ món quà Giáng sinh đầu tiên cô ấy tặng tôi…
Tôi thậm chí chưa từng nói thích hay yêu cô ấy.
Thế mà cô ấy đã trở thành bạn gái của tôi.
Nhưng, Lâm Hướng Nam – người từng thề sẽ không từ bỏ tôi, cuối cùng vẫn chọn từ bỏ tôi.
Cô ấy đã không còn yêu tôi nữa.
Cho nên, đây là lần đầu tiên bố mẹ Lâm không đứng về phía tôi.
Sự yêu quý của họ dành cho tôi chỉ vì Lâm Hướng Nam thích tôi mà thôi.
Một khi con gái họ không còn thích, họ cũng sẽ không còn thích tôi nữa.
Tôi lại một lần nữa bị từ bỏ.
Cảm giác này thật tồi tệ!
Tuyệt chiêu của Giang Vũ quả thật đủ "tuyệt", khiến tôi và Lâm Hướng Nam hoàn toàn cắt đứt nốt sợi dây cuối cùng còn sót lại.
Biết được kết quả này, Giang Vũ cảm thấy áy náy, liên tục đưa ra thêm nhiều ý tưởng tồi tệ khác.
Tôi chưa kịp thử nghiệm, đã bị cử đi công tác ở Tây An.
Vừa trở về, Lục Sư Huynh đã kéo tôi đến dự tiệc sinh nhật của Tống Thiến.
Tống Thiến nói Lâm Hướng Nam cũng có mặt, còn là khách quý được sếp mời đến, đang ở phòng VIP số 2.
Tôi ngồi trong phòng VIP một lúc, rồi lấy cớ đi vệ sinh để qua phòng số 2. Tôi giả vờ đi nhầm cửa, liếc mắt nhìn vào, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Hướng Nam đâu.
Khi quay lại, tôi bất ngờ đụng phải người mà mình đang tìm ở cửa phòng số 1.
Cô ấy đến đây làm gì?
Là để gặp sếp lớn của họ sao?!
Tâm trạng tôi lập tức chìm xuống đáy vực.