A Thiền

Chương 7: Thiếu niên (1)

Lý Vi Ý từ từ đứng dậy, Trương Tĩnh Thiền nói: “Cô có ổn không? Có gì tôi có thể giúp được không?”

Lý Vi Ý khẽ nói: “Chị gái của tôi mất rồi, chị ấy mới 32 tuổi, bị người ta hại đến tan cửa nát nhà.”

Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt cô này, ngay cả cổ áo và khuy măng sét đều chỉnh tề, không hề lộ vẻ ngạc nhiên hay thương hại. Anh nghiêng ô về phía đầu cô thêm chút nữa, giọng trầm bình tĩnh: “Hãy nén bi thương”

Như thể anh đã chứng kiến đủ nỗi khổ trên nhân gian, còn cô chỉ là một trong số đó.

Nước mắt Lý Vi Ý lại trào ra, cô cúi đầu dùng tay áo lau đi.

Người đàn ông bên cạnh vẫn không lên tiếng, chỉ giữ chiếc ô vững vàng trên đầu hai người.

Tiếng khóc của Lý Vi Ý dần dịu đi, cô nói: “Cảm ơn anh.”

Giọng Trương Tĩnh Thiền nhạt nhòa tựa như khói sương: “Cô khóc đủ chưa?”

Lý Vi Ý gật đầu.

“Cô có người thân hay bạn bè ở Tương Thành không? Có thể liên lạc với họ để đón cô không?” Trương Tĩnh Thiền nhìn sắc mặt cô, lại nói, “Bây giờ mưa to, e là không bắt được xe, nếu cô tin tưởng, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi lái xe đưa cô về.”

Lý Vi Ý quả thật không còn cách nào khác, lúc này tàu điện ngầm và xe buýt đều dừng hoạt động, cô khẽ nói: “Cảm ơn anh, Tổng giám đốc Trương.” Rồi báo địa chỉ.

Trương Tĩnh Thiền nhìn cô một cái.

Lý Vi Ý: “Tôi là kế toán của chi nhánh tập đoàn Mộc Thần, lần trước tôi đã thấy anh ở trụ sở chính, nghe đồng nghiệp nhắc đến tên anh.”

Trương Tĩnh Thiền cười, Lý Vi  Ý cảm thấy trong nụ cười đó có chút tự giễu, nhưng cũng khiến cho người khác cảm giác được anh không hề quan tâm, ngay cả khi biết người khác bàn tán ngay sau lưng mình.

Hai người đi về phía bãi đỗ xe.

“Tôi tên là Lý Vi Ý.” Lý Vi Ý khẽ nói.

Anh không nói gì.

May mắn là chiếc ô đen đủ lớn, ngay cả khi hai người xa lạ cùng che chung chiếc ô, cũng có khoảng cách vừa đủ, không tạo cảm giác quá ngượng ngùng.

Tâm trạng của Lý Vi Ý dần ổn định hơn, gió mưa lạnh từ phía mép ô thổi vào, khiến đầu cô trở nên trống rỗng và lạnh lẽo. Còn người đàn ông bên cạnh, dù trong trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, mỗi bước đi của anh rất từ tốn, lưng luôn thẳng tắp.

Lý Vi Ý hỏi: “Anh… tại sao lại giúp tôi?”

So với Lý Vi Ý, anh quả thực là một người ở thế giới khác, dù đang nợ nần nhưng những người anh gặp cũng đều ở cấp bậc cao của tập đoàn cô. Hơn nữa, trông anh cũng không giống người thích can thiệp vào chuyện người khác.

Trương Tĩnh Thiền nhìn về phía trước, miệng khẽ cử động: “Có lẽ là vì… hôm nay tôi cũng mất đi người thân.”

Lý Vi Ý cảm thấy chấn động trong lòng hỏi: “Anh… đã mất đi ai?”

“Bố tôi. Nếu cô đã từng nghe nói về tôi, thì chắc cũng biết về ông ấy. Sáng nay ông ấy qua đời, uống một chai thuốc trừ sâu, không cứu được. Nhưng cô nhìn xem, tối nay tôi vẫn đi tiệc xã giao với các lãnh đạo bên phía đầu tư để đàm phán hợp tác,… ” Anh vẫn không chút biểu cảm, khuôn mặt đó dưới ánh đèn đường hiện lên rất rõ ràng, đường nét cổ chìm dưới cổ áo vest thẳng tắp, yết hầu khẽ chuyển động. 

Trái tim của Lý Vi Ý trong lòng dâng lên nỗi đau xót đồng cảm, dù anh không nói một lời buồn bã nào.

“Hãy nén bi thương.” Cô nói.

“Mọi người đều còn sống.” Trương Tĩnh Thiền chậm rãi nói, “Ông ấy nợ rất nhiều, ngân hàng, đối tác, nhân viên, họ hàng… Năm đó ông ấy tách ra khỏi mọi người ra, một mình gánh hết nợ nần. Bây giờ mọi người đều còn sống, chủ nợ, đối thủ, những quản lý cấp cao cùng vay tiền với ông ấy năm xưa – có người sau đó tham ô phạm pháp đi tù, ba ngày trước mới ra khỏi tù. Ông ấy còn có lòng cho người ta một nghìn; cũng có người đã trở thành tỷ phú. Giờ đây, chỉ có mình ông ấy chết, có lẽ cũng là đáng đời.”

Lý Vi Ý không ngờ anh lại nói điều này với cô. Hoặc có lẽ, vì đêm mưa này thật sự lạnh đến thấu xương; hoặc có lẽ vì trên con đường này, chỉ có hai người họ mà thôi.

“Vậy anh… anh có tiếp tục trả số nợ còn lại thay ông ấy không?”

Trương Tĩnh Thiền nhìn cô: “Có.”

Lý Vi Ý giật mình.

Hai người đã đi đến chỗ đậu xe xe, Lý Vi Ý toàn thân ướt sũng, nhìn chiếc xe trước mắt, bỗng nhiên do dự. Trương Tĩnh Thiền đưa ô cho cô, Lý Vi Ý: “Thế làm sao được, anh cầm đi…” Anh  nói: “Cầm đi.” Lý Vi Ý không thể từ chối.

Anh mở cốp xe, Lý Vi Ý vội chạy tới che ô giúp anh. Anh không nói gì, lấy ra một chiếc túi và một tấm chăn nhỏ mỏng và mềm mại, màu vàng nhạt.

“Chăn này của mẹ tôi dùng lúc trong xe, đã được giặt sạch rồi.” Anh nhét chiếc túi và chăn vào lòng cô, rồi cầm lấy ô, “Cô cởi áo khoác bỏ vào túi, dùng chăn lau khô người.”

Lý Vi Ý vội vàng gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn!”

Cả hai lên xe.

Trương Tĩnh Thiền khởi động xe, mở hệ thống sưởi lên mức to nhất. Đợi cô cởi chiếc áo khoác ướt sũng ra, dùng chăn lau khô nước trên đầu và người. Trương Tĩnh Thiền cởi áo khoác, đưa cho cô: “Mặc vào đi.”

Lý Vi Ý nhìn áo khoác dạ đen đó, chắc chắn nó rất đắt tiền, nói: “Không cần, không cần đâu, tôi không lạnh.”

Trương Tĩnh Thiền nhìn cô qua gương chiếu hậu, chiếc áo len ướt sũng ôm sát cô, làm lộ rõ dáng người chuẩn của cô gái. Anh nhìn về phía trước, tháo cà vạt rồi ném lên ghế phụ, nói: “Đã giúp thì giúp đến cùng, chỉ là một cái áo thôi, cô mặc vào đi.”

Lý Vi Ý im lặng trong một lúc, rồi mặc áo khoác của anh vào. Anh cao hơn cô rất nhiều, chiếc áo khoác có thể bọc cả bắp chân cô, cô cảm thấy dễ chịu hơn. Mùi hương của chiếc áo rất sạch sẽ, trước đây Lý Vi Ý chỉ từng mặc đồ của Tạ Tri Lộc, cảm giác hoàn toàn khác, rất lạ lẫm nhưng lại rất yên tâm.

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

Anh không nói gì.

Đêm đã rất khuya, mưa dần rơi nhỏ hơn, trên đoạn đường này hầu như không thấy bóng người. Lý Vi Ý nhìn tàn gạt nước mưa chuyển động liên tục và những vệt nước đọng trên cử kính, cảm thấy cả người vừa lạnh vừa nóng, đầu cũng đau nhức. Cô biết rằng mình sắp bị cảm lạnh, rất có thể còn sốt nữa.

Trong xe thật ấm áp và yên tĩnh, ngăn cách gió mưa lạnh lẽo và nỗi đau tuyệt vọng bên ngoài, khiến người ta buồn ngủ. Cô dựa đầu vào cửa xe.

Cô nói: “Thật ra, vài ngày trước tôi còn bị bạn trai đá. Hôm nay, tôi cũng bị mất việc.” 

Trương Tĩnh Thiền lái xe đi vào đường hầm sông, xung quanh chỉ còn những bức tường xám xịt và ánh đèn dịu nhẹ. Lý Vi Ý nhìn vào bàn tay đặt trên vô lăng, vải áo vest đen làm nổi bật đôi tay trắng gầy nhưng mạnh mẽ, giống như chủ nhân của nó, sở hữu ý chí vững vàng như núi.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Tôi cũng từng trải qua một ngày từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Thật ra bây giờ tôi cũng chẳng có gì cả.”

Một giọt nước mắt chậm rãi lăn từ mắt Lý Vi Ý xuống, nhưng lúc này cô không còn cảm giác tuyệt vọng nữa, chỉ thấy mọi thứ trong xe thật yên lặng.

“Ừm!” Cô ngồi dậy, quấn chặt vào áo khoác của anh hơn, hít một hơi thật sâu, nói: “Cảm ơn sự động viên và giúp đỡ của anh! Tôi sẽ không chịu thua. Sáng sớm mai, tôi sẽ quay về quê, gặp mặt chị gái lần cuối. Sau đó, tôi sẽ cùng bố mẹ, giành lại quyền nuôi cháu gái. Tôi sẽ thu thập bằng chứng về hành vi bạo hành gia đình của tên súc vật đó, công khai cho mọi người biết, để hắn chết đi cũng phải mang tiếng xấu, bị người đời chửi rủa, để cha mẹ ác độc của hắn – những kẻ tiếp tay, cả đời không ngóc đầu lên nổi! Để chị tôi được yên nghỉ!

Tôi còn phải tìm việc, Mộc Thần sa thải tôi thì có là gì, đây là tổn thất của họ! Tôi chắc chắn sẽ tìm được công việc không thua kém công ty đó, thậm chí còn tốt hơn. Trời không tuyệt đường người, tôi nhất định sẽ có ích!”.

Lý Vi Ý duỗi tay vỗ nhẹ lên vai anh: “Tổng giám đốc Trương, đợi sau khi tôi hoàn thành những việc này, tôi sẽ mời anh một bữa lớn để cảm ơn! Đền cho anh một cái áo khoác mới nữa!”

Cô bừng bừng khí thế nói xong, trong xe hoàn toàn im lặng. Trương Tĩnh Thiền như không nghe thấy, lái xe vẫn vững vàng và nhanh, lúc này chỉ có tiếng cần gạt nước mưa đập từng nhịp vào kính xe.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất