Lý Vi Ý rút tay lại, ặc… thật là ngượng ngùng.
Cô cúi đầu thu mình lại, dựa vào cửa sổ, chỉ di di ngón chân dưới đất. Sao lúc đó cô lại váng đầu, mê muội đến mức thương xót anh như những kẻ lưu lạc nơi tận cùng thế giới cơ chứ? Tự nói một mình nhiều như vậy, thật là mất mặt! Hơn nữa, có lẽ vì cảm xúc quá kích động, đầu cô dường như ngày càng đau và nóng rồi.
Xe sắp ra khỏi đường hầm.
“5 năm.” Giọng nói trầm thấp vang lên.
Lý Vi Ý: “…Sao cơ?”
“Mục tiêu của tôi, nhiều nhất là 5 năm trả hết nợ.”
Lý Vi Ý mở to mắt, 5 năm trả hết 700 triệu, thật sự rất giỏi, rất giỏi. So với anh thì mục tiêu của cô thật nhỏ bé.
Nhưng anh cũng đã nói mục tiêu của mình cho cô.
Lý Vi Ý đè tay lên trên trán nóng hổi, cô nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn, anh là một người tốt, chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu. Anh nhất định sẽ thành công!”
Trương Tĩnh Thiền khẽ cười một tiếng, vừa giống như tự giễu, vừa giống như thật sự buồn cười.
Lý Vi Ý không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Gần như chỉ trong chốc lát cô đã chìm vào trong giấc mơ hỗn loạn đau khổ, tiếng khóc của đứa trẻ, tiếng gào thét của người bố, có người nhảy từ trên lầu xuống… Cô khóc đẫm nước mắt trong mơ.
Một luồng sáng rộng lớn lan đến, nuốt chửng tất cả mọi thứ, bao gồm cả cô.
—–
Lý Vi Ý bị ánh nắng mặt trời đánh thức, ánh nắng chói chiếu lên mí mắt cô. Đầu cô vừa đau vừa choáng, hoàn toàn không nghĩ đến tại sao giờ này lại có ánh nắng. Cô chống tay lên giường, từ từ ngồi dậy, ngáp một cái rồi sờ trán, may là không bị sốt.
Sau đó cô mới nhìn kỹ xung quanh, cả người cứng đờ như bị trúng tà.
Đây là… đâu?
Một căn phòng xa lạ rộng khoảng 40 mét vuông, được sơn màu xanh nhạt, trên trần nhà có treo một chùm đèn pha lê rất đẹp. Đối diện cô là một bàn dài kê sát tường, trên đó có một chiếc máy tính bàn, một chiếc laptop, bàn phím nhiều màu, và ít nhất 5 cái tai nghe đen trắng to nhỏ.
Bên cạnh là một dãy tủ quần áo màu sáng kiểu dáng đơn giản, kế đó là một chiếc tủ kính lớn, bên trong xếp ngăn nắp ít nhất hàng trăm… mô hình nhân vật game đủ màu sắc?
Còn cô đang ngồi trên chếc giường siêu to ít nhất 2 mét 2, chăn là loại rất nam tính màu xanh da trời đậm, khung giường màu xám. Có một cái tai nghe, 1 chiếc psp* và 1 chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ đầu giường.
*psp: PlayStation Portable là máy chơi trò chơi điện tử cầm tayĐây không lẽ…
Phòng của Trương Tĩnh Thiền?
Lý Vi Ý lập tức giơ hai tay lên ôm ngực, tự bảo vệ mình.
Trời đã sáng, anh ta đã đưa cô về nhà mình sao? Mặt người dạ thú, ý đồ đen tối, hay là anh ta giam giữ cô? Nếu không thì giải thích thế nào được? Cô cũng đã nói cho anh ta địa chỉ nhà cô rồi mà.
Trời ơi, chắc chắn là như vậy. Nhìn anh ta bề ngoài ra vẻ tổng giám đốc lạnh lùng, ai mà ngờ được phòng anh ta giống như phòng của thiếu niên nổi loạn mười mấy tuổi vậy? Đúng là tâm thần phân liệt!
Vậy đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Lý Vi Ý đột nhiên nhìn xuống giữa hai chân mình, cách lớp chăn, cô chẳng thấy gì cả. Thế nhưng không biết có phải do phản ứng tâm lý hay không, cô đột nhiên cảm thấy chỗ đó hơi trướng, cơ thể cảm thấy rất không bình thường.
Cô sợ đến toát mồ hôi lạnh, mình thật quá là ngây thơ. Sao cô có thể vì người ta trẻ đẹp, giàu có tài giỏi, có trách nhiệm, lại còn cứu bản thân mình, mà phát thẻ “người tốt” cho người ta cơ chứ? Một cô gái xinh xắn như cô, kẻ biến thái cũng chẳng chê!! Hu hu hu tất cả những bộ phim Mỹ, phim Hàn cô xem đều vô ích rồi!
Lý Vi Ý lại thấp thỏm nhìn về phía cửa, không có động tĩnh, không có ai vào. Cô lập tức vén chăn lên, muốn kiểm tra xem bị anh ta xâm hại đến bước nào rồi. Cô vừa nhìn, cả người bỗng cứng đờ.
Sao chân cô trông dài như vậy, bàn chân lớn như thế nữa.
Lý Vi Ý trợn to mắt, sau đó cô nhìn thấy đôi bàn tay, từng khớp xương rõ ràng mạnh mẽ. Cô kéo áo thun rộng lên nhìn vào trong, đầu cô “ong” một tiếng.
Sau đó cô nhanh chóng thả áo phông xuống, chớp chớp mắt vài cái, rồi lại kéo áo phông lên nhìn.
Lý Vi chỉ cảm thấy hai bên tai bắt đầu ù ù, trong đầu cô hốt hoảng, trống rỗng. Cô mờ mịt nhìn xung quanh, giống như mình đang trong giấc mơ. Cô nuốt nước bọt, ánh mắt lại chầm chậm rơi xuống giữa hai chân… Chỗ đó thật sự rất trướng.
Cô thò tay vào trong quần, cầm lấy thứ chính giữa.
Lý Vi Ý rùng mình khắp cả người, tay cô nhanh chóng buông ra như bị điện giật, giống như sờ phải chất cấm. Cô lau tay vào ga giường trong vô thức, dù sao cô cũng không biết cái thứ mọc dài trên người là của ai. Cô bò xuống giường, chân hơi bủn rủn, vẫn miễn cưỡng đứng được, lảo đảo bước tới trước gương đứng lớn soi toàn thân.
Một người vừa xa lạ nhưng lại quen mắt xuất hiện trong chiếc gương lớn.
Lý Vi Ý nhìn chằm chằm vào anh ta.
Trương Tĩnh Thiền.
Lý Vi Ý nhìn một cái liền nhận ra anh ta. Nhưng Trương Tĩnh Thiền này… Trương Tĩnh Thiền mà cô biến thành… rất khác với người tối qua.
Anh trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều, vẫn chưa đến 20 tuổi, cao gầy, mặc áo thun trắng và quần đùi, lộ ra đôi chân thon dài. Tóc anh mềm mại, dù khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng đường nét khuôn mặt người phía trước trông mềm mại non nớt hơn nhiều. Khí chất thiếu niên kiêu ngạo, dường như vọt ra khỏi gương. Đâu giống Trương Tĩnh Thiền đêm qua, mỗi nơi trên người đều toát vẻ sắc bén và điềm tĩnh của người đàn ông trưởng thành.
Lý Vi Ý ngẩn người một lúc lâu, mới hồn bay phách lạc rời khỏi gương. Cô ý thức được bây giờ có nhiều tình huống cần phải làm rõ, nhưng chuyện quan trọng hơn cả là… Cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới, cảm thấy nơi đó căng như sắp nổ tung vậy.
Mặc dù ở đây không có ai khác, cô vẫn lén lút như kẻ trộm vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ.
Mấy phút sau, Lý Vi Ý mặt đỏ bừng bước ra, lấy giẻ ra lau tường và thiết bị vệ sinh.
Cô thật sự cảm thấy rất mới mẻ.
Rồi lại kiên nhẫn rửa sạch giẻ lau, vò khoảng 10 lần, cuối cũng cũng thấy nhẹ nhõm cả người. Cô quay trở lại phòng ngủ, đầu tiên là cầm lấy điện thoại, trên đó hiển thị rõ ngày tháng:
9:37 sáng thứ bảy, ngày 11 tháng 1 năm 2014
Cô nhắm chặt mắt lại, không tin!
Lại mở máy tính, laptop, thời gian ngày tháng đều giống nhau.
Cô tìm thấy một chiếc cặp sách dưới gầm bàn, lấy sách vở bên trong ra xem:
Trương Tĩnh Thiền, năm 2, khoa Kinh tế Quản Lý, học viện Tài chính và Kinh Tế Hoa Trung.
Học viện Tài chính và Kinh tế Hoa Trung là một trường thuộc dự án 985, xếp hạng cao hơn trường của Lý Vi Ý.
Ngày tháng ở trên mỗi quyển vở ghi chép đều trùng khớp.
Lý Vi Ý lại ngã xuống giường.
Là mơ sao?
Cô véo mạnh lên đùi, dù sao cũng không phải chân của cô. Á, đau quá!
Nếu là mơ, sao lại có thể chân thực như vậy?
Lý Vi Ý ngước lên trần nhà một lúc lâu, đột nhiên ngồi bật dậy.
Nếu đây là thật, cô trở thành Trương Tĩnh Thiền của 8 năm trước…
Trương Tĩnh Thiền có cùng quay lại như cô không? Anh đang ở đâu? Có phải đã hoán đổi với cô không? Thân thể của họ ở năm 2022 như thế nào? Đây có phải là một không gian khác không?
…
Tất cả những điều lạ lùng hoang đường này, đều không quan trọng, cũng không cần vội vàng truy cứu.
Chuyện quan trọng nhất là, cô nhớ là chị gái Lý Hiểu Ý của cô trong năm 2014 này, đã chấp nhận sự theo đuổi dồn dập của Chu Chí Hạo. Nói cách khác…
Chị bây giờ vẫn còn sống
Vẫn là chị gái khỏe mạnh trẻ trung của cô, chưa từng trải qua bất kỳ đau khổ nào của sau này.
Bây giờ là tháng 1, chị thậm chí còn chưa chính thức hẹn hò với Chu Chí Hạo!
Cả khuôn mặt Lý Vi Ý đỏ bừng vì kích động. Cô lục lọi tìm một bộ quần áo trong tủ mặc vào, một bước nhảy đến bên cửa, cầm lấy tay nắm cửa. Cô dừng vài giây, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ mở ra thế giới mới này.