Chương 106: Hoàng Hạ Tứ Kiệt
Trong mỗi trận doanh, cứ một khoảng thời gian, tùy vào vị trí và thời điểm đều xuất hiện một con quái vật cường đại gọi là Boss hoang dã. Đương nhiên cấp bậc của nó cũng tương ứng với khu vực xuất hiện. Nói một cách dễ hiểu hơn thì Boss hoang dã cấp 100 sẽ không xuất hiện trong thôn của tân thủ gây thảm kịch tàn sát toàn thôn.
Nếu người chơi nào vô cùng may mắn gặp Boss hoang dã và đánh bại nó sẽ thu được một lượng kinh nghiệm rất lớn, mặc dù không bằng việc mở hộp đạo cụ nhưng vẫn gặt hái được phần thưởng ngoài ý muốn.
Đương nhiên, nếu như có người nhắc lại dáng vẻ của Bang Hắc Long, ta cũng chỉ biết cười ha ha…
Cho nên nói vận may cũng chỉ là tương đối, nếu gặp được Boss hoang dã yếu hơn mình thì đó chính là người chơi may mắn. Còn nếu giống như Vượn lớn Hắc Phong, tuy bị Bang Hắc Long vây đánh nhưng lại được Tiêu Phàm dẫn theo cả đám người cứu thoát thì ngược lại đó chính là vận may của Boss hoang dã.
Nhưng tỷ lệ may mắn của Boss hoang dã trong trò chơi này rất thấp.
Đây là một con Ma sói Địa Ngục và nó cũng là một con Boss hoang dã.
Trông làn da nó ánh lên màu đen bóng loáng, nanh vuốt sắc bén cứng chắc, thân thể lại to lớn lực lưỡng, từ dáng vẻ này đoán chừng nó có khả năng di chuyển cực kỳ nhanh nhạy, lực công kích vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn cường hãn hơn cả Vượn lớn Hắc Phong.
Đáng tiếc nó không có được vận khí như Vượn lớn Hắc Phong. Bởi ngay lúc này, nó đã nằm gục trên mặt đất, ánh mắt sớm trở nên vô hồn ảm đạm.
“Yo! Yo! Check it out! Tôi là một chàng MC đứng trên đài DJ! Vui vẻ cầm chiếc mic trên tay! Giờ tôi muốn bạn cùng tôi lắc lư! Chúng ta ở đây chính là duyên nợ …” Một chàng trai mặc trang phục hip-hop, miệng tự chế ra nhịp điệu, trên đầu còn đeo một chiếc tai nghe lớn, hai tay che lấy tai nghe, vừa ngâm nga vừa đung đưa thân người theo tiết tấu, hai chân cũng không hề nhàn rỗi rồi bất chợt đạp mạnh về phía thi thể Ma sói Địa Ngục.
“Mạch Tử! Ông có thể bớt ồn ào không? Để tôi được yên tĩnh một chút!” Nam tử thư sinh vận áo trắng toàn thân vừa nói vừa cầm cây quạt phe phẩy trông hết sức yểu điệu.
Cậu nhóc hip-hop tên Mạch Tử đó cực kỳ buôn rầu vừa gãi vừa đầu nói: “Nhưng tôi mà dừng lại sẽ cảm thấy khắp người vô cùng khó chịu!”
Nam tử áo trắng nhìn Mạch Tử nhích tới nhích lui, khuôn mặt tỏ vẻ đã hết sức chịu đựng liền nói: “Vừa xử lý Boss hoang dã xong, nếu ông vẫn muốn đánh tiếp thì tùy ý chọn một người trong chúng ta để đấu đơn đi!”
Mạch Tử nhìn về phía người đang ngồi trong góc kia, toàn thân trở nên u ám phiền muộn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm đại thúc gì đó: “Đấu đơn cùng Bại thúc chẳng khác nào đi tìm chết! Trong game này làm gì có ai có thể đấu thắng được lão! Ông ấy biến thái như vậy! Tôi nghĩ lão đại của chúng ta chắc cũng không muốn đấu đơn cùng Bại thúc đâu! Đấu cùng ông ấy chỉ tổ thêm buồn bực!”
Mạch Tử vẻ mặt đưa đám nhìn về phía vị nam sinh to lớn dáng vẻ đoan chính cẩn thận đang đứng cạnh nam tử áo trắng, cực kì sợ hãi nói: “Đấu đơn với Phá Quân ca đối với tôi mà nói chẳng khác gì sống không bằng chết! Anh ấy mà không cho tôi động đậy chắc hẳn vô cùng khó chịu!”
“Còn ông, mặc dù có thể thử đấu một trận nhưng tôi chẳng thích phong cách chiến đấu với kỹ năng thiên phú đó của ông chút nào! Cho dù đánh thắng ông cũng thấy quá lãng phí thời gian!”
Mạch Tử không những lắm mồm lắm miệng mà tay chân cũng khua khuắng lung tung cả lên, tựa như nếu trầm tĩnh không động đậy thì hắn sẽ cảm thấy bứt rứt không yên.
“Ông nói vậy là có ý gì? Ý ông nói tôi là kẻ yếu nhất trong đám người chúng ta sao?” Nam tử áo trắng tức giận dùng cây quạt chỉ vào Mạch Tử nói.
“Được rồi! Được rồi! Công tử! Ngươi cũng đừng ồn ào nữa! Một mình Mạch Tử đã đủ ầm ĩ rồi! Ngươi còn muốn thêm vào sao?” Nam sinh đứng bên cạnh nam tử áo trắng nói. Nhìn kỹ lại thì thấy tướng mạo cùng quần áo của người này trông cũng rất đoan chính, cẩn thận tỉ mỉ.
Không sai! Đánh bại Boss hoang dã chỉ có bốn người. Vì vậy nhìn qua có vẻ như không thể tin nổi nhưng sự thật là Ma sói Địa Ngục cho dù có cường đại hơn Vượn lớn Hắc Phong đi chăng nữa thì vẫn bị đánh gục bởi bốn người bọn họ.
Nhưng khi để ý vạch ID trên đầu bốn người bọn họ từ đỏ biến thành đen thì đoán chừng sẽ hiểu được một điều.
Vốn dĩ đám người ô hợp cấp thấp của Bang Hắc Long kia chẳng thể nào so sánh được với người chơi có tinh anh đẳng cấp cao như bọn họ.
Từ sau khi Bang Hắc Long trong trận doanh Ác Ma bị Tiêu Phàm cùng bọn họ làm suy yếu thì thực lực đã tụt dốc kém xa lúc trước, chỉ có thể âm thầm luyện cấp, len lén khuếch trương chứ không còn ngang ngược càn rỡ như lúc trước. Nói như vậy, lực lượng đứng đầu trong trận doanh Ác Ma chỉ còn lại một tổ chức sát thủ có kỷ luật khá lỏng lèo. Đó chính là thủ hạ của Tiểu Sửu Hoàng trong Huyết Tinh Ma Thuật Xã.
Mạch Tử Tăng Động, Bạch Y Công Tử, Nhân Sinh Bại Khuyển cùng Phá Quân chính là bốn người mạnh nhất trong Huyết Tinh Ma Thuật Xã. Bảng tin hiện lên “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” chính là bốn người bọn họ.
Vị đại thúc dáng vẻ suy sụp đang ngồi trong góc ôm đầu gối, hai mắt vô thần kia chính là Nhân Sinh Bại Khuyển.
Lúc này, trong miệng hắn không ngừng lặp lại một câu tựa như lời nguyền rủa u ám: “Ta rất muốn chết! Ta rất muốn chết! Ta rất muốn chết…”
Chàng trai đang đeo tai nghe đang nhảy nhót kia chính là Mạch Tử tăng động. Nếu như Nhân Sinh Bại Khuyển khiến cho người khác cảm thấy vô cùng u ám thì Mạch Tử mang lại cảm giác tràn đầy sức sống, hơn nữa còn tạo bầu không khí vô cùng phấn khích, căn bản không thể kiềm chế được cơn tăng động của bản thân…
Vị thư sinh cầm cây quạt có tên ID tương tự với trang phục mà hắn đang mặc: “Bạch Y Công Tử”. Có điều mọi người thích bỏ qua hai chữ “Bạch Y” mà gọi trực tiếp là “Công Tử” bởi như vậy sẽ hợp với khí chất của hắn hơn, nếu thêm hai chữ “Bạch Y” tạo cảm giác tao nhã và có thêm phần nữ tính.
Cuối cùng là một nam sinh lộ ra vẻ hòa nhã về mọi mặt nhưng lại có tên ID rất ngang ngược: “Phá Quân”…
“Mạch Tử! Ngươi cũng nên yên tĩnh một lúc đi! Vừa đánh Boss xong ngươi không cảm thấy mệt à? Mọi người vẫn nên yên ổn nghỉ ngơi một chút!”
Mạch Tử vẫn đeo tai nghe vờ như không nghe thấy, trong miệng lẩm bẩm: “Đây là loại nhạc ta thích! Lắc đầu vô cùng dễ! Cảm giác này thật quen thuộc! Lắc đầu trông thật đẹp! Tay trái chống nạnh tay phải chuyển động! Điệu nhảy này có đoạn cao trào! Cùng ca hát cùng bắt nhịp! Nào mọi người chúng ta cùng lên…”
“Đủ rồi! Ta bảo ngươi dừng lại! Có nghe thấy không? Nếu không ta sẽ dùng kĩ năng thiên phú với ngươi.” Phá Quân nhìn Mạch Tử vẫn đạp mạnh vào thi thể Ma sói Địa Ngục liền có chút nóng nảy nói.
Đúng vậy! Không sai! Hắn hoàn toàn không mảy may nhìn Mạch Tử đang nhảy rất vui vẻ mà hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào thi thể của Ma sói Địa Ngục.
Mạch Tử nghe thấy Phá Quân định dùng kĩ năng thiên phú liền né qua một bên. Hắn cũng không muốn đắc tội với Phá Quân, tránh bị tra tấn bởi kỹ năng thiên phú. Bởi đối với Mạch Tử mà nói, bị khống chế hành động là chiêu thức thống khổ nhất. Hết lần này tới lần khác Phá Quân không hề phong ấn tất cả lực lượng cùng cảm giác của hắn nên nếu bị trúng kỹ năng đó thì tứ chi bị giới hạn cử động nhưng vẫn cảm nhận được. Điều này đối với hắn chính là hình phạt đáng sợ nhất.
Nhìn thấy Mạch Tử rời đi, Phá Quân vội vã chạy về phía thi thể của Ma sói Địa Ngục, loay hoay lấy ra thước thẳng cùng thước đo góc cẩn thận đo đạc, đợi đến lúc chỉnh lại tư thế thi thể Ma sói Địa Ngục cẩn thận cân xứng mới thoải mái thở phào một hơi, sau đó nghiêm mặt cảnh cáo Mạch Tử: “Ngươi còn giày vò thi thể này nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!”
Bạch Y Công Tử nhìn hai người Phá Quân cùng Mạch Tử đang đùa giỡn bên cạnh thi thể, nhìn kỹ Nhân Sinh Bại Khuyển vẫn ngồi trong góc khác hẳn với bầu không khí xung quanh thì hết sức buồn phiền than thở: “Tại sao ta lại cùng mấy người kì quái này lập thành Hoàng hạ tứ kiệt, một người mắc chứng tăng động, một người bị chứng cưỡng bức, một người thì bị bệnh trầm cảm. Thật là mất mặt!”