Chương 107: Nhìn Thật Khó Chịu
Nghe thấy Bạch Y Công Tử nói như vậy, Mạch Tử cũng không vui vẻ nói: “Tôi cũng không muốn bị loại người mắc bệnh thích sạch sẽ như ông nói như vậy!”
Công tử nghe thấy lời Mạch Tử nói, lập tức dùng quạt phẩy phẩy về phía Mạch Tử, tựa như muốn đuổi cái gì đó trong không khí, bất mãn nói: “Ta đây là thích sạch sẽ! Đúng là con khỉ ngang bướng ngu dốt!”
“Chết tiệt! Ông dám nói tôi là con khỉ! Ông là đồ ẻo lả chết tiệt!” Mạch Tử tức giận khoa tay múa chân.
“Tôi nói ông đấy! Làm sao nào! Con khỉ ngang ngược!”
“Ẻo lả!”
“Con khỉ ngang ngược!”
“Ẻo là!”
Lúc này Phá Quân chẳng cách nào giải hòa cho hai người bọn họ bởi vì hắn đột nhiên phát hiện thi thể Ma sói Địa Ngục dường như sắp đặt không hợp lý…
“Ta rất muốn chết! Ta rất muốn chết! Ta rất muốn chết…” Nhân Sinh Bại Khuyển vẫn lặng lẽ lẩm bẩm trong một góc, không khí u ám cách biệt hẳn với ba người còn lại.
Nhìn bốn người kỳ lạ ngày trông tựa như một đoàn người khôi hài vui nhộn. Chỉ khi ID trên đầu bọn họ biến từ đỏ sang đen tựa như lời cảnh tỉnh mọi người rằng sự việc không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tiêu Phàm cũng chả có bị ma xui quỷ khiến mà giao Đồ chỉ thị của Lilith này cho Lão Bach tranh công đổi rượu gì đó. Dù sao đây cũng là manh mối của 【 Nhiệm vụ truyền thuyết: Di sản Hiriston】.
Truyền thuyết có ý nghĩa quan trọng như thế nào, trong lòng Tiêu Phàm biết rất rõ..
Phế phẩm, bình thường, hiếm, sử thi, truyền thuyết, thế nên mới nói truyền thuyết chính là bậc cao nhất. Đương nhiên lúc này hắn vẫn đang kẹp một quỷ khí lơ lửng bất định thế nên Tiêu Phàm cũng không muốn thảo luận quá nhiều.
Mặc dù 【 Đồ chỉ thị của Lilith 】 rất có khả năng giúp Tiêu Phàm đổi được vài đạo cụ sử thi từ Lão Bạch thêm lần nữa, thế nhưng bốn chữ “Nhiệm vụ truyền thuyết” này thực sự làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Rất có thể nhiệm vụ này sẽ giúp Tiêu Phàm có được vật phẩm phẩm chất cấp bậc truyền thuyết. Cấp bậc truyền thuyết là thứ có thể gặp chứ không thể cầu, thế nên Tiêu Phàm đành kìm lại mong muốn dùng【 Hắc Long Tiên Tửu 】 “bật hack” một lần nữa mà bắt đầu toàn tâm toàn ý tập trung thực hiện Nhiệm vụ chấp hành.
Tiêu Phàm đến thẳng thành Ác Ma Abaddon, lúc này mới lôi 【 Đồ chỉ thị của Lilith 】 ra sử dụng.
Ngay lúc Tiêu Phàm mở bản vẽ trong tay ra, vừa nhìn thoáng qua nội dung trên bản đồ đã nảy lên một loại xúc động đậy muốn xé nát cái gọi là 【 Đồ chỉ thị của Lilith 】 này.
Đây là thứ quỷ gì vậy?
Tiêu Phàm nhìn bản vẽ, trên đó vẽ một cái nhà hình vuông mang theo hình tam giác, trong đó còn có rất nhiều hình tròn biểu thị cho thứ gì đó, và thứ châm chọc nhất đó là Litith hình như còn muốn phô tài vẽ vời của mình cho Tiêu Phàm thấy mà còn vẽ một đóa hoa nhỏ đơn giản. Vì sao lại nói Litith vẽ một đóa hoa là do muốn phô bày tài năng vẽ vời cho Tiêu Phàm, bởi vì từ lúc Tiêu Phàm đăng nhập Tân Sinh đến giờ, chưa bao giờ thấy hoa này tươi mọc ở đâu cả, mà chỉ toàn là xương rồng cảnh mọc quá trời quá đất.
Đóa hoa nhỏ mang phong cách vẽ vời ngây thơ của đám trẻ con mẫu giáo, sau đó là một đường cong le que xơ xát, đóa hoa kia vẫn luôn nối liền với căn phòng. Đây chính là nhiệm vụ lộ tuyến.
Nhìn tấm bản đồ được vẽ dã man đến không thể dã man hơn, Tiêu Phàm nghĩ thầm, khó trách phẩm chất của 【 Đồ chỉ thị của Lilith 】 là rác rưởi, còn thêm cả điều kiện sử dụng yêu cầu người chơi phải trí tuệ cao siêu. Đầu óc không thông minh ấy hả, hiểu được nghệ thuật trừu tượng mà Lilith vẽ ra chết liền ấy!
【 Đồ chỉ thị của Lilith 】 quả không hổ danh là bản đồ có ma lực thần kỳ.
Chẳng qua cũng may là lần này hệ thống trò chơi không nhẫn tâm đùa giỡn người chơi nữa, mà lại còn cực kỳ có tâm đánh thêm tọa độ lên trên mấy điểm giao nhau của đồ thị.
Vị trí của căn phòng trên bản đồ biểu thị cho thành Ác Ma Abaddon, cũng vậy, chỗ này trên bản vẽ sẽ đánh dấu tọa độ của thành Ác Ma Abaddon. Từ đây có thể suy ra, chỉ cần đi theo đồ thị đến các tọa độ là có thể đạt được mục đích nhiệm vụ yêu cầu rồi.
Cứ như vậy, Tiêu Phàm cầm trong tay một “tác phẩm đoạt giải đặc biệt cuộc thi hội họa mẫu giáo của bạn trẻ Lilith” một mình dấn thân vào con đường truy tìm bảo vật.
…
Sau khi đánh xong Địa Ngục Ma Lang, Bạch Y Công Tử và Phá Quân cùng đi trên đường, lúc này Nhân Sinh Bại Khuyển và Lúa Mạch Ồn Ào đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Rốt cuộc cũng tách khỏi cái con khỉ ngang ngược chết tiệt kia.” Bạch Y Công Tử bày ra bộ mặt ghét bỏ.
“Được rồi mà, Công Tử ông đừng nói Lúa Mạch như vậy nữa. Dù sao chúng ta cũng là người một xã đoàn, mà trước đó ông cũng đấu Địa Ngục Ma Lang, một thân một mình không thể giải quyết được sau đó đến nhờ tụi này giúp đỡ, không phải tụi này cũng lập tức bỏ hết mọi chuyện đang làm chạy đến giúp ông hay sao?” Phá Quân đi bên cạnh Bạch Y Công Tử ôn tồn bảo.
“Vốn dĩ tôi cảm thấy nghề sát thủ này cũng đẹp trai ngầu lòi nên mới quyết định gia nhập Huyết Tinh Ma Thuật Xã, ai mà ngờ thành viên trong đó lại bết bát đến vậy, may mà tác phong của lão đại Tiểu Sửu Hoàng vẫn còn hợp khẩu vị tôi đấy.”
“Sát thủ có đẹp trai hay không tôi chả biết, dù sao khi đó, tôi đang luyện cấp trên đường thì gặp được lão đại Tiểu Sửu Hoàng, cả hai mới đánh PK một trận. Kết quả là tôi thua nên mới bị ép gia nhập ấy chứ.” Phá Quân nghe Bạch Y Công Tử chậm rãi kể lại lý do gã gia nhập Huyết Tinh Ma Thuật Xã.
Bạch Y Công Tử phẩy quạt xếp che mặt cực điệu, kinh ngạc nói: “Ông dám PK với cả một tên siêu biến thái như lão đại à?”
“Đúng là không tầm thường nha!”
“Có gì đâu, chỉ là do tôi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu đánh cược mà lại không thực hiện được sẽ cảm thấy không thoải mái.” Phá Quân cười gượng gạo: “Có điều khi đó tôi đúng là bị lão đại Tiểu Sửu Hoàng đánh đến thảm luôn đó.”
“Nói thừa, lão đại của công hội chúng ta chính là một tên cuồng chiến đấu. Ông từng gặp thằng hề nào không bị điên chưa? Nhân vật phản diện Thằng Hề trong Spider-Man cũng là cái thằng vừa điên vừa biến thái thấy mịa, ngay cả thằng hề trong phim thiếu nhi “Mèo Garfield” cũng có phải là một người bình thường đâu nào.” Bạch Y Công Tử khinh bỉ nói, dường như cảm thấy Phá Quân bị Tiểu Sửu Hoàng đánh là chuyện hết sức bình thường.
“Chú MacDonald…” Từ miệng Phá Quân nhẹ nhàng phun ra một cái tên mà nhà nhà đều biết.
Bạch Y Công Tử bị cái tên này làm cho sặc một cái, ấy vậy mà gã không thể vặn lại được câu nào.
“Cho dù nói thành viên trong Huyết Tinh Ma Thuật Xã có hơi kỳ cục nhưng thực lực lại không thể coi thường được.” Bạch Y Công Tử vội lái sang chủ đề khác, tránh khỏi cú xấu hổ ban nãy của bản thân: “Thật ra con khỉ ngang ngược kia thích chạy loạn mãi thì cứ để nó chạy đi, dù sao bình thường chúng ta cũng không có mấy cơ hội được gặp mặt thành viên trong xã đoàn.”
“Bại Thúc đang vội lắm, ông ta gia nhập xã đoàn của chúng ta cũng là vì có thể nhận ủy thác sát thủ mà kiếm ít tiền sinh hoạt, cũng không phải là chơi trò chơi, mới nãy ông ta đến giúp cậu đánh Địa Ngục Ma Lang đã là có tâm lắm rồi. Tuy Bại Thúc cũng đã có tuổi rồi, với cả còn thất nghiệp nữa, vợ lại chạy theo người khác, cuộc sống ông ta đã hoàn toàn bại rồi. Cuối cùng lại còn mắc bệnh trầm cảm, nhưng vẫn là người rất tốt, sao hiện thực lại đối xử với ông ta như thế được nhỉ, đáng thương thật luôn. Còn Lúa Mạch nữa, cậu ta tham gia xã đoàn cũng vì ham vui, cái chứng tăng động giảm chú ý làm cậu ta không bao giờ yên tĩnh được, không còn gì thích hợp hơn với cậu ta ngoài việc liên tục đi PK.”
“Được rồi, không nói về hai người bọn họ nữa. Hai người đó một lạnh một nóng, hai thể loại cực đoan khó thông não. Lại nói về chuyện chúng ta vừa mới đánh Boss dã ngoại, tôi nhớ gần đây có nghe một tin, lão đại Ác Long của Bang Hắc Long cấp 20 bị một người đứa con nít mới cấp mười mấy xử lý, sau đó Bang Hắc Long đi dã ngoại lại tiếp tục bị người chơi này đánh lén, cuối cùng là bị diệt cả đoàn. Danh tiếng của Ác Long đâu thua kém gì lão đại nhà chúng ta, chuyện này thật sự quá mất mặt quá xấu hổ mà, có điều người chơi từng đánh bại hắn ta đó, tôi cũng chả muốn gặp đâu. Tôi nhớ hắn tên là Mệnh Phàm thì phải, ông nói xem, có phải chỉ cần tôi giết hắn thì sẽ có thể chứng minh Huyết Tinh Ma Thuật Xã của chúng ta mạnh hơn đám người bạo lực Bang Hắc Long nhiều không?”