Chương 108: Hiểu Lầm (1)
“Thực ra tôi cảm thấy đám người Bang Hắc Long đó cũng chẳng có bản lĩnh gì.” Phá Quân nghĩ đến đám nhốn nháo của Bang Hắc Long kia thì nở một nụ cười khinh miệt.
“Có điều cái người đánh bại được Ác Long mà cậu nói, tôi lại muốn gặp hắn xem sao. Dù sao người chơi trong trận doanh Ác Ma về cơ bản đều đã bị chúng ta quét sạch cả rồi, cứ giết mấy lần như vậy, bây giờ chẳng còn đối thủ nào để khiêu chiến nữa, thật sự quá nhàm chán.” Khi nói, Phá Quân theo thói quen tung lên tung xuống con dao găm phế phẩm trong tay lên.
Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy thanh vũ khí này chắc chắn sẽ cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì nó giống y như đúc với trang bị mà hắn từng dùng một khoảng thời gian dài, cho đến khi Ác Long “hữu nghị tài trợ” trang bị mới, con dao này mới được nghỉ hưu, có thể thấy Phá Quân và Bán Trường Miên ắt hẳn phải đi ra từ một Thôn Tân Thủ.
Bạch Y Công Tử nhìn con dao găm phế phẩm trong tay Phá Quân, bỗng nhiên hơi nghi hoặc, gã huơ huơ cây quạt: “Nhớ lần trước không phải ông được một bộ trang bị quý hiếm sao, sao vẫn còn cầm con dao phế phẩm này?”
“Ông cũng biết tôi có chứng rối loạn cưỡng chế mà, nếu như tôi mà phát hiện ra chuyện gì làm mình chướng mắt thì nhất định phải làm cho nó trở nên vừa mắt mình hơn mới cảm thấy thoải mái. Mà cái vũ khí hiếm có kia lần trước cũng chỉ đạt được có một cái, tôi đã quen tay trái tay phải đều cầm một thanh vũ khí giống nhau rồi, cho nên không có hai thanh vũ khí phẩm chất tốt trước đó để thay thế, tôi đành phải tiếp tục dùng hai thanh phế phẩm này thôi.” Phá Quân bất đắc dĩ cười cười với Bạch Y Công Tử.
“Lúc nào bảo bệnh sạch sẽ của tôi là bệnh nhà giàu ngạo kiều, tôi thấy chứng ám ảnh cũng chế của ông còn ngạo kiều hơn tôi nhiều ấy.” Bạch Y Công Tử lại phẩy phẩy cây quạt của mình, cười “thẹn thùng”, nếu để người ta nhìn thấy vẻ mặt này da gà có mà nổi đầy người.
Đúng lúc này, một quý ông mặc áo mũ chỉnh tề đang từ xa chậm rãi bước về hướng Bạch Y Công Tử và Phá Quân.
Người đàn ông vận trang phục nghi thượng thời Trung cổ lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, khiến cho người nhìn cũng cảm thấy vô cùng thỏa mái con mắt. Toàn thân hắn ta từ trên xuống dưới tỏa ra một hơi thở ưu nhã, hai tay cầm trường kiếm sắc bén. Tay trái cầm một thanh trường kiếm bằng sắt trông có vẻ hơi bình thường, thanh trường kiếm bên tay phải lại đen nhánh sáng bóng, trông vô cùng thần bí.
Ban đầu Bạch Y Công Tử và Phá Quân vẫn tiếp tục đi về phía trước như cũ, nhưng khi Phá Quân nhìn thấy hai thanh trường kiếm trong tay của người đàn ông đang đi đến này thì không sao dời mắt được, đến bước chân cũng chả nhấc nổi. Bởi vì kiểu dáng hai thanh trường kiếm này nhau khác nhau rất rõ rệt, gã cảm thấy trong lòng mình vô cùng bứt rứt không cách nào chịu được.
“Đứng lại! Anh buông trường kiếm đang cầm trong tay xuống cho tôi.” Thấy gã kia tiến đến ngày càng gần, rốt cuộc Phá Quân cũng không nhịn nổi nữa, xông tới trước mặt người này mà gào lên.
Tiêu Phàm đang trên đường đi tìm địa điểm nhiệm vụ dựa theo bản chỉ thị nghệch ngoạc mà Lilith vẽ trong tay mình, bên cạnh cũng không có thành viên khác trong đội quấy rầy. Tâm trạng của Tiêu Phàm đã lâu rồi không được yên bình đến vậy.
Ánh mặt trời trong trận doanh Ác Ma rất gay gắt, vầng thái dương treo cao cao trên bầu trời đỏ hệt như muốn nướng cháy tất cả mọi người trên dải đất vàng khô hằn này.
Ánh mặt trời bây giờ chói mắt đến nổi Tiêu Phàm muốn mở hai mắt ra cũng khó.
Lúc này, hình như có hai chấm đỏ xuất hiện đằng xa phía chân trời, Tiêu Phàm muốn nhìn rõ cái chấm lờ mờ kia thế nhưng nắng gắt chiếu vào mắt thật là chói…
Cho đến khi Tiêu Phàm đi về phía trước một đoạn mới nhìn thấy đằng xa đó là hai người chơi đang chầm chậm đi về phía mình…
Một người đàn ông vận đồ trắng trông rất thư sinh và một chàng trai to con, vẻ ngoài của hai người này cũng không có gì nổi bật, nhưng thứ thật sự làm Tiêu Phàm để ý chính là có hai cái ID đỏ đến là đẹp đẽ trên đỉnh đầu bọn họ, màu sắc của hai cái ID này giống y như lần đầu tiên gặp Ác Long ID, thậm chí màu còn đậm hơn cả lúc đó.
Nếu như bình thường, Tiêu Phàm gặp hai người này chắc chắn đã tránh đi để khỏi phải đụng mặt nhau, hắn sẽ chọn đường khác mà đi từ lâu rồi.
Thế nhưng bây giờ, Tiêu Phàm không còn như trước nữa. Dù cho giờ hắn chỉ có một người nhưng hắn cũng không sợ hai người chơi tên đỏ này, bởi vì bây giờ hắn đã đạt đến cấp 21.
Hiện tại, cấp 21 là khái niệm gì, lúc trên đường đi hắn tranh thủ xem forum của các trận doanh khác, tạm thời chỉ có một tin túc xác thực đó là cấp 25 của Long Ngạo Thiên công hội Ngạo Thiên thuộc trận doanh Nhân Loại là cấp cao nhất.
Vì sao tin này phải thêm cái tiêu đề là “Tin tức xác thật” lên phía trước ?
Bởi vì hiện tại trong “Tân Sinh” vẫn chưa thiết lập bảng cấp bậc, cho nên muốn biết cấp của người chơi thì chỉ còn cách hóng mọi người tám chuyện nhảm trong forum mà thôi. Forum trận doanh Ác Ma lại thuộc thể loại ít người tới lui, hoàn toàn không thể tìm thấy những thông tin liên quan gì, cho nên chỉ có thể tham khảo tin tức trên forum các trận doanh khác.
Tên con ông cháu cha Long Ngạo Thiên nhờ vào sức của, sức người, sức vật của toàn bộ công hội mới có thể kéo nhân vật game của gã ta lên đến cấp 25. Người chơi khác có bao nhiêu người có thể có được thực lực và bối cảnh như Long Ngạo Thiên, cho nên tạm thời người chơi cấp 20 trở lên trong “Tâm Sinh” ắt hẳn được tính thành top người chơi cấp cao rồi.
Từ sau khi Ác Long bị Tiêu Phàm xử lý, Tiêu Phàm thậm chí còn cho mình là người đầu tiên trong trận doanh Ác Ma đạt đến cấp 20, cho nên Tiêu Phàm đã không còn e ngại việc người khác PK nữa, thậm chí còn có thể nói hắn hơi mong chờ nữa ấy chứ, bởi vì từ khi Tiêu Phàm hưởng được lợi của “Chiến Tranh Tài” trong lần đó, hắn đã nổi dậy dục vọng chiến đấu mãnh liệt với người chơi tên đỏ.
Mặc dù nói không còn sợ chiến đấu nữa, nhưng chắc chắn cảnh giác vẫn phải có, cho nên Tiêu Phàm lấy vũ khí của mình ra, giữ chặt trên tay, luôn phòng bị đối phương, chỉ cần đối phương động thủ, Tiêu Phàm chắc chắn sẽ được đánh đến sướng tay.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Tiêu Phàm đã có thể thấy rõ ID trên đầu đối phương, trong đó có một người chơi tên là Bạch Y Công Tử, người chơi còn lại là Phá Quân.
Cái người tên Bạch Y Công Tử điệu đà hình như không thèm để ý đến mình nhưng người đàn ông tên Phá Quân lại nhìn chằm chằm vào vũ khí trong tay mình, giống như đang đề phòng mình. Cuối cùng thời điểm mình và hai người đó sắp lướt qua nhau thì người đàn ông tên Phá Quân mở miệng nói: “Dừng lại! Anh bỏ trường kiếm trong tay xuống cho tôi!”
…
Phá Quân nhìn người đàn ông xa lạ toàn thân từ trên xuống dưới ăn mặc chỉnh tề, thế nhưng cớ làm sao lại cứ thích cầm hai thanh vũ khí có hình dạng khác nhau một trời một vực như thế, một thanh bình thường một thanh tinh xảo, một thanh trắng bóc một thanh đen thui, như thế làm cho Phá Quân cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Trong lòng Phá Quân không khỏi than phiền, hai tay hắn ta mà trống trơn thì mọi người thoải mái hơn rồi không.
Thế là Phá Quân ra hiệu bảo Tiêu Phàm bỏ vũ khí xuống.
Bạch Y Công Tử không hiểu sao mà bạn mình đang yên đang lành tại tự dưng gào lên, nhưng rồi dựa theo câu nói của Phá Quân, nhìn lại vũ khí trong tay Tiêu Phàm, thì ngay lập tức hiểu ra. Bạch Y Công Tử quơ quạt xếp gõ nhẹ vào đầu mình.
Tỏ vẻ cái này nhức đầu rồi đây.
Tiêu Phàm nghe người kia gào to thì ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là: Đù má, mắt tên này cũng không tệ nha, thế mà lại nhìn ra thanh Ảm Long Minh Viêm Kiếm trong tay ta không phải là đồ thường mới ghê chứ.
Có điều đang ban ngày ban mặt mà tên này cũng dám cướp của người chơi cấp 21 mình đây, gan to thiệt đó nha! Được rồi, mày có can đảm dòm ngó đến bảo kiếm trong tay tao, vậy thì phải xem nó có chịu hay không đã.