Chương 152
Quyết Liệt Triệt Để
Đột nhiên trong lòng Bá tước Raymond run lên. Vào lúc này, hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt Đỗ Duy Bá tước đại nhân không nhịn được quay đầu đi thấp giọng nói:
-Ngươi cũng đã nghĩ tới rồi à?
-Nghĩ tới rồi. Hơn nữa, con cảm thấy bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.
Trên mặt Đỗ Duy nở nụ cười, sau đó hắn đột nhiên rút ra một con dao găm từ trong ngực áo choàng pháp sư của mình.
Một thiếu niên nhỏ tuổi cầm dao găm chĩa vào cha mình nhưng trên mặt hắn lại tươi cười một cách ôn hòa:
-Ngài xem, cha, nếu ngài không thể ra quyết định thì để cho con giúp ngài một tay!
Nói xong, Đỗ Duy đột nhiên cầm chùy thủ nhẹ nhàng đâm về phía bá tước Raymond!
Nhẹ nhàng đâm tới không hề bỏ ra một chút sức lực nào….
Bá tước Raymond nhắm hai mắt lại thở dài. Rồi sau đó, hắn phảng phất nghe thấy tiếng thở dài của thị vệ trưởng Alfa!
Khi mở mắt ra, Alfa thị vệ trưởng cầm trong tay trường kiếm đứng chắn ở phía trước thân mình, mà con trai mình đã bị đẩy ra xa, trên bả vai từng viên ngọc máu đỏ au liên tục chảy xuống thành chuỗi.
Đõ Duy nhíu mày lại vì đau nhức, nhưng nụ cười trên mặt vẫn còn nguyên. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của bá tước Raymond, thở dốc nói:
-Ngài xem, quá đơn giản, chuyện này cũng không phức tạp lắm.
Nói xong, hắn đột nhiên xoay người tránh ra. Chạy về phía xa, nhảy thẳng từ trên đài cao xuống, rơi xuống một sân rộng được lát bởi những viên đá màu xanh Sau đó, Đỗ Duy hít sâu một hơi, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to một tiếng:
-Ngươi!!!
Hét lớn một tiếng với tên Gadalf áo bào xanh ở phía xa xa giữa trường kia.
Ánh mắt của Gandalf áo bào xanh đảo qua toàn trường, cũng không có người nào dám ra đây khiêu chiến nữa. Nhưng tiếng hét của Đỗ Duy đã làm hấp dẫn sự chú ý của hắn.
-Ngươi!
Đỗ Duy chỉ vào Gandalf ở phía xa. Sau đó lớn tiếng quát:
-Ta có thể chứng minh! Ngươi là giả!
Một thanh âm quả quyết vang vọng khắp toàn trường Trong lúc toàn trường đang khiếp sợ uy thế của Gandalf áo bào xanh, thiếu niên gầy yếu này lại chậm rãi đi vào giữa trường dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Vô số ánh mắt hoặc cả kinh hoặc ngạc nhiên hoặc sợ hãi hoặc khinh thường phóng về phía cậu thiếu niên này. Nhưng Đỗ Duy lại bước đi rất chậm, rất bình ổn.
-Ngươi.
Đỗ Duy chỉ vào Gandalf áo bào xanh, trên mặt cười lạnh không hề có vẻ già giả tạo:
-Ta có thể chứng minh, ngươi chính là giả. Hơn nữa, i không phải ngươi vừa mới hỏi, còn ai muốn thử sao?
Trên mặt Đỗ Duy không còn nét tươi cười như trước, sau đó chỉ vào cái mũi của mình:
-Ta, ta muốn thử xem!
Bá tước Raymond!
Đại hoàng tử đột nhiên xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm vào tộc trưởng nhà Rowling, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ chất vấn.
Bá tước Raymond đứng thẳng dậy, hắn khe khẽ thở dài, sau đó hít một hơi thật sâu, thanh âm sang sảng lớn tiếng nói:
-Đại hoàng tử điện hạ …Đó là nhi tử của ta, Đỗ Duy, cũng là con cả của ta.
-Ta đương nhiên biết hắn là con của ngươi!
Trong ánh mắt của Địa hoàng tử hằn lên sự phẫn nộ nói:
-Nhưng tại sao con của ngươi lại muốn làm như vậy?!
Bá tước Raymond không lập tức trả lời. Trong ánh mắt hàm chứa sự đau xót. Giọng nói rất chậm chạp:
-Khi hắn sinh ra, ta ở trên biển lớn nam dương vì mệnh lệnh của đế quốc, ta vì vinh diệu của đế quốc mà gây ra những cuộc tàn sát. Ta suất lĩnh hạm đội đế quốc trên biển lớn chịu đựng những đợt sóng to gió lớn. Khi hắn lớn lên, ta đã trở về. Nhưng cho tới bây giờ ta cũng không thích đứa con trai này, thậm chí còn đuổi hắn ra khỏi đế đô. Đáng tiếc, nay hắn đã trở về……
Khi nói đến “trở về”, bá tước Raymond nhìn thật sâu vào mắt Đại hoàng tử, trong ánh mắt ẩn chứa cái gì đó khiến cho Đại hoàng tử không nhịn được trong lòng run lên.
Đúng vậy, đã trở về …. Còn không phải ta bị các ngươi bắt buộc phải đưa hắn trở về ư! Nếu như không gọi hắn trở về, dù hắn không được ta yêu quý nhưng vẫn là con trai ta! Nhưng chính vì gọi hắn quay trở về …. Đã hắn đẩy tới bước đường này! Trong lòng bá tước Raymond gào lên, nhưng nét mặt hắn vẫn bình tính.
-Chính là con trai của ta, vào buổi tối hai ngày trước hắn đã phá hỏng việc lớn của ngài.
Bá tước Raymond thản nhiên nói:
-Đứa con trai này của ta từ trước tới nay chưa bao giờ khiến ta phải để tâm. Nhưng hiện tại, hắn là bạn tốt hoàng tử Thần điện hạ. Thậm chí đứa con này của ta còn là một thành viên trong ma pháp công hội …. Cho nên …
Bá tước Raymond thở dài, tay hắn chắp ở phía sau đã xiết chặt, sau đó chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một:
-Cho nên, ngày hôm nay, ta chính thức tuyên bố. Hắn, Đỗ Duy – Rowling, sau này không còn là con trai ta nữa! Ta ngay tại nơi này, chính thức trục xuất hắn ra khỏi Rowling gia tộc! Hết thảy những tội lỗi của hắn, hết thảy sai lầm, tất cả sự trừng phạt đều do hắn tự mình gánh chịu! Bắt đầu từ hôm nay Rowling gia tộc và hắn không chút quan hệ nào nữa!
Cuối cùng, hơi thở của Bá tước Raymond đột nhiên có chút run rẩy, nhưng vị tộc trưởng này vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hắn nghênh đón ánh mắt của Đại hoàng tử, dứt khoát nói:
-Hôm nay, nếu như hắn can đảm chống lại việc lớn của điện hạ, cho dù ngài có đem hắn trảm sát ngay tại chỗ này. Ta nhất định không nói nửa lời! Bởi vì hắn không còn là con trai của ta nữa, cũng không còn là thành viên của Rowling gia tộc nữa!
Khi Bá tước Raymond nói xong câu cuối cùng, hai mắt Đỗ Duy đã nhắm lại. Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt hắn, hắn đột nhiên cảm thấy hôm nay mặt trời có chút chói mắt. Không nhịn được, thiếu niên này nhắm hai mắt lại, nhưng cha đã nói rõ ràng như vậy, từng chữ từng chữ đều lọt vào tai một cách rõ ràng.
Được rồi, được rồi …. Như vậy là được rồi. Cha, làm như vậy là được rồi, ha ha … Như vậy không phải là rất đơn giản sao!
Đỗ Duy không quay đầu lại nhìn cha mình một cái.
Đúng, cha làm như vậy là đúng, bỏ rơi một người như ta là vì cả lợi ích của Rowling gia tộc!
Ngươi giúp đỡ Đại hoàng tử chính biến. Giúp đỡ Đại hoàng tử cướp đoạt ngôi vị hoàng đế. Như vậy, ta tính cái gì chứ? Bản thân ta thậm chí còn một lần ngăn cản Đại hoàng tử ám sát hoàng tử Thần. Nói như vậy, trong lòng Đại hoàng tử nhất định sẽ lưu lại sự thù ghét với Rowling gia tôc! Không thể đắc tội với vị hoàng đế tương lai. Như vậy, mình đúng là tuyệt đối không thể tồn tại chung với Rowling gia tộc – Cha, ngày đó nói chuyện trong thư phòng, kỳ thật ngài có cái ý tứ này đúng không …. Đó là thứ nhất!
Còn nữa, thân phận ta là gì? Ma pháp sư ư? Hay ma pháp công hội?
Trò cười ….. thật sự là trò cười đó! Như vậy sau này, khi ta đi vào cái ma pháp học viện mới kiến lập, ta còn phải giúp đỡ hoàng đế và ma pháp công hội tranh đoạt lợi ích trong ma pháp học viện! Đến lúc đó hai mặt giáp công, ta sẽ liên lụy đến Rowling gia tộc! Tranh đoạt ma pháp học viện, phải đem Rowling gia tộc lên trên đầu sóng ngọn gió một lần nữa! Cứ như vậy, bản thân cũng không thể tiếp tục lưu lại gia tộc nữa! Đó là thứ hai!
Hôm nay, đột nhiên có tên Gandald này nhảy ra, như vậy mặc dù kết quả chính biến như thế nào, ma pháp công hội cũng sẽ tìm đến mình gây phiền phức! Giả mạo đồ đệ của đại lục đệ nhất ma đạo sư, giả truyền cái chết của Gandalf! Ha ha! Một tội danh lớn như vậy, làm sao lại không liên lụy đến gia tộc chứ? Đương nhiên là phải do một mình mình gánh chịu mới được! Hơn nữa, nếu như Đại hoàng tử đảo chính thành công, hắn nhất định sẽ quả quyết thân phận Gandalf áo bào xanh này là thật! Trò cười! Nếu như tên này là thật, như vậy ta là “đệ tử cuối cùng của Gandalf” cái quái gì nữa! Cho nên, mình không thể lưu lại gia tộc rồi, đó là thứ ba!
Hơn nữa, ở giữa trường công khai đoạn tuyệt với con trai mới là cơ hội thích hợp nhất để thể hiện lòng trung đối với Đại hoàng tử, vị hoàng đế tương lai này! Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bá tước Raymond vứt bỏ con trai mình. Tại thời khắc mấu chốt tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vứt bỏ đứa con phản nghịch của mình, phần nhân tình như vậy cũng đủ để cả đời hoàng đế sau này khắc ghi bá tước Raymond rồi!
Thật ra, lần nói chuyện cuối cùng ngày đó, cha cũng đã có ý này. Đáng tiếc hắn chần chừ chưa thật sự đưa ra cái quyết định như vậy …. Từ đó có thể thấy, hắn vẫn còn chút tình cha con đối với mình sao?
Ừ, nhất định có một chút, nhất định có một chút ….
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy mở mắt đón ánh nắng chói chang.
Mặt trời a, mặc dù chói mắt, nhưng nhìn đã lâu cũng không thành thói quen phải không? A a …..
Đỗ Duy nhìn Gandalf áo bào xanh xa xa trước mặt. Tên pháp sư áo bào xanh này cũng đánh giá Đỗ Duy, trên mặt hắn mang theo nụ cười quái dị, ánh mắt có chút phức tạp, tựa hồ cũng tràn ngập cảm giác tò mò trong lòng.
Hai gã pháp sư một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như vậy một hồi lâu. Gandalf áo bào xanh đột nhiên cười, nụ cười hắn rất kỳ quái, giọng nói lại càng kỳ quái hơn.
-Ngươi chính là đệ tử cuối cùng của ta sao?
-Không sai, là ta!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Nói một cách chính xác, ta không phải là đệ tử của ngươi mà là đệ tử của Gandalf.
Một lúc lâu, áo bào xanh pháp sư đột nhiên thở dài, giọng nói càng cổ quái:
-Xem ra ‘ta’ thu được một tên đồ đệ giỏi đấy…. Ồ, cái thứ trên đầu kia là Chris đưa cho ngươi phải không?
(Chú thích: sợ quý vị độc giả quên nên nhắc lại một chút, Chris chính là người hầu của ác ma, còn thứ trên đầu của Đỗ Duy là cái sừng)
Đỗ Duy chớp chớp mắt:
-Ồ, ngươi cũng biết Chris à …. Hừ, hình như những cường giả trên đại lục đều biết cái lão già này. Với thân phận của hắn, thì nên hạ thấp giọng xuống một chút nếu không muốn người khác biết được!
Trong ánh mắt áo bào xanh pháp sư hiện lên một tia quỷ dị:
-Ta biết hắn bởi vì ta chính là Gandalf!
-Nói đùa!
Đỗ Duy đột nhiên cười to một tiếng, sau đó như không coi mấy vạn người ở đây vào đâu, chỉ vào áo bào xanh pháp sư, lớn tiếng nói:
-Nói bậy nói bạ! Nếu nói ngươi là Gandalf thì ta phải là Aragon rồi!!!
Nếu như nói ngươi là Gandalf thì ta chính là aragon đây …
Những lời này vang vọng trên bầu trời, thiếu niên này cười to mà không kiêng kỵ điều gì, nhưng là hắn cũng không biết …. Ít nhất, lúc này hắn cũng không biết…
Hắn cũng không biết ……… Ý nghĩa trong lời nói này ……
Nhìn thiếu niên đùa cợt, pháp áo bào xanh sư lại tựa hồ không chút nào nổi giận, hắn lắc đầu:
-Ngươi thật sự muốn đánh một trận với ta phải không? Vì cái gì? Bây giờ ngươi có thể rời khỏi nơi này, nghĩ ngươi là đồ đệ của ‘ta’, ta không làm khó dễ ngươi. Hơn nữa ta cam đoan, nơi này không ai có thể làm khó dễ ngươi, cho dù là Đại hoàng tử muốn ngươi lưu lại, ta cũng dám cam đoan có thể làm cho hắn thay đổi chủ ý.
-Không cần đâu.
Đỗ Duy lắc đầu:
-Ta không muốn rời khỏi nơi này.
Đoạn tuyệt, đoạn tuyệt hòan toàn với gia tộc.
Sự tồn tại của mình đối với cái gia tộc này mà nói ngay lúc bắt đầu đã là sai lầm, là một người phiền toái, là một cái gánh nặng! Chỉ có hoàn toàn rời khỏi cái gia tộc này mới là lợi ích lớn nhất cho gia tộc.
Mẹ, con dùng cái phương thức này cam đoan lời thề của con, làm như vậy, không sai chứ ……
Hắn đột nhiên quay đầu đi, nhìn hoàng tử Thần trên đài cao, sau đó lớn tiếng cười nói:
-Thần điện hạ, ngài còn có một vị trí bên cạnh phải không? Ta nghĩ, mặc dù ta thực lực thấp kém, nhưng hẳn là vẫn còn có một chút giá trị lợi dụng?
Trên mặt hoàng tử Thần vẫn mỉm cười, nhìn Đỗ Duy:
-Rất hoan nghênh.
Đỗ Duy gật đầu, trên mặt hắn hiện lên vẻ tự giễu:
-Nếu như ngài lên làm hoàng đế, ngài có thể phong cho ta tước vị gì?
Hoàng tử Thần ha ha cười, nhìn cha mình Augustine VI một cái, sau đó lớn tiếng nói:
-Đỗ Duy, nếu như ngài giúp ta đăng cơ, ta sẽ phong ngài làm công tước! Ta bình sinh thích nhất là hoa Tulip ….. Ta sẽ phong ngài làm đại công tước Tulip!! Chỉ cần là cờ hoa kinh cức của ta còn tung bay thì hoa Tulip sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị tàn trên cả khối đại lục này!!
Ác Ma Pháp Tắc