Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 22: Sườn xám

Chương 22: Sườn xám


Chỉ tiếc là Giang Thành gần như không nấu ăn, cho nên trong bếp đến một con dao nấu ăn cũng không có, chỉ có một con dao gọt hoa quả cùn.
Điều này dẫn đến một số món ăn không thể làm được một cách tỉ mỉ, khoai tây thái sợi xào chua cay cũng chỉ đành biến thành khoai tây cắt miếng xào chua cay, dù sao thì tên mập cảm thấy Giang Thành cũng sẽ không để ý đến nó.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tên mập bước ra khỏi phòng bếp.
Tiếp tục cầm đồ nghề lên lúi húi làm nốt những công việc sửa chữa còn lại trong phòng làm việc.
Anh ta cầm một chiếc tuốc nơ vít không biết lấy từ đâu ra vặn chặt từng con vít lỏng lẻo trên giá áo thẳng đứng, sau đó lại dùng búa gõ vào mối nối để nó chặt hơn.
Cuối cùng quấn thêm một vòng băng dính cách điện màu đen.
Ngay lúc tên mập đang lắc lắc chiếc giá áo để thử xem nó có lung lay nữa không, thì đột nhiên phát hiện ra một chiếc áo màu lam treo ở giữa.
Nếu không nhìn kĩ sẽ không thể thấy được.
Vạch những bộ quần áo bên cạnh sang một bên, anh ta rất ngạc nhiên phát hiện đó là một chiếc sườn xám màu lam.
Cổ áo đứng, tay ngắn, chất liệu lụa, đường may tinh xảo.
Bên trên có thêu mấy bông hoa mẫu đơn, chắc chắn là giá cả không hề rẻ, đến gần còn ngửi thấy một mùi thơm tao nhã.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là trang phục của nữ.
Tên mập ngay lập tức trở nên phấn khích.
Lúc này trên cầu thang vang lên tiếng bước chân lạch bạch, mấy giây sau, Giang Thành ôm một thùng quần áo lớn đi xuống.
Vừa bước xuống đã đụng phải khuôn mặt cổ quái của tên mập.
"Anh đang làm gì vậy?" Giang Thành ôm chiếc thùng, quần áo trong thùng gần như tràn ra ngoài, cho nên hắn chỉ có thể nghiêng đầu nhìn tên mập.
"Bác sĩ." Tên mập mang theo phương thức giao tiếp độc đáo của đàn ông, nháy mắt ra hiệu nói: "Tôi thấy một chiếc sườn xám trên giá áo của anh!"
"Hả?" Giang Thành cau mày.
"Màu lam, chỗ xẻ tà trên đùi thật lớn!" Hai tay anh ta làm dấu ra hiệu, giống như đã phát hiện ra một đại lục mới.
Không có bất kì ác ý, mọi thứ của Giang Thành đối với tên mập đều mới lạ và bí ẩn, giống như một loại khoái cảm khi tình cờ dò được bí mật của người khác.
Sắc mặt của Giang Thành bắt đầu trở nên ngưng trọng, khiến cho tên mập mạp càng thêm đắc ý. Anh ta đã bị Giang Thành chẹn họng quen rồi, cuối cùng cũng để cho anh ta thắng lại một hiệp.
Anh ta đột nhiên bắt đầu mong chờ lời giải thích của Giang Thành.
"Chỉ có một bộ thôi sao?" Giang Thành đặt thùng quần áo lớn xuống, tiện tay vạch vạch ra: "Không thể nào, vẫn còn một bộ bó sát màu hồng và một cái khăn choàng tua rua màu trắng nữa mới đúng." Giang Thành ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tên mập hỏi: "Anh tìm lại xem."
Tên mập: "???"
Sau đó Giang Thành đổ hết thùng quần áo ra, tên mập ngây người, tiếp theo đồng tử đột nhiên phóng đại.
Nếu như nói rằng Bì Nguyễn đã phá vỡ tam quan của anh ta, thì khung cảnh hiện tại đã nghiền nát tam quan mà tên mập đã cố gắng gắn lại thành bột.
Sau khi đổ cái thùng ra, toàn bộ quần áo bên trong đều lăn ra ngoài, tên mập nhìn thoáng qua, phần lớn trang phục đều là của phụ nữ, thể loại gì cũng có, một chiếc sườn xám bình thường như thế này chẳng là gì cả.
Cho đến tận lúc này tên mập mới ý thức được mình đang đối mặt với một người như thế nào.
Anh ta đã đánh giá thấp Giang Thành rồi, không ngờ hắn không chỉ làm mối cho tình yêu đơn thuần giữa một người như Bì Nguyễn và phú bà, mà còn bác ái đến mức có thể dùng thân nuôi hổ.
"Sao không nói gì đi?" Giang Thành hỏi.
Tên mập hít sâu một hơi, yên lặng treo quần áo trên giá trả lại vị trí ban đầu, che lại bộ sườn xám kia, sau đó nhìn Giang Thành nói: "Bác sĩ, tôi cảm thấy hoặc là cách tôi mở ra đã sai, hoặc là thế giới này điên rồi."
Giang Thành đảo mắt một vòng, nói: "Tôi nghĩ có thể anh hiểu lầm rồi, những trang phục này không thuộc về những người như trong tưởng tượng của anh, tôi không phải Bì Nguyễn, tôi có nguyên tắc của tôi."
Tên mập che mặt thầm nghĩ, bác sĩ làm ơn im đi.
Nhưng lời này thì không thể nói ra, tên mập xoa dịu tâm tình của mình, hỏi: "Vậy những trang phục này là của ai?"
Anh ta dừng một chút, giống như nhận ra điều gì đó, sắc mặt trong nháy mắt tốt lên rất nhiều: "Là bạn gái của anh đúng không?" Nói xong câu này, tên mập đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Thực ra đây mới là câu trả lời bình thường và hợp lý nhất, trong lòng mình mỗi ngày đều đang nghĩ những gì vậy.
Công bằng mà nói, Giang Thành có tướng mạo rất tốt, chỉ cần không mở miệng, trông cũng không khác gì một người bình thường.
Lại còn có một công việc đàng hoàng được người ta tôn trọng.
'"Không phải." Giang Thành lắc đầu nguầy nguậy: "Là của chủ nhà của tôi, cô ấy đồng thời cũng là boss của tôi, những trang phục này đều là của cô ấy để lại đây."
Tên mập run rẩy, ánh mắt nhìn Giang Thành cũng thay đổi kịch liệt, tự nhiên cảm thấy cả thế giới này đều rất xấu.
Giang Thành không đếm xỉa đến anh ta nữa, sau khi dọn dẹp lại chỗ quần áo vương vãi trên nhà thì ôm chiếc thùng đi vào nhà vệ sinh, trong đó có một chiếc máy giặt lồng ngang siêu lớn.
Giang Thành từ trong nhà vệ sinh đi ra đến chỗ giá áo, giơ tay ra lấy chiếc sườn xám màu lam.
Hắn tìm một vòng ở xung quanh, nhưng vẫn không thấy hai trang phục mà mình đã nói kia đâu, chỉ đành chép miệng rời đi.
Một lúc sau trong nhà vệ sinh vang lên tiếng lồng của máy giặt chuyển động.
Hình như là do một lần cho quá nhiều quần áo một lúc, hoặc là máy giặt đã quá cũ rồi, nên phát ra âm thanh rất chói tai, khiến người ta hoài nghi không biết liệu nó có giặt được sạch không.
Tên mập một mình đi đến trước cửa, sau đó mở ra, lặng lẽ châm một điếu thuốc, ngậm lên trên miệng, ánh mắt trống trải và mông lung.
Nhân lúc máy giặt đang làm việc, Giang Thành lấy cái thùng đựng quần áo ra, đặt ở bên cạnh cầu thang.
Dường như là sợ sẽ chắn mất cầu thang nhỏ hẹp, lại khẽ đá vào một cái, khiến chiếc thùng dịch đến vị trí sát góc tường.
Hắn quay người lại, thì bắt gặp một nửa khuôn mặt u sầu và mông lung của tên mập, trên khuôn mặt đó có viết rất nhiều câu chuyện.
"Mập này." Giang Thành vô cùng tự nhiên nói: "Tôi ngửi thấy mùi thơm của sườn rồi, anh xem có phải là được rồi không."
Nghe vậy, tên mập vứt tàn thuốc, xoay người đi vào phòng bếp. Khi anh ta đi ngang qua Giang Thành đã đứng lại mấy giây, miệng mấp máy, như thể muốn nói gì đó lại không nói ra.
Một lúc sau mùi thịt thơm phức khắp phòng, tên mập cầm một mảnh vải lót nồi canh nóng hổi bốc khói đi tới, Giang Thành đã đặt trước một mảnh vải lên bàn.
Nồi canh được đặt lên chính giữa chiếc khăn, sau đó tên mập mang ra một đĩa khoai tây thái miếng chua cay và hai bát cơm lớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất