Chương 23: Thuốc
"Bác sĩ." Khi giương mắt nhìn Giang Thành chén hết bát thứ hai, tên mập nói: "Anh ăn chậm thôi, không ai giành đâu."
Giang Thành múc cho mình một bát canh, ừng ực uống hết rồi đặt bát xuống, mãn nguyện rút khăn giấy ra lau miệng, lúc này tên mập mới miễn cưỡng ăn hết hơn nửa bát đầu tiên.
Giang Thành dùng giọng điệu quan tâm hỏi: "Sao anh không ăn thức ăn?"
Tên mập liếc nhìn hai miếng khoai tây nhỏ còn sót lại trên đĩa cùng mấy lá bắp cải lẻ loi trong nồi canh, chậm rãi đặt đũa xuống: "Bác sĩ." Anh ta ngẩng đầu lên nói: "Dạo này tôi giảm cân."
"Ồ." Giang Thành gật gù: "Vậy tôi sẽ không bảo anh ăn nữa."
Sau bữa cơm, tên mập như thường lệ vào phòng bếp rửa bát, Giang Thành ngồi ở bàn trong phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím lanh lảnh ít nhiều thể hiện sự thờ ơ.
Sau khi tên mập rửa bát xong thì đến ngồi trên ghế sô pha, vừa vẩy tay cho khô nước vừa hỏi Giang Thành có phải phòng làm việc này chỉ dành cho bệnh nhân mắc các bệnh về tâm lý không, Giang Thành đưa ra câu trả lời khẳng định.
Tên mập chớp chớp mắt, trông như có vấn đề nào đó vẫn chưa hiểu: "Bác sĩ, vừa rồi tôi thấy trong tủ bếp có rất nhiều các loại thuốc, nhưng phần lớn đều là chữa trị chấn thương và giảm đau, anh tích trữ những thứ này để làm gì?"
Giang Thành trông rất khỏe mạnh, tên mập thậm chí còn cảm thấy nếu để ăn thả cửa mình chưa chắc là đối thủ của hắn, nên cái này hiển nhiên là không phải đồ hắn cần.
Không ngờ khi Giang Thành nghe tên mập nói như vậy, dường như là thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó đi vào phòng bếp, tìm một hộp miếng dán giảm đau mát lạnh.
Sau khi xé hộp, Giang Thành lấy ra một miếng dán, quay đầu lại nhìn tên mập với ánh mắt dò xét.
Còn thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn miếng dán giảm đau trong tay.
Tên mập bị Giang Thành làm cho khó hiểu, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành: "Bác sĩ." Anh ta vội vàng nói: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Không có gì." Giang Thành cất miếng dán giảm đau, đặt về chỗ cũ, sau đó đi trở lại bàn làm việc ngồi xuống, như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đầu tên mập còn nghi hoặc, nhưng khi vừa nghĩ đến những chuyện về ác mộng, thì lại cảm thấy đều không có gì quan trọng.
Cứ như vậy cả buổi chiều trôi qua, nhân lúc không có khách, tên mập dọn dẹp qua loa phía trước cửa một lần nữa, lúc quay vào trong nhà ngồi ở trên ghế sa phô vậy mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, trời đã tối rồi, tên mập dụi dụi mắt, phát hiện Giang Thành đã không còn ở bàn làm việc, quay đầu lại, trong phòng bếp cũng không có bóng dáng của hắn, anh ta chợt giật mình bừng tỉnh.
Trời đã tối, ác mộng đến lúc nào không ai nói trước được, mà nếu như không có Giang Thành, bất kỳ ác mộng nào cũng đều là tai họa diệt vong với anh ta.
"Bác sĩ?" Tên mập gọi to một tiếng.
Xung quanh yên tĩnh, không ai trả lời.
Tên mập hoảng sợ, ngay khi anh ta đang định lên tầng tìm thì cửa đột nhiên mở ra, một bóng người mảnh khảnh phản chiếu vào.
Giang Thành xách túi to túi bé đi vào trong, tiện tay đóng cửa sau lưng lại.
"Bác sĩ!" Tên mập kích động như nhìn thấy hi vọng nói: "Anh đi đâu vậy?"
Giang Thành đưa mấy cái túi trong đó cho tên mập. Tên mập nhìn thấy bên trong là những chiếc hộp nhỏ, đều là những loại thuốc chiều nay anh ta nhìn thấy trong tủ.
'"Đây là..."
"Thuốc." Giang Thành cởi áo treo lên giá, sau đó quay đầu nói: "Cất vào tủ chiều nay anh đã nhìn thấy là được."
"Bác sĩ, anh mua nhiều thuốc thế này để làm gì?"
Giang Thành đi tới giá đựng bệnh án, lấy ra một quyển sổ có đánh dấu màu đỏ, vừa mở ra vừa thờ ơ trả lời: "Cất để dùng."
Tên mập trong lòng càng nghi hoặc nhiều hơn, nơi này chỉ có hai người là hắn và mình, hơn nữa không ai bị thương cả, vậy chỗ thuốc này là dành cho ai?
Đột nhiên, cảnh tượng nhìn thấy trong biệt thự hiện lên trong đầu, bắp đùi của tên mập phát run vì lạnh, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.
Anh ta đoán liệu Giang Thành có phải là một kẻ biến thái không, chuẩn bị giam cầm mình trong một thời gian dài, giống như gia đình biệt thự trong nhiệm vụ vậy.
Những loại thuốc chấn thương và thuốc giảm đau đó là chuẩn bị cho mình để tránh mình bị thương nặng mà chết.
Tên mập càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Giang Thành ban đầu lấy cớ đuổi mình xem ra cũng chỉ là kế lạt mềm buộc chặt mà thôi.
Khó trách hắn có thể phá giải âm mưu của gia đình biệt thự nhanh như vậy, bọn họ đều là cùng một loại người cả!
Cho nên vừa nhìn đã thấu cạm bẫy của bọn họ!
Anh ta bây giờ phải tìm cách thoát khỏi đây ngay, càng sớm càng tốt.
Ngay khi anh ta đang đảo mắt tìm lý do rời khỏi phòng làm việc để không khiến Giang Thành nghi ngờ, thì giọng nói của hắn đột nhiên vang lên: "Không ai có hứng thú giam cầm ngược đãi một tên mập cả."
Tên mập đột nhiên nhìn về phía Giang Thành, phát hiện hắn đang dựa vào cạnh bàn, lật xem hồ sơ bệnh án trong tay, không cả ngẩng đầu lên.
Giang Thành lật một trang, tiếp tục nói: "Chân ở trên người anh, anh thích đi lúc nào cũng được, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này, thì đừng nghĩ đến chuyện quay lại."
"Tôi có thể đi thật sao?" Nghe Giang Thành nói như vậy, tên mập lại có chút do dự. Tuy rằng người trước mắt nhìn qua thì hơi cổ quái, suy nghĩ lại hơi thiên lệch so với người bình thường, nhưng hình như cũng không phải là loại người xấu xa đến như vậy.
Vài giây sau, tên mập hạ quyết tâm nói: "Bác sĩ, tôi cảm thấy tôi ở lại thì tốt hơn, hai chúng ta còn có thể chăm lo cho nhau."
Anh ta ngừng lại, liếm liếm môi ngại ngùng nói: "Nhưng anh có thể nói cho tôi biết những thuốc này dùng để làm gì không?"
"Hừ ——" Giang Thành tựa hồ đã giải quyết xong công việc trong tay, hắn cất bệnh án đi, sau đó ngẩng đầu nhìn tên mập, ánh mắt như muốn hỏi anh thật sự muốn biết sao.
Tên mập gật đầu lia lịa.
Giang Thành hơi bất đắc dĩ mím môi, giống như đã trải qua một hồi nghiêm túc suy nghĩ nói: "Được." Hắn lại thở dài: "Vậy tôi nói cho anh biết, nhưng anh tuyệt đối không được nói ra bí mật này, nó rất quan trọng với tôi."
Bị khí thế của Giang Thành lây nhiễm, tên mập cũng trở nên nghiêm túc, thẳng lưng, khung cảnh trang nghiêm đến mức như tuyên thệ.
Anh ta âm thầm suy đoán có thể Giang Thành đang mắc một căn bệnh thầm kín nào đó không nói được, nên mới cần đến những loại thuốc này.
Nhớ tới khi Giang Thành đối mặt với Trần Hiểu Manh, đã từng nói rằng 30 giây là đủ.
Hắn có thể đã không nói dối.
Tên mập đột nhiên bắt đầu đồng cảm với nam nhân đẹp trai trước mặt.
Anh ta cảm thán ông trời quả nhiên rất công bằng, ai cũng có nỗi đau giấu tận đáy lòng mà người khác không biết, giờ đây Giang Thành lại nguyện ý thổ lộ cùng mình.
Nghĩ tới đây, ánh mắt tên mập nhìn Giang Thành tràn đầy sự khích lệ: "Bác sĩ, tôi chuẩn bị xong rồi, anh có thể bắt đầu đi."
'"Được." Giang Thành gật đầu: "Băng bó là dùng để trói anh, băng y tế có thể bịt miệng anh rất tốt ngăn không cho anh la hét thu hút cảnh sát đến, thuốc giảm đau khi bị ngược đãi có thể khiến anh tỉnh táo. Tôi còn có hai hộp thuốc kích thích, nhưng xin hãy hiểu cho, những thứ này không dễ mua, giá cả cũng tương đối đắt, có dùng đến hay không còn phải xem tạo hóa của anh." Giang Thành như chợt nghĩ ra điều gì, tiếp tục nói: "Đúng rồi, tôi cũng đã chuẩn bị một số thuốc gây ảo giác để pha vào nước uống của anh, anh không cần vội, lát nữa tôi sẽ lấy cho anh uống."
Tên mập: "???"