Chương 119: Án mạng trên sân khấu
Từ lúc gặp cô giáo Lý, bệnh mê gái của Đại Lý lại bắt đầu phát tác, hắn đã hoàn toàn quên mất sự có mặt của Hạ Manh Manh trên cõi đời này. Ngay hôm sau, Đại Lý đã lên thư viện mượn một đống sách tâm lý học về nghiên cứu.
Tôi nói: "Có thể thôi đi không, theo đuổi cô giáo tâm lý học thì liền đọc sách tâm lý, vậy nếu ngươi theo đuổi đầu bếp thì sẽ học nấu ăn à?"
Đại Lý đáp: "Không thể nói thế được, nếu không có tiếng nói chung làm sao mà đến được với nhau. Nếu ngươi và Tiểu Đào tỷ tỷ không phá án cùng nhau, liệu có thể tiến tới không?"
Tôi với Tiểu Đào cũng sẽ không đến được với nhau đâu, thôi không phàn nàn hắn nữa, tôi khuyên nhủ: "Ngươi với cô giáo Lý là không thể nào, buông tay đi."
"Không!" Vương Đại Lý giơ nắm đấm lên trời: "Con người mà không có ước mơ thù có khác nào loài cá?"
Vương Đại Lý đã nuốt đạo lý 'phân tích giấc mơ' của Freud rồi, sau đó bắt đầu thể hiện ngay trong phòng ký túc. Buổi sáng hắn còn nhảy lên giường tôi, nghiêm túc nói: "Ngươi tối qua có nằm mơ không? Ta giúp ngươi phân tích giấc mơ."
Tôi nói: "Ta mơ thấy mình biến thành Superman."
"Superman? Superman mặc áo choàng màu đỏ, mày đỏ là tượng trưng cho dục vọng, đây thật ra là một giấc mộng xuân của ngươi." Đại Lý nói như thật.
Tôi thiếu chút thì hộc máu, nói tiếp: "Ta còn mơ thấy bà dì quản lý ký túc lên kiểm tra phòng."
"Bà dì tượng trưng cho mẹ của ngươi, điều này nói rõ ngươi đang nhớ mẹ!"
"Cút ngay!" Tôi đạp hắn bay xuống đất, hắn vẫn không chịu buông tha, đi quấy rối hai tên cùng phòng còn lại. Bất cứ giấc mộng nào hắn cũng phân tích thành xuân mộng, thao thao bất tuyệt, ai cũng muốn cho hắn một trận.
Chẳng những quấy rầy chúng tôi, Vương Đại Lý còn gửi email cho cô giáo Lý để thắc mắc, một mặt đánh chữ, một mặt cười hề hề. Đây là điểm mà tôi phục nhất ở hắn, bất kể là nữ thần dạng gì, hắn cũng dám xông thẳng về phía trước.
Lúc trước mỗi khi đội kịch có công việc, chúng tôi đều chỉ là làm qua loa cho có, giờ thì Đại Lý lại tích cực hơn ai hết, trước buổi tổng duyệt nửa tiếng đã mặc quần áo chỉnh tề, kéo tôi đi. Tôi bảo hắn sao không ở lại đội kịch luôn đi?
Vương Đại Lý tới sớm là để có nhiều thời gian gặp cô giáo Lý hơn, nhưng tôi đến sớm thì chẳng biết làm gì, từ ngày thể hiện tài năng, các thành viên còn rất sùng bái tôi, cứ cả ngày quấn lấy đòi kể chuyện trinh thám.
Tôi thấy hối hận khi bồng bột mà thể hiện, cái giá phải trả quá lớn, trong lòng âm thầm thề từ nay tuyệt đối sẽ không khoe khoang trước mặt người khác.
Chớp mắt đã đến cuối tháng 10, là liên hoan văn nghệ của sinh viên, cô giáo Lý tự mình tới động viên chúng tôi, nói rằng có đoạt giải hay không cũng không thành vấn đề, chỉ cần phát huy tinh thần như hàng ngày là được.
Rất nhanh đã tới tiết mục của đội kịch chúng tôi, MC dẫn chương trình nói: "Phía dưới mời thưởng thức tiết mục Roméo và Juliet." Sau đó là tiếng vỗ tay như sấm rền, Diệp Thi Văn đang uống nước, giật mình sặc cả lên.
Cô giáo Lý làm một động tác khích lệ: "Không cần căng thẳng, cứ diễn như lúc tập là được."
"Các vị, lên đi!" Trương Diễm nói, các diễn viên rối rít kéo nhau lên sân khấu, trong phòng nghỉ chỉ còn lại tôi, cô Lý và Vương Đại Lý.
Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, tôi lấy cớ đi nhà cầu để cho Đại Lý và nàng ở riêng với nhau, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh vẫn cứ đi tới đi lui bên ngoài. Tiết mục diễn ra được một nửa, trong hành lang vang lên tiếng giày cao gót đang chạy rầm rập, quay đầu lại thì ra là cô giáo Lý.
"Sao anh lại ở đây?" Cô giáo Lý hỏi.
"Giảng viên Lý, có chuyện gì sao?" Trước mặt người đẹp tôi luôn căng thẳng, nhất là nàng lại ăn mặc gợi cảm như vậy.
"Roméo quên đạo cụ là con dao này, làm phiền anh mang lên, tôi đi giầy cao gót, lên cầu thang bất tiện." Cô giáo Lý nói.
Tôi nhận lấy con dao, là một con dao có vỏ, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi. À thì ra là con dao chưa mài lưỡi của Diệp Thi Văn.
Lúc nhận con dao, tay nàng lưu lại trên mu bàn tay tôi mấy giây, chắc chắn là cố ý, mặt nhất thời đỏ lên, nàng cười: "Phải rồi, anh còn chưa biết mắt của tôi tại sao lại hỏng."
"Cái đó...tôi đi đưa đạo cụ trước đã."
Nàng từ từ vén mái tóc che phủ con mắt phải, lộ ra một con mắt giả màu xanh lục. Con ngươi trong suốt, óng ánh như một viên lục bảo thạch, phản ứng đầu tiên của tôi là đấy chẳng giống mắt người chút nào.
Ngay lúc tôi nhìn thấy con mắt này, đôth nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh như lùi ra xa, trong tầm mắt chỉ còn lại con ngươi màu xanh này.
"Tống Dương, bây giờ ngươi cảm giác thân thể nhẹ bẫng, giống như đang lơ lửng trong nước..."
Đầu tôi thoáng chốc trở nên mơ hồ, phảng phất như đang trôi lơ lửng trong nước biển thật, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trên đó có một con mắt rất to đang trông chừng tôi.
Đúng lúc này ảo giác đột ngột biến mất, thì ra là có mấy sinh viên cười nói ầm ỹ vừa đi qua hành lang, tôi đề phòng nhìn cô giáo Lý: "Cô vừa làm gì tôi?"
Cô ta mặt đầy ngây thơ: "Tôi có làm gì đâu, mau đưa đạo cụ lên đi."
Xoay người rời đi, trong lòng tôi dấy lên một hoài nghi, chẳng lẽ cô ta vừa thôi miên mình?
Lên tới hậu trường, Diệp Thi Văn đang lo lắng chờ đợi, tôi đưa dao cho hắn, vỗ vai trấn an: "Đừng căng thẳng, ta xem trọng ngươi."
"Xong việc cùng đi ăn nhé." Nói xong, Diệp Thi Văn đi lên sân khấu. Càng nghĩ tôi càng thấy sự việc xảy ra vừa rồi có gì đó không đúng, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai, dưới khán đài khán giả xôn xao, tôi ngửi thấy một mùi máu tanh tưởi.
Lập tức lao lên sân khấu, trông thấy Diệp Thi Văn đang đứng dạng chân trên người Trương Diễm, trong tay là một con dao rướm máu. Cả người Trương Diễm máu chảy đầm đìa, mắt trợn trắng dã, đã tắt thở, nằm trên vũng máu tươi.
Trên khán đài đại loạn, đám sinh viên là hét tìm nơi chạy trốn.
Màn diễn này vốn là Roméo nghe tin Juliet chết, chạy tới tự tử vì tình. Ai ngờ Diệp Thi Văn lại mất khống chế, dùng dao đâm Trương Diễm, hơn nữa chẳng phải con dao đó không có lưỡi cơ mà.
Chỉ vàu phút trước Trương Diễm còn cười đùa với tôi, chớp mắt đã biến thành một thi thể máu me be bét, tôi bị sốc hoàn toàn, thậm chí còn không tin đây là sự thật.
"A!"
Diệp Thi Văn hét thảm một tiếng, con dao trong tay rơi xuống đất, hắn ôm đầu la lên: "Ta đã làm gì vậy, ta đã làm gì thế này?"
Hắn quay người, trông thấy tôi thì gào khóc lên: "Tống Dương, đây không phải sự thật, làm sao ta lại giết nàng được???"
Tôi nói: "Ngươi bình tĩnh lại đã, chờ cảnh sát tới rồi nói."
"Cái gì? Ngươi báo cảnh sát? Không, ta không muốn ngồi tù, không muốn ngồi tù!"
Hắn nhảy xuống phía dưới sân khấu, do khoảng cách khá cao, nên lạng quạng, tôi lao theo đè hắn ngã nhào xuống đất, quay qua mấy tay bảo vệ đang ngơ người: "Mau báo cảnh sát, xảy ra án mạng." Sau đó tôi đọc số của Tiểu Đào cho họ.
Tụ tay giết chết bạn gái, Diệp Thi Văn còn sốc hơn tôi, hắn vừa khóc vừa lăn lộn, mấy bảo vệ vất vả mới khống chế được hắn. Trông thấy Diệp Thi Văn giàn dụa nước mắt bị đè dưới đất, tôi thấy rất khó chịu.
Diệp Thi Văn gửi gắm một tia hy vọng cuối cùng vào ánh mắt, nhìn tôi: "Tống Dương, ngươi nhất định phải giúp ta, ngươi nhất định phải giúp ta."
Tôi không biết phải trả lời thế nào, nhưng giết người trước hàng trăm con mắt chứng kiến, cho dù tôi có là thần tiên cũng không cứu được hắn, đành nói: "Ta sẽ cố hết sức điều tra chân tướng, nhưng ngươi phải phối hợp."
Hắn liều mạng gật đầu, vì đang bị đè dưới đất nên đầu cũng đập xuống sàn nhà: "Ta không thể nào giết nàng, ta yêu nàng như vậy cơ mà!"
"Được rồi, cứ để sau hãy nói." Tôi thở dài.