Âm Phủ Thần Thám

Chương 120: Bị bắt

Chương 120: Bị bắt


Chỉ một lát sau, Tiểu Đào cùng một đám cảnh sát chạy tới, phong tỏa hiện trường. Lúc chuẩn bị di dời thi thể, tôi nói: "Chờ một chút đã."
Ở đây là nơi đầu tiên vụ án phát sinh, trực tiếp nghiệm xác ở đây có thể tìm ra nhiều manh mối nhất. Tôi gọi Vương Đại Lý tới, hắn vừa nhìn thấy việc xảy ra trên sân khấu thì sợ hãi la lên: "Sao Trương Diễm lại chết, là ai giết?"
Hóa ra bên ngoài hoảng loạn như vậy, mà hắn với cô giáo Lý lại vẫn ở với nhau trong phòng chờ. Tôi hỏi: "Giảng viên Lý đâu?"
"Mới đi mấy phút trước." Đại Lý đáp.
Tôi thầm nghĩ có gì đó không ổn với cô giáo này, nhưng trước mắt phải khám nghiệm tử thi đã, tôi bảo Đại Lý về ký túc lấy đồ nghề cho mình.
Hoàng Tiểu Đào hỏi cô giáo Lý này, tôi nói qua sự tình cho nàng, nàng lập tức cảnh giác: "Cô ta vừa rồi định thôi miên anh, nữ nhân này nhất định có gì đó mờ ám."
Nói xong, phái một cảnh sát tới tập thể giáo viên điều tra một chút.
Lát sau, Đại Lý mang đống đồ nghề tới, tôi dùng thính cốt mộc nghe qua, nội tạng nạn nhân bị tổn hại lớn, nguyên nhân cái chết là bị đâm thấu tim, cũng không có điểm nào khả nghi.
Dùng ô đỏ kiểm tra phát hiện trên người có rất nhiều dấu tay và vân tay lộn xộn, dù sao đây là trang phục biểu diễn, thêm việc đang diễn kịch nên bị nhiều người động vào, để xẩn thận tôi vẫn bảo tiểu Chu chụp ảnh lại.
Tôi cắm một thanh gỗ mỏng ngâm trong nước kiềm cào cổ nạn nhân, kết quả cho thấy cô ta không bị trúng độc.
Hai mắt Trương Diễm trợn trừng trừng, cho thấy vừa rồi cô ta chết trong sự khiếp sợ, tôi đưa tay vuốt mắt, thở dài. Một sinh mệnh cứ như vậy mà ra đi!
Tôi nói kết quả khám nghiệm cho Tiểu Đào, đơn giản là bị hung khí sắc nhọn đâm chết, không có gì khả nghi, thêm việc lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, nên thời gian tử vong có thể xác định chính xác.
Nhưng bất luận cảnh sát hỏi điều gì, Diệp Thi Văn chỉ một mực khóc lóc, lắc đầu không biết.
Tiểu Đào hỏi tôi: "Anh cảm thấy động coe giết người là gì?"
"Làm gì có động cơ, hai người họ mới vừa yêu nhau, đang trong giai đoạn mặn nồng, trừ khi hắn bị điên, dưới hàng trăm con mắt nhìn mà giết người." Nói tới đây, tôi dừng một chút, hỏi Tiểu Đào liệu thôi miên có thể giết người không?
"Sao, anh nghi ngờ giảng viên kia à, nói chung là, thôi miên không thể giết người. Nếu người thôi miên ra lệnh cho nạn nhân vi phạm chốt chặn đạo đức cuối cùng, ví dụ như bảo hắn lột hết quần áo thì hắn sẽ lập tức tỉnh lại." Tiểu Đào giải thích.
"Vậy có trường hợp đặc biệt không?" Tôi hỏi.
Hoàng Tiểu Đào nhìn xuống: "Chờ đã, để tôi hỏi hắn mấy vấn đề."
Chúng tôi tới trước mặt Diệp Thi Văn, Tiểu Đào nói: "Đừng khóc nữa. Ta hỏi ngươi, trước khi vụ án xảy ra, ngươi có tiếp xúc với ai?"
Diệp Thi Văn nghẹn ngào: "Nhiều người, có cả Tống Dương, cũng chỉ là nói chuyện phiếm."
"Vậy dao của ngươi từ đâu ra?" Tiểu Đào hỏi tiếp.
"Là Tống Dương đưa." Diệp Thi Văn thút thít nói.
Mấy cảnh sát đều quay qua nhìn tôi, tôi giải thích: "Là giảng viên Lý đưa đạo cụ, dao này trước tôi và Tiểu Đào cũng đã từng thấy, chưa có mài lưỡi."
Tiểu Chu kiểm tra con dao, nói: "Không đúng, dao này mài lưỡi rồi, hơn nữa còn rất sắc bén."
Tôi nói: "Nhất định là mới mài."
"Lúc đó anh không kiểm tra à?" Tiểu Đào hỏi.
"Vơ kịch đã bắt đầu, làm sao có thời gian kiểm tra."
Tiểu Đào gật đầu, tiếp tục hỏi Diệp Thi Văn: "Trong lúc giết người, đầu ngươi suy nghĩ gì?"
Diệp Thi Văn nói không biết, Hoàng Tiểu Đào bảo hắn cứ suy nghĩ cho kỹ, không cần nóng vội, cảnh sát tới là để giúp hắn, sau đó bảo người đưa cho hắn một chai nước.
Uống qua nước, Diệp Thi Văn tỉnh táo hơn một chút, hắn cố gắng nhớ lại, đột nhiên giống như khủng hoảng, run lên nói: "Ta đang bổ dưa hấu."
Tôi và Tiểu Đào sững sờ: "Cái gì?"
"Ta khát khô cả cổ, không chịu được, trông thấy một trái dưa lớn, liền đi tới bổ nó. Kết quả, bên trong nó có rất nhiều xúc tu thò ra, ta sợ quá không ngừng dùng dao đâm, sau đó tỉnh lại..." Diệp Thi Văn ôm đầu khóc nấc: "Thì thấy ta đã giết nàng, ta giết nàng."
Hoàng Tiểu Đào gọi tôi sang bên cạnh, nói: "Tôi biết rồi."
"Biết cái gì?"
"Tôi đã hỏi qua chuyên gia tâm lý học, thôi miên tuyệt đối không thể chỉ huy một nạn nhân đi giết người. Nhưng dưới tiền đề này, nếu thực sự muốn chỉ huy một người đi giết người khác, theo anh nghĩ phải làm gì?"
Tôi suy nghĩ rồi đáp: "Khiến cho hắn thấy nạn nhân biến thành một đồ vật."
"Đúng!" Tiểu Đào nói.
"Sao cô lại biết rõ như vậy?" Tôi hiếu kỳ.
"Bởi vì trước đây tôi..."
Đúng lúc này tiểu Chu đột nhiên gọi Tiểu Đào tới, cạnh hắn còn có hai cảnh sát, một người trong đó là vừa được phái đi điều tra giảng viên Lý.
Bốn ngươi nói chuyện gì đó với nhau, Hoàng Tiểu Đào chợt phản ứng dữ dội, không ngừng nói: "Ngươi chắc chắn là không nhầm chứ? Cái này không thể nào." Mấy người cứ liên tục liếc nhìn tôi, đột nhiên tôi có một dự cảm bất an.
Tôi định qua đó xem có chuyện gì, bỗng Tiểu Đào chỉ vào tôi: "Bắt anh ta lại!"
Tôi thoáng giật mình, cho rằng nàng nói người khác, nhưng hai cảnh sát trực tiếp đi tới, đè bả vai tôi, bẻ quặt hai tay ra sau bập còng vào. Tôi sợ hãi nói: "Cô nói đùa à?"
Tiểu Đào cả giận mắng: "Tống Dương, tôi đúng là nhìn lầm người."
Tiểu Chu nói cho tôi biết, trên hung khí chỉ có hai dấu vân tay, của tôi và Diệp Thi Văn. Camera giám sát hậu trường cũng cho thấy là tôi tự tay đưa dao cho hắn. Còn giảng viên Lý thì nói rằng cô ta chỉ ở trong phòng nói chuyện với Đại Lý, chưa từng rời khỏi phòng trong khoảng thời gian này, chứ đừng nói tới việc lấy con dao cho tôi.
Máu tôi dồn lên não, con dao kia rõ ràng là cô giáo Lý đưa cho tôi. Chợt hiểu ra, cô ta đã dùng keo siêu dính để che vân tay của mình cho nên lúc chạm vào mu bàn tay tôi rất mịn. Cô ta cũng biết trong hành lang không có camera, nhưng hậu trường thì có. Tôi nói: "Hãy nghe tôi, đây là một cái bẫy. Vương Đại Lý, cô ta bỏ ra ngoài giữa chừng, ngươi có biết không?"
Vương Đại Lý cắn môi: "Thật xin lỗi, Dương tử, cho dù chúng ta là bằng hữu, ta cũng không thể làm giả bằng chứng. Ta với Lý giảng viên chỉ ở yên trong phòng nghỉ."
Tôi trợn lớn hai mắt, nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, có một cảm giác bị bán đứng, chợt hiểu ra: "Đại Lý, ngươi bị cô ta thôi miên!"
Tiểu Chu nói: "Tống ca, xin lỗi, đây chỉ là suy đoán của ngươi, hiện tại toàn bộ chứng cứ đều nhắm vào ngươi."
Tiểu Đào xua tay: "Chớ dài dòng với hắn, mang về cục đi."
Tôi không ngờ tới Tiểu Đào lại trở mặt nhanh như vậy, Vương Đại Lý lúng túng: "Tiểu Đào tỷ tỷ, cô hơi quá đáng rồi, nói gì đi nữa cô với Tống Dương..."
Tiểu Đào trừng mắt la lên: "Ngươi chớ nói nhảm, ta và hắn không có bất cứ quan hệ nào."
Tôi siết chặt nắm đấm, lời nói của Tiểu Đào như một mũi dao đâm thẳng vào tim tôi, tôi hét lên: "Hoàng Tiểu Đào, cô suy nghĩ kỹ một chút. Tại sao tôi phải giết người, cứ cho là tôi muốn giết người thật, với chỉ số thông minh của mình, cô cảm thấy tôi có thể sơ hở như vậy không?"
Hoàng Tiểu Đào không nhịn được nói: "Giải đi, giải đi."
Hai cảnh sát kéo tôi đi, tôi cố gắng giãy dụa, tiến tới muốn thuyết phục Tiểu Đào. Đột nhiên một người phía sau lao đến, đè tôi xuống đất, lập tức tôi cảm thấy khó thở, xương sườn như bị đè gãy, người kia là Vương Nguyên Thạch.
Tôi yếu ớt nói: "Vương thúc, hãy nghe tôi nói, trong này nhất định có âm mưu."
Ông ta chẳng để ý, lạnh lùng nhấc tôi như xách một con gà.
Thì ra cảnh sát đều là những kẻ máu lạnh như vậy, cái gì giao tình đều là giả dối, ông nội nói không sai câu nào, bọn họ coi trọng chúng tôi, nhưng thực ra chỉ là coi trọng tuyệt học Tống gia. Nói cho cùng là muốn lợi dụng chúng tôi phá an, một khi gặp phiền toái sẽ lập tức vạch rõ giới tuyến.
Tôi bị Vương Nguyên Thạch tống lên xe cảnh sát, tâm tình lâm vào hối hận và căm phẫn.
Tôi bị đưa tới cục cảnh sát, Vương Nguyên Thạch áp giải, Tiểu Đào và những người khác đều không có cảm xúc. Lúc đi qua hành lang, nhiều cảnh sát kinh ngạc đến ngây ngườu, dĩ nhiên chế giễu cũng có, còn gọi đồng nghiệp tới xem có nhận ra ai không.
Tôi bị tước điện thoại, nhốt vào phòng tạm giam, hướng theo bóng lưng Tiểu Đào hô: "Để tôi gọi điện cho Tôn Lão Hổ."
"Ngoại trừ luật sư, bây giờ ngươi không được liên lạc với bất kỳ ai khác, ngươi có luật sư không?" Tiểu Đào lạnh lùng ném ra một câu.
Tôi không kìm được lòng mà quát: "Người khác có thể không tin, tại sao ngay cả cô cũng không tin tôi, dù gì chúng ta cũng từng sinh tử có nhau."
Hoàng Tiểu Đào không thèm để ý, lạnh lùng bước đi, điều này thay cho câu trả lời, trước giờ cô ta chưa hề coi tôi là bằng hữu, tất cả mọi thứ đều là giả dối!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất