Chương 121: Kẻ sát nhân thôi miên
Tôi đã ở trong phòng tạm giam ba tiếng đồng hồ, tâm lý có thể nói là vô cùng khó chịu. Đúng lúc này một tên mặt dơi tay chuột bị đưa vào, hắn tới gần hỏi: "Huynh đệ, tội gì mà vào đây?"
Tôi không để ý tới hắn, hắn cứ sấn tới, cười hềnh hệch nói: "Vương cảnh quan dặn ta phải chăm sóc ngươi cho tốt."
Tôi lập tức lùi xa hắn một chút, xem ra tất cả cảnh sát đều nhận thức chung, vứt tôi đi như vứt cái giẻ rách. Chỉ mấy ngày trước là chiến hữu của họ, giờ lại trở thành đối tượng để họ cười nhạo.
Thậm chí tôi đã có một ý niệm tà ác, chờ lão tử ra được bên ngoài, sẽ trả thù các ngươi đến nơi đến chốn.
Kết quả thì tên nói muốn chăm sóc tôi lại lôi một cái đùi heo hun khói, một chai nước suối, một bọc trà giấu trong áo ra, đưa tới: "Ăn đi huynh đệ!"
Tôi trợn tròn hai mắt, là chăm sóc thật à?
"Ăn nhanh đi, kẻo lát nữa cảnh sát vào kiểm tra phòng, cả hai chẳng có đồ ngon để ăn nữa đâu."
Từ trưa tới giờ chưa ăn gì, đã sớm đói chết, tôi ăn ngấu nghiến, sau đó hỏi: "Ngươi nói Vương cảnh quan là Vương Nguyên Thạch à?"
"Hơ hơ, đúng vậy, cứ gọi ta là Háo tử, ta là chỉ điểm của Vương cảnh quan." Hắn đáp.
Đám tuồng chèo này làm tôi cũng hồ đồ, hỏi: "Vậy thái độ của họ lúc trước..."
"Ngươi ngốc quá, huynh đệ. Đó là diễ xuất cho người khác nhìn. Vụ án này có liên quan tới ngươi, nếu không làm ra vẻ vạch rõ giới tuyến, cấp trên liệu có cho họ điều tra không?" Háo tử vỗ vai tôi.
Tôi chợt bừng tỉnh, thiếu chút nữa thì khóc lên, vậy mà cũng chẳng thèm ám chỉ gì cho tôi, làm tôi suýt thì tan vỡ.
Nhưng nếu đứng trên lập trường của Tiểu Đào, tâm lý tôi càng mất khống chế thì màn diễn càng thành công, nàng làm như vậy là tranh thủ quyền chủ động để cứu tôi, quả nhiên tôi còn quá ngây thơ.
Háo tử cười hì hì: "Tiểu ca, cũng thật có vai vế, lai lịch là gì?"
"Ta chỉ là một sinh viên."
"Cha ngươi công tác ở đâu?"
"Thương nhân buôn bán bình thường."
Háo tử đầu óc lơ mơ, quả thực không nghĩ ra tôi có gì đáng giá mà cảnh sát lại chiếu cố như vậy, nhưng hắn vẫn chìa tay: "Kết bạn đi, mặc dù ta chỉ là một nhân vật thấp hèn, nhưng ta có thể giúp cảnh sát những việc mà họ không làm được."
Nếu là bình thường, những kẻ như hắn tôi chẳng thèm nói chuyện, nhưng qua chuyện phát sinh vừa rồi, hắn là người duy nhất đối tốt với tôi. Tôi bèn bắt tay hắn, không ngờ mình lại kết giao với một tên giang hồ.
Háo tử mặt mày hớn hở, thổi phồng sự tích của mình với tôi: Năm đó khi còn lăn lộn ở bến tàu, giúp đại ca ngăn cản một dao, đại ca liền gọi hắn là huynh đệ, đi Thái Lan bán thuốc lắc, được ngủ trong khách sạn hàng đầu thế giới, được ăn cơm cùng Lý Gia Thành.
Nhìn mặt hắn thì biết chẳng có câu nào thật, có điều tôi cũng chẳng bắt bẻ hắn làm gì.
Mười một giờ, Hoàng Tiểu Đào tới thẩm vấn tôi. Lúc đi ra, Háo tử nhẹ giọng nói: "Rảnh rỗi thì liên lạc nhé."
Tôi bị đưa vào phòng khẩu cung, người thẩm vấn là Tiểu Đào và Vương Nguyên Thạch. Tiểu Đào cười nói: "Không ngờ có ngày anh cũng phải ngồi ở vị trí này nhỉ?"
"Sao không diễn nữa?" Tôi hỏi.
"Đội trưởng Lâm đã hạ lệnh, tổ chuyên án do tôi phụ trách, cũng may anh lĩnh hội được dụng tâm của tôi, vừa nãy tôi còn lo sẽ làm anh tổn thương cơ đấy." Tiểu Đào lè lưỡi.
Cũng gây ra tổn thương rồi đấy, biết không?
Tôi mạnh mồm nói: "Trò vặt của mấy người làm sao lừa được tôi? Thực ra là tôi cố ý phối hợp thôi." (Tiểu Tống Tống cũng lươn lẹo lắm 🤣).
"Để sau này tôi sẽ đền bù cho anh thỏa đáng, ta vẫn phải dựa theo nguyên tắc một lượt đã. Vương Nguyên Thạch, ông phụ trách ghi chép." Tiểu Đào ra lệnh.
Tôi nói toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối, điểm khả nghi quả nhiên rơi vào Lý giảng viên, Tiểu Đào gõ bàn nói: "Nhưng tình hình là không có chứng cứ, chúng ta không thể bắt cô ta. Cho dù cô ta có đứng đây nói rằng mình thôi miên Diệp Thi Văn thì cũng chỉ có thể tha cô ta ra."
"Thôi miên có phân chia cao thấp không?" Tôi hỏi.
"Có!"
Tiểu Đào kể ba năm trước nàng có tham gia điều tra một vụ án, nhà tâm lý học thôi miên giết người. Nhà tâm lý học tên là Lý Vân Hải, thủ đoạn thôi miên vô cùng cao thâm, thậm chí tới mức không tưởng tượng nổi. Đó là hắn trực tiếp bóp cổ đối tượng bị thôi miên, khiến đại não thiếu dưỡng khú, sau đó tiến hành thôi miên, hiệu quả gần như 100%.
Hoàng Tiểu Đào biết đến thôi miên qia vụ án đó, nhưng thôi miên không phải là lần nào cũng có thể thành công. Có vài người bẩm sinh dễ bị ám thị, có vài người thì không, ví như Vương Nguyên Thạch, từng làm huấn luyện viên trưởng cảnh sát vũ trang, ý chí kiên cường rất khó bị thôi miên.
Hơn nữa thôi miên cũng không giống như trong phim chỉ cần dùng đồng hồ bỏ túi là có thể thành công, đó chỉ là đạo diễn bịa ra. Trên thực tế, thôi miên phải từ từ dẫn dắt, quá trình này cần từ năm đến mười phút.
Tôi suy ngẫm, nói: "Nếu như Lý giảng viên đã thôi miên Diệp Thi Văn và Vương Đại Lý, thì họ phải ở riêng với nhau 5 đến 10 phút."
"Diệp Thi Văn dễ bị ám thị sao?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi nói: "Chưa nói tới dễ hay không, nếu Lý giảng viên tới trước mặt Diệp Thi Văn, bắt đầu nói lời dẫn dắt, phải nói tới 5, 10 phút, chẳng lẽ Diệp Thi Văn không nghi ngờ, cam tâm tình nguyện để cô ta thôi miên?"
Tiểu Đào hỏi: "Lúc cô ta định thôi miên anh, anh có phản kháng không?"
"Tôi không biết..." Tôi từ từ nhớ lại: "Lúc đó tôi thấy ánh mắt cô ta, thoáng cái tất cả suy nghĩ đều thay đổi, tùy theo cô ta nói gì mà tưởng tượng ra cái đó."
"Mắt ư, mắt thế nào?" Tiểu Đào hiếu kỳ.
Tôi miêu tả con mắt xanh quái dị kia một chút, Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "Trên đời này chẳng lẽ có mắt thôi miên thật sao? Nếu thế thì cô ta có thể khống chế gần như là bất cứ ai."
Tôi cũng lắc đầu: "Nó chắc là không tồn tại, nếu cô ta có thể điều khiển mọi người, thì muốn cai trị một quốc gia sẽ không thành vấn đề, như vậy là trái với ý trời."
"Vậy anh cảm thấy Lý giảng viên có động cơ giết Trương Diễm không?" Tiểu Đào nói.
"Tôi không nghĩ ra bất cứ động cơ gì. Một bên là giảng viên, một bên là sinh viên, cũng không học chuyên ngành của cô ta. Ngoại trừ đội kịch thì chẳng có mối liên hệ nào..." Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện: "Phải rồi, Lý giảng viên tên thật là Lý Vân Gia."
Hoàng Tiểu Đào ngớ người: "Lý Vân Gia, Lý Vân Hải, đều biết thuật thôi miên, Vương Nguyên Thạch, ông lập tức đi điều tra quan hệ của hai người này."
Tôi nói: "Tôi cũng đi điều tra thân phận của Lý Vân Gia một chút."
Vừa nói, tôi định đứng lên, Tiểu Đào la: "Trở về, trở về! Quên thân phận của mình à?"
Tôi nhớ ra, giờ đang là một nghi phạm, nhất thời lúng túng gãi đầu. Tiểu Đào cười: "Vừa thảo luận vụ án là quên hết cả."
Tôi nói: "Phải rồi, Lý Vân Hải còn sống không?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Mấy tháng trước chết rồi, năm đó hắn bị chính tay tôi tống vào tù. Là một thành phần trí thức, không chịu được sự khi dễ của tội phạm khác, đã mài nhọn bàn chải đánh răng tự sát."
Tôi hỏi: "Vậy hai ngày tới tôi phải ở yên trong đây sao?"
"Không cần, đợi lát nữa tìm ngườu bảo lãnh hậu thẩm cho anh." Tiểu Đào cười trìu mến.
"Bảo lãnh luôn cả Háo tử đi." Tôi nói, dù sao hắn cũng đã chăm sóc tôi, có ơn ắt báo mà.
Vương Nguyên Thạch nói: "Hắn không phạm tội gì, là ta kêu hắn vào, giờ đã đi rồi."
"Diệp Thi Văn thì sao?" Tôi hỏi.
"Hắn thì không thể bảo lãnh, hai ngày nữa sẽ chuyển tới trại tạm giam. Dù sao có hàng trăm người tận mắt thấy hắn ra tay giờ thả về trường sẽ có ảnh hưởng không tốt." Tiểu Đào quả quyết.
Tôi thở dài, cảm thấy bi ai thay cho Diệp Thi Văn, tối nay hắn đã bị quá nhiều cú sốc.
Làm xong thủ tục bảo lãnh, tôi qua thăm Diệp Thi Văn một chút, lúc này hắn đã hoàn toàn gục ngã, quỳ dưới đất khóc không nói nên lời. Tôi đứng ngoài an ủi hắn, nói đừng lo lắng, nhất định ta sẽ chứng minh ngươi vô tội!