Chương 122: Kẻ địch cao tay
Hoàng Tiểu Đào lái xe đưa tôi về trường, Đại Lý trông thấy tôi bình an vô sự, ôm chầm lấy khóc: "Thấy ngươi bị cảnh sát bắt đi, ta sợ quá, còn tưởng rằng ngươi không về được đây."
Hắn hỏi tôi có đói không, ân cần úp cho tôi một bát mì ăn liền, tôi nhìn hắn chằm chằm. Đại Lý nói: "Sao thế, yêu ta à? Nếu là con gái thì ta sẽ suy nghĩ về chuyện đó."
"Đại Lý, thực sự lúc đó ngươi với Lý Vân Gia ở trong phòng nghỉ?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy!" Đại Lý gật đầu.
"Hai người nói chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng nói, nói..." Vương Đại Lý ngơ ra: "Không nhớ nổi là nói cái gì."
Xem ra Vương Đại Lý đúng là đã bị thôi miên, cho rằng Lý Vân Gia chỉ ở trong phòng, người bị thôi miên sẽ không nhớ được quá trình.
Nhưng mục đích của cô ta là gì, trả thù Tiểu Đào? Như vậy quá vòng vo.
Sáng sớm hôm sau, Vương Nguyên Thạch cùng Tiểu Đào đi tới khu tập thể giáo viên tìm Lý Vân Gia, tôi và Đại Lý cũng đi theo. Mặc dù tôi học trong trường đã bốn năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tới khu này, điều kiện rất tốt, mỗi người một phòng, tiện nghi đầy đủ.
Vương Đại Lý nói khu tập thể này mỗi phòng chỉ tốn có 1000 tệ tiền thuê, sau đó ganh tị nói: "Ta thật muốn ở lại trường làm giáo viên, một tuần dạy sáu tiết, thời gian khác ở phòng chơi game, thật sự sảng khoái."
"Cứ thế này liệu ngươi thi đỗ giáo viên sao?" Tôi giễu cợt.
Chúng tôi tới trước một căn phòng, gõ vửa mấy cái, Lý Vân Gia mặc đồ ngủ ra mở cửa. Mặc dù áo ngủ rộng thùng thình, nhưng đường cong vẫn ẩn hiện, tôi nghe thấy Đại Lý hít vào một hơi.
Tiểu Đào định lấy thẻ cảnh sát ra, cô ta đã nhàn nhạt lắc đầu: "Khỏi cần, tôi biết cô, Hoàng cảnh quan."
Vương Nguyên Thạch đã điều tra được quan hệ giữa cô ta và Lý Vân Hải, hai người là anh em. Tiểu Đào nói: "Nếu đã biết thì ta đây không vòng vo nữa, xin cô nói đầu đuôi chuyện xảy ra tối qua lại một lần."
Lý Vân Gia cho chúng tôi vào nhà, đúng như tôi đoán lần trước, trong nhà cô ta có thờ bài vị của cha mẹ, bên cạnh còn có bài vị của người anh, viết: "Huynh trưởng Lý Vân Hải chi linh." Trước bài vị đặt một lư hương, bên trong là rất nhiều chân nhang.
Nhưng việc nuôi chó thì tôi đoán sai, con pet cô ta nuôi không phải chó. Tiểu Đào liếc qua nhận ra: "Cô nuôi cáo?"
"Đậu Đậu là cáo cảnh, nó ngoan lắm. Nào Đậu Đậu, tới đây." Lý Vân Gia gọi tên con cáo, nhưng có vẻ nó sợ người lạ, chỉ núp phía sau. Cô ta hỏi: "Mấy vị uống trà chứ?"
"Khỏi cần." Tiểu Đào lắc đầu.
"Khuê phòng của Lý giảng viên thơm quá." Vương Đại Lý hưng phấn thấp giọng khen.
"Hương cái rắm, toàn mùi nước tiểu hồ ly." Tôi vừa nói vừa hít hít, nhớ ra loại mùi này, mùi khai của cáo với chó không giống nhau.
Lý Vân Gia dời cái ghế ngồi xuống, châm một điếu thuốc bạc hà, chậm rãi kể chuyện tối qua. Cô ta nói một mực ở trong phòng với Đại Lý nói chuyện phiếm, không biết việc con dao, sau đó nghe bên ngoài hỗn loạn liền chạy ra.
Tôi dùng Động u chi đồng quan sát, trong lúc ngắt câu, Lý Vân Gia đột nhiên liếc mắt nhìn tôi, khóe miệng cười bí hiểm. Bị cô ta nhìn chằm chằm có một cảm giác sợ hãi dấy lên trong tôi.
Lý Vân Gia nói: "Con mắt của sinh viên Tống quả là sắc bén, ngươi đang quan sát biểu hiện của ta à?"
Tôi nhất thời hoảng hốt, cô ta lại có thể nhìn thấu động u chi đồng, Lý Vân Gia lại nói: "Tống sinh viên, vừa rồi ta có nói dối không?"
Hoàng Tiểu Đào cũng hỏi: "Cô ta nói dối hay không?"
Tôi toát mồ hôi nói: "Từ biểu hiện trên nét mặt mà nói, cô ta không có dấu hiệu nói dối."
Tư chất tâm lý của người này cực cao, không hổ là nhà tâm lý học, lần đầu tôi có cảm giác gặp được đối thủ.
Lý Vân Gia nói: "Nói chung là ta nói câu nào cũng là thật, hơn nữa còn có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường. Các người nghĩ tôi nói láo, chỉ vởi vì sinh viên Tống này quen biết các người, nói khó nghe một chút chính là vì lợi ích cá nhân."
Tôi nói: "Rõ ràng cô đã chạm vào con dao kia, nhưng trên đó lại không có dấu vân tay, nhất định tối qua cô đã bôi keo 502 lên ngón tay, có thể cho chúng tôi kiểm tra một chút không?"
Lý Vân Gia giơ hai tay ra, cười khẩy: "Xin cứ tự nhiên."
Tôi định thần nhìn lại, ngón tay chẳng có gì cả, đã qua thời gian lâu như vậy, khẳng định đã bị làm sạch.
Hoàng Tiểu Đào hỏi tiếp: "Có thể cho chúng tôi xem mắt phải của cô không?"
"Được thôi." Cô ta vén tóc lên, lộ ra con mắt phải. Đó là một con mắt màu xanh lục, nhưng lúc nhìn nó không hề có cảm giác khác thường như tối hôm qua. Mắt này có rất nhiều nước, không vô hồn như mắt giả mà có cảm giác như vật sống.
"Con mắt này khá đặc biệt đúng không?" Tiểu Đào nói.
"Đó là sở thích cá nhân của ta." Lý Vân Gia đáp.
"Nếu đã là sở thích, sao thường ngày lại dùng tóc che đi?"
Lý Vân Gia cười nói: "Tránh cho sinh viên nhìn thấy sẽ sợ chứ sao."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Sao mắt cô lại bị hỏng?"
"Hồi nhỏ bị bệnh, mù một mắt, sau đó thì lắp mắt giả, nhiều năm như vậy đã thành thói quen..."
Cô ta kể việc ở đội kịch hôm đó giống hệt lần trước, nhưng lần này không hề có vẻ hoảng hốt nào. Tôi chợt hiểu ra, nữ nhân này có thể khống chế nét mặt của mình.
Lúc con người nhớ lại chuyện cũ, khóe mắt không tự chủ sẽ nhìn xuống bên phải, cô ta cũng có biểu hiện như vậy, giả mạo rất giống.
Lý Vân Gia buông tóc xuống nói: "Việc cần hỏi cũng đã hỏi, các vị còn chuyện gì không? Không thì xin mời về, ta còn phải soạn bài."
Hoàng Tiểu Đào hơi ngán ngẩm, nữ nhân này cẩn mật tới mức giọt nước cũng không lọt, chẳng có sơ hở nào. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Vân Gia nói: "Lý Vân Gia, rốt cuộc mục đích của cô là gì, báo thù cho anh trai sao?"
Lý Vân Gia cười: "Hoàng cảnh quan, xem thái độ các người thật giống như đã mặc định ta là nghi phạm, ta cũng hiểu luật, hoàn toàn có thể kiện các ngươi đấy."
"Được!" Tiểu Đào nghiến răng: "Tôi nhất định sẽ vạch trần cô, nhất định!"
Rời khỏi nhà Lý Vân Gia, tôi đột nhiên để ý thấy Tiểu Đào và Vương thúc cứ nhìn tôi là lạ, tôi nói: "Này, chẳng lẽ hai người tin lời cô ta nói?"
"Không, tôi tin là anh không dính tới án mạng, nhưng liệu có khả năng này không, đó là thực ra lúc đó anh đã bị thôi miên?" Tiểu Đào nói.
"Không thể nào, nếu như lời cô nói, thì kẻ sát nhân phải là tôi chứ không phải Diệp Thi Văn."
Tiểu Đào gật đầu: "Nói có lý, nhưng trước mắt bằng chứng đều chống lại anh, rất bất lợi, nếu ra tòa có thể anh sẽ bị coi là đồng phạm."
Vương Đại Lý la lên: "Vậy sẽ xử bao nhiêu năm, có phải mời luật sư không?"
Tôi cắn răng: "Ỷ lại để kiếm đường lui? Ta và Diệp Thi Văn đều trong sạch, nhất định ta sẽ chứng minh."
Tiểu Đào hỏi: "Anh có cao kiến gì không?"
Thật sự mà nói, lần này tôi cũng vô kế khả thi. Trên đời, án khó phá nhất là chỗ nào, chính là ở chỗ không có động cơ, không tham dự vào quá trình, một người đột nhiên nhảy tới giết một người khác. Vụ Diệp Thi Văn giết Trương Diễm cũng tương tự như vậy, huống hồ còn có mấy trăm người chứng kiến.
Đột nhiên Vương Nguyên Thạch mở miệng: "Ta ở lại theo dõi cô ta."
Tiểu Đào gật đầu: "Được, vậy ông cẩn thận một chút."