Chương 123: Tiểu Đào bị tập kích
Tôi hỏi Tiểu Đào, lý lịch của Lý Vân Gia có vấn đề gì không?
Nàng nói, Lý Vân Gia lý lịch trong sạch, lúc nhỏ sống cùng cha mẹ ở Nội Mông. Cha mẹ mất ngoài ý muốn, cô ta và Lý Vân Hải sống nương tựa vào nhau. Lý Vân Hải hơn cô ta 10 tuổi, vừa học vừa làm thêm kiếm tiền nuôi em. Tiền học phí của Lý Vân Gia và tiền xin việc đều do một tay Lý Vân Hải cung cấp, tình cảm hai anh em họ rất gắn bó.
Lý Vân Hải rất có năng khiếu trong tâm lý học, nhất là lĩnh vực thôi miên. Ngoài công việc là giáo sư đại học, hắn còn là một bác sỹ tâm lý có kinh nghiệm. Trong mắt mọi người thì hắn là một học giả nho nhã, nhưng hắn lại mượn danh nghĩa chữa bệnh để lừa rất nhiều bệnh nhân nữ xinh đẹp lên giường với mình.
Một ngày kia sự việc bại lộ, một đồng nghiệp định tố cáo hắn, hắn liền bóp cổ đối phương sau đó thôi miên, lệnh cho nạn nhân nhảy cầu.
Lần đầu giết người, Lý Vân Hải thoát được sự truy xét của pháp luật, từ đó hắn hoàn toàn bộc lộ bản tính tà ác ra ngoài.
Hắn không những lừa sắc, mà còn lợi dụng sở học của mình giết người bừa bãi, chỉ cần không vừa mắt hắn liền giết bỏ. Có lần người bán hàng rong lỡ vẩy rau vào người hắn, hắn liền thôi miên người đó, để chính anh ta đi xuống đường bị xe đụng chết. Có lúc hắn thậm chí còn coi giết người làm niềm vui, ví dụ như nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp đi trên đường, hắn sẽ dụ tới nơi vắng vẻ thôi miên, quan hệ sau đó giết cô ta.
Trong vòng nửa năm, Lý Vân Hải đã giết mười mấy người, tất cả đều là tự sát ngoài ý muốn, điểm duy nhất giống nhau là trước đó từng tiếp xúc qua với hắn, cho nên cảnh sát hoài nghi hắn là hung thủ. Có lẽ loại khoái cảm sai khiến người khác này không gì có thể sánh được, nội tâm của Lý Vân Hải dần biến thành một ác ma. Lần đầu Tiểu Đào gặp hắn, tuy hắn mỉm cười nhưng nàng cảm thấy gai lạnh sống lưng, căng thẳng vã mồ hôi. Tổ chuyên án phải đấu trí với Lý Vân Hải một tháng, cuối cùng mới kết án được hắn.
Tôi hỏi: "Lúc đó các cô làm thế nào định tội hắn?"
"Quay video." Tiểu Đào nói: "Tôi tự mình đóng giả làm con mồi để hắn thôi miên, quay lại toàn bộ quá trình." Hồi tưởng lại sự việc không vui, Tiểu Đào run lên: "Nhưng việc đó đã làm tôi bị ám ảnh tâm lý, sau đó phải thường xuyên tới gặp bác sỹ tâm lý, rất lâu mới bình phục."
Mấy ngày tiếp theo không có đột phá gì, việc cần hỏi cũng đã hỏi, Diệp Thi Văn chuẩn bị được đưa sang trại tạm giam chờ xét xử. Không làm gì giúp hắn được, tôi rất áy náy, quyết định cùng Đại Lý tới tiễn hắn.
Lúc Diệp Thi Văn bị đưa ra khỏi cục cảnh sát thì cứ khóc, Tiểu Đào vỗ vai hắn, nói: "Ngươi cố chịu khổ, đến trại tạm giam ta sẽ dặn người để mắt ngươi thật tốt, tuyệt không để ngươi chịu oan khuất."
Xe chở tù nhân đã đến, ngoài Diệp Thi Văn thì còn một số tù nhân nữa cũng phải tới trại tạm giam. Trước khi lên xe, Diệp Thi Văn bỗng quỳ xuống, chúng tôi giật mình, thì ra là hắn hướng về phía trường học, nói: "Diễm Diễm, ta nhất định sẽ không để nàng cô đơn xuống hoàng tuyền, nhất định ta sẽ đến đi cùng nàng."
Tôi và Đại Lý đều xúc động, cảnh sát trại tạm giam thúc giục, Tiểu Đào nói: "Chờ một chút."
Diệp Thi Văn dập đầu ba cái, từ từ đứng lên, bỗng đột nhiên có tiếng búng ngón tay vang lên, ánh mắt Diệp Thi Văn chợt thay đổi, hắn níu mạnh cổ Tiểu Đào, cả hai đồng thời ngã ra đất.
"Diệp Thi Văn, ngươi làm gì vậy?" Tôi kinh hãi.
Hoàng Tiểu Đào bị siết cổ đến trợn mắt, tôi và cảnh sát cùng nhau xông tới, dùng sức gỡ tay Diệp Thi Văn ra. Nhưng hắn rõ ràng chỉ là một sinh viên mảnh khảnh, vậy mà năm sáu người chúng tôi cũng không gỡ tay hắn ra được.
Hoàng Tiểu Đào liều mạng giãy dụa, cào rách cả tay Diệp Thi Văn. Hắn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt vô hồn, càng siết chặt, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng răng rắc, cổ của Tiểu Đào bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.
"Dừng tay!"
Tôi ra sức đá vào xương sườn Diệp Thi Văn, đã tới gãy cả xương, nhưng hắn quyết không buông.
Một cảnh sát phải dùng dùi cui điện dí vào, dòng điện mấy chục ngàn Vol tầm năm giây mới khiến hắn tê liệt, sùi bọt mép, buông tay.
Tiểu Đào hít một hơi dài, bò dậy ho sù sụ, nôn khan, trên cổ nàng còn in hằn dấu tay.
Mọi người đều kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi hỏi: "Vừa rồi mọi người có nghe tiếng búng tay không?"
"Nghe."
Diệp Thi Văn đã bị cấy vào đầu ám thị, tiếng búng tay đó chính là mệnh lệnh cho hắn giết người." Tôi nói.
Người muốn giết dĩ nhiên là Hoàng Tiểu Đào, tôi thoáng cái đã hiểu ra mục đích của Lý Vân Gia, cô ta cài sẵn một mìn hẹn giờ bên người Tiểu Đào, đến thời điểm thích hợp sẽ phát nổ. Người bị thôi miên sẽ huy động hết sức lực dự trữ trong cơ bắp, có thể biến thành một lực sĩ, nếu không phải là dùng dùi cui điện, có lẽ giờ này Tiểu Đào đã là một cái xác không hồn.
Hoàng Tiểu Đào ho khan nửa ngày mới thở gấp gáp, mặt đầy nước mắt nước mũi. Tôi tới hỏi tình hình, nàng xua tay: "Tôi không sao, Lý Vân Gia nhất định đang ở quanh đây, mau tìm cô ta."
Nàng đứng lên, định rút súng ra lại phát hiện bao súng trống không, vội hỏi mọi người có thấy súng của nàng đâu không, cảnh sát làm mất súng sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Mọi người vội chia nhau tìm kiếm khắp nơi, duy chỉ có Vương Đại Lý bất động, tôi đột nhiên có một linh cảm chẳng lành. Ngay trong lúc ý nghĩ vừa chuyển, Đại Lý đột nhiên giơ lên một khẩu súng, nhắm ngay Tiểu Đào bóp cò.
Tôi lập tức đẩy Tiểu Đào qua bên cạnh, một cảnh sát đứng sau nàng hét lên rồi ngã gục. Vương Đại Lý không cho chúng tôi bất cứ một cơ hội phản ứng nào, tiếp tục nổ súng.
Tôi cắn răng xông lên, dùng thân mình cản phát bắn, cảm giác như bị một cú đấm nặng nề táng thẳng vào người. Tôi ôm Đại Lý ngã nhào ra đất, giữ chặt tay hắn, họng súng hướng lên trời nổ liền mấy phát, điếc cả lỗ tai.
Đám cảnh sát lao lên, chế ngự Đại Lý, hắn bị đè xuống đất đột nhiên la lên: "Hoàng Tiểu Đào, giờ chết của ngươi đã điểm."
Lúc hắn thốt lên những lời này, mặt không hề có tí cảm xúc nào, âm thanh vô hồn, những lời này cũng là do Lý Vân Gia cấy vào đầu hắn.
Hoàng Tiểu Đào tới kiểm tra vết thương của tôi, cũng may chỉ bị trúng vào bả vai, còn người cảnh sát kia thì đã hi sinh, đồng nghiệp anh ta tức giận khó nguôi, muốn lao tới đánh Đại Lý nhưng bị ngăn lại.
Xảy ra chuyện như vậy, Diệp Thi Văn chắc chắn không thể đưa về trại tạm giam nữa, Tiểu Đào ra lệnh: "Đưa hai người họ về cục, nhốt riêng ra, theo dõi 24/24."
Sau đó nàng lái xe đưa tôi tới bệnh viện, nác sĩ tiêm thuốc tê cho tôi, rạch vai gắp ra một viên đạn, máu chảy đầm đìa, ném vào trong khay. Cảnh này trước giờ chỉ xem trên phim, không ngờ hôm nay chính tôi được trải nghiệm. Bác sĩ rửa sạch, sát trùng rồi băng bó cho tôi, treo cánh tay trên cổ.
Xử lý xong vết thương, tôi thấy Tiểu Đào ngồi trên ghế dài ở hành lang, sắc mặt tái nhợt, lo âu nói: "Tôi vừa mới gọi cho Vương Nguyên Thạch, không có ai nghe máy..."
Tôi ngẩn người một chút, Vương Nguyên Thạch hai ngày nay theo dõi Lý Vân Gia, Đại Lý và Diệp Thi Văn bị thôi miên khiến sức chiến đấu bạo tăng như vậy, ngộ nhỡ Vương thúc bị thôi miên thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Tôi trấn an nàng: "Ý chí của Vương thúc kiên cường, không thể bị thôi miên dễ dàng được, phải rồi, tiếng búng tay ban nãy từ đâu mà tới?"
"Là tiếng chuông điện thoại của Vương Đại Lý, hẳn là Lý Vân Gia đã cài từ trước, có điều lúc đó hẳn là cô ta phải ở gần để quan sát tình hình, tôi đã phái người tới nhà bắt giữ cô ta rồi." Tiểu Đào giải thích.
"Tống Dương, tối nay anh có thể đi cùng tôi không?" Tiểu Đào bỗng ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi gật đầu: "Tôi sẽ luôn bảo vệ cô."
"Cảm ơn!" Tiểu Đào cười buồn.