Chương 124: Đại truy sát
Tôi và Tiểu Đào về nhà nàng, do tôi bị thương nên nàng bảo tôi ngủ trên giường, tôi cười: "Tôi là khách, cô là chủ, sao có chuyện chủ phải ngủ sofa?"
Tiểu Đào mất hứng, nói: "Chủ muốn thế nào thì khách phải thế đó, tôi bảo anh nằm giường thì anh phải nằm."
Cung kính không bằng tuân mệnh, tôi đành vào phòng, lên giường ngủ. Bên cạnh vang lên tiếng Tiểu Đào tắm ào ào, làm trong đầu tôi nảy sinh ý nghĩ xấu xa, thêm nữa giường nàng rất thơm, khiến tôi không tài nào ngủ được.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Tiểu Đào xuất hiện trong bộ đồ ngủ, tôi vội giả vờ nhắm mắt. Nàng lại gần, chợt nằm xuống cạnh tôi, rồi ôm lấy tôi từ phía sau, bộ ngực mềm mại dán vào lưng khiến tôi không làm chủ được cơ thể.
Sau đó nàng nhỏ giọng khóc nấc, tôi ngạc nhiên hỏi: "Cô sao vậy?"
Nàng chỉ khóc mà không trả lời, tôi hiểu tối nay nàng đã phải chịu một cú sốc lớn, nhất là lại có một đồng đội hi sinh. Tôi bèn xoay người lại, dùng cánh tay lành lặn vỗ nhè nhẹ an ủi: "Đừng buồn, đây đâu phải là lỗi của cô."
Hoàng Tiểu Đào cứ như con chim non nép vào ngực tôi, tóc mới gội thơm ngát. Trong hoàn cảnh này có nói gì cũng vô ích, nên tôi chỉ nhè nhẹ vỗ nàng cho tới khi nàng ngủ thiếp đi.
Tôi thì mất máu quá nhiều, cộng thêm tác dụng phụn của thuốc tê, dần dần cũng buồn ngủ. Đang lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa nặng nề, một tiếng rầm, ngắt quãng lại thêm một tiếng nữa.
Hoàng Tiểu Đào tỉnh dậy, hô: "Ai ở bên ngoài?"
Tiếng gõ cửa nghe vô cùng mạnh, không không phải tiếng gõ cửa, tôi cả kinh nói: "Không ổn, có kẻ đang phá cửa nhà cô!"
Chúng tôi tức tốc bật dậy, Tiểu Đào cởi bộ đồ ngủ, lộ ra một thân hình tuyệt mỹ. Tôi ngẩn người, rồi bắt đầu phản ứng được, thì ra nàng muốn thay quần áo. Cũng may trong phòng không bật đèn, tôi cúi đầu nói: "Tôi ra trước xem xét." Rồi chạy ra ngoài.
Cửa nhà Tiểu Đào đã bị đập lõm nhiều chỗ, có người ở bên ngoài dùng búa phá cửa, cũng may cửa sắt tương đối chắc chắn, nếu là cửa gỗ thì đã sớm bị đập nát.
Không lâu sau, Tiểu Đào mặc quần jeans, áo T-shirt bước ra, định thần nhìn lại, cau mày nói: "To gan thật, cửa nhà ta mà cũng dám phá, kẻ nào bên ngoài?"
Người bên ngoài không để ý, chỉ tiếp tục phá cửa, chúng tôi nhìn nhau, đây 8 phần 10 là bị Lý Vân Gia thôi miên.
Tiểu Đào rút súng, hai tay nắm chặt, ra hiệu cho tôi mở cửa.
Tôi hít sâu một hơi đi tới, cửa sát đã bị đập tới méo mó, căn chuẩn thời gian giữa hai lần đập, kéo cửa ra, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau. Một cái rìu thò vào, Tiểu Đào giơ súng hét lên: "Không được nhúc nhích."
Sau đó thì nàng sững sờ: "Chú Trương?"
Hóa ra người phá cửa là chú Trương trông xe ở dưới lầu, một ông già hơn 70 tuổi. Mà lúc này, chú Trương như một cái xác biết đi, hai mắt vô hồn, khóe miệng chảy nước miếng, rìu trong tay vì phá cửa nên cũng đã biến dạng.
Chú Trương hung hăng giơ búa xông vào, tôi và Tiểu Đào vội dạt ra một bên, khay trà bằng thủy tinh trong phòng khách bị chú Trương đập tan tành. Sau đó ông ta quét rìu về bên cạnh, Tiểu Đào thót tim nhảy ra, chú Trương vẫn vung rìu không biết mệt, phá hỏng hết cả đồ đạc trong nhà, ép chúng tôi tới cạnh cửa.
Tiểu Đào vội gỡ áo khoác trên móc xuống nói: "Mau đi ra ngoài."
"Vậy nhà cô thì sao?" Tôi hỏi.
"Bảo vệ tính mạng trước đã." Tiểu Đào la lên.
Chúng tôi chạy ra ngoài, tiếng động trong phòng bỗng ngưng lại. Chờ mấy giây, chắc chắn là không có tiếng động nữa, Tiểu Đào mới lôi trong túi ra một cái ống đen nhỏ, vật đó là camera theo dõi chuyên dụng của cảnh sá, có thể nhìn được tình hình trong nhà.
Tiểu Đào thò cái ống vào mắt mèo, hô: "Tống Dương, anh xem này."
Tôi tới liếc mắt nhìn, chú Trương đang cầm rìu, đứng yên không cử động, đại khái là ông ta bị cấy ám thị là phá của vào giết Tiểu Đào, sau khi Tiểu Đào không còn trong phòng thì ông ta đơ ra như khúc gỗ.
Biến một người sống sờ sờ thành một cỗ máy, tùy ý điều khiển, thôi miên thật là đáng sợ.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên có tiếng động, số tầng không ngừng nhảy lên, Tiểu Đào sợ hãi nói: "Lại có người muốn lên đây, mau xuống cầu thang bộ."
Chúng tôi chạy xuống bằng cầu thang bộ, tới giữa chừng tầng 5, chợt nghe thấy ầm ĩ, một nhóm người đang xông lên.
Hoàng Tiểu Đào thất kinh, bảo tôi mau lui về phía sau, chúng tôi vội chạy lên tầng 6, tiếng bước chân đuổi theo chúng tôi càng ngày càng gần.
Tôi nói: "Để tôi đi trước dò đường. Nếu bọn họ bị cấy ám thị là giết cô, trông thấy tôi họ sẽ không tấn công, vừa rồi chú Trương cũng không hề nhắm vào tôi."
Hoàng Tiểu Đào lắc đầu liên tục: "Không được, ngộ nhỡ anh cũng là mục tiêu thì sao?"
"Khả năng này không cao, nếu như Lý Vân Gia muốn giết tôi, thì đã động thủ ngay ở trường rồi."
"Vậy cũng được, anh cẩn thận nhé." Tiểu Đào lo lắng.
Tôi đi trước, Tiểu Đào đi phía sau cách 5,6 met, quả nhiên lúc xuống tới lầu 3, thấy một người đang lăm lăm dao bổ dưa, mặt vô hồn đi tới, tôi hét: "Trốn mau!"
Những người đó như không nhìn thấy tôi, cứ đi qua một mạch, chờ hắn đi khỏi, Tiểu Đào mới ló đầu ra.
Có trời mới biết Lý Vân Gia đã thôi miên bao nhiêu người, cô ta nhất định là điên rồi. Chúng tôi bình an xuống tới lầu 1, trong thang máy cũng không có ai, Tiểu Đào thận trọng: "Lầu 1 an toàn, ra thôi."
Nàng cầm súng từ từ tiến ra hành lang, khi tới cửa chính của tòa nhà, phát hiện cửa đã bị người ta chém tơi tả, một số bác gái đang đứng nói chuyện xôn xao.
"Là ai đây, thật là phá hoại."
"Nửa đêm tiếng động rầm rầm, liệu có phải trộm đột nhập, có nên báo cảnh sát không?"
Tôi nghĩ rằng mấy bác gái này chỉ là người đi đường hiếu kỳ, nhưng khi Tiểu Đào vừa xuất hiện, bọn họ bỗng lập tức lao vào tấn công.
"Không được nhúc nhích!" Tiểu Đào trong lúc hoảng loạn, bắn chỉ thiên một phát, tiếng súng đinh tai nhức óc, nhưng dường như chẳng thể tác động tới bọn họ.
Xem ra họ đã bị Lý Vân Gia cấy ám thị vào đầu, lúc không có mặt Tiểu Đào thì chỉ là người bình thường, bản thân cũng không biết mình bị thôi miên, vừa trông thấy Tiểu Đào là lập tức tấn công, một chiêu này quá thâm độc.
Tiểu Đào một vung chân vào bụng một bác gái, bà ta lùi về sau hai bước, nhưng lại xông lên như không có chuyện gì. Nàng bị 4,5 ngườu vây quanh, thân thủ của Tiểu Đào có thể giằng co với 5,6 tên côn đồ nhưng lại chẳng thể chống cự nổi mấy người phụ nữ mất lý trí này. Tôi gấp tới mức không biết phải làm thế nào, lôi cổ áo một bác gái, nhưng bà ta cứ như lực sĩ, lôi thế nào cũng không xuy chuyển.
Một bác gái bóp chặt cổ Tiểu Đào ghì nàng xuống đất, tôi bi phẫn hét lớn: "Dừng tay!" Xông lên liều mạng đá vào bà ta. Nhưng bác gái ấy cứ như một cái bị cát, dùng thân đón cú đá của tôi, giống như chẳng thấy tôi trong mắt.
Hoàng Tiểu Đào bị siết đến trợn mắt, liều mạng giơ súng lên tự vệ, nhưng cuối cùng nàng cũng không nỡ xuống tay với người dân, tay trái vô lực rơi xuống đất, hai chân giãy một cái, tắt thở.
Tôi kinh hãi chứng kiến cảnh này, Hoàng Tiểu Đào bị giết????
"A, tại sao lại có người chết?" Bác gái bóp cổ Tiểu Đào hét lên, những người khác cũng tỉnh lại, họ đã hoàn thành ám thị, lập tức không còn nhớ mình đã làm gì.
Bọn họ hướng ánh mắt về phía tôi: "Tiểu Tử, ngươi xem người này bị sao?"
Tôi bi thống hét lên: "Cút, cút hết cho ta!!!"
"Này, ngươi thái độ gì vậy?"
"Hung thủ chính là ngươi à?"
Tôi giật khẩu súng trong tay Tiểu Đào, hướng lên trời bắn một phát, cắn răng cắn lợi hét: "Còn không cút, ta sẽ giết hết các ngươi!"
Đám phụ nữ la lên, rối rít bỏ chạy.
Hoàng Tiểu Đào ngoẹo cổ, mắt trợn trừng trắng dã, khóe miệng rỉ máu, trên mặt đầy vết cào xước. Tôi nhìn thi thể của nàng bật khóc, đưa cánh tay muốn ôm nàng lên, nhưng một cánh tay vô lực, nhấc mấy lần đều không được, chỉ có thể quỳ dưới đất mà khóc to, trái tim như bị ngàn vạn mũi tên xuyên thấu.