Chương 125: Truy đuổi trên quốc lộ
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền tới tai tôi: "Ôi, thì ra trong lòng anh, tôi lại quan trọng như vậy."
Tôi ngớ người nhìn Tiểu Đào, nàng từ từ bò dậy, thì ra vừa rồi nàng chỉ giả chết, không giả chết thì đám người kia không chịu dừng tay, máu rỉ ra khóe miệng là vì răng đập vào môi mà thôi. Tiểu Đào cười nói: "Vừa rồi có đủ sức hù dọa không?"
Tôi lau nước mắt: "Cô dọa chết tôi rồi."
Hoàng Tiểu Đào sờ vết xước trên mặt, oán giận nói: "Mấy cái bà này, cào trầy hết mặt tôi rồi, có bị vết nào sâu không?"
"Không có, đều là vết xước ngoài da thôi." Tôi đáp.
Nàng dậm chân tức tối: "Ghét quá, ghét quá!" Xem ra Tiểu Đào còn quý trọng nhan sắc hơn cả tính mạng.
Tôi nói: "Giờ mà vẫn còn quan tâm chuyện này à, cho dù mặt cô có bị hỏng, tôi cũng không ghét bỏ cô."
Hoàng Tiểu Đào đỏ ửng gò má, cười cười định nói gì lại thôi.
Giờ cũng không phải là lúc liếc mắt đưa tình, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng tôi phải nhanh chóng rời đi, nhưng ai mà biết được Lý Vân Gia đã thôi miên bao nhiêu người vô tội? Vạn nhất gặp một người cầm dao hay thậm chí là súng, chiêu giả chết sẽ vô dụng.
Tôi đề nghị một cách, nếu như gặp 'con rối' của Lý Vân Gia, tôi sẽ giả vờ giành trước giết Tiểu Đào, nàng gật đầu: "Chủ ý này rất hay, có điều khi hạ thủ anh phải nhẹ tay một chút."
Việc đầu tiên phải làm là tới bãi đậu xe, cũng may đang là giữa đêm, đoàn đường này không có nguy hiểm. Sau khí vào trong xe, Tiểu Đào gọi điện, nhưng không có người nghe, nàng thở dài: "Vẫn không liên lạc được với Vương Nguyên Thạch."
Sau đó nàng gọi mấy cảnh sát lập tức tới nhà nàng, khống chế những người bị thôi miên lại. Gọi điện xong, chiếc mini couper bọ rùa bên cạnh từ từ hạ kính xuống, người ngồi bên trong lại chính là Lý Vân Gia. Tiểu Đào mắng: "Lý Vân Gia, cô thật to gan, dám mưu sát hình cảnh, chuẩn bị ở tù mục xương đi!"
Lý Vân Gia cười lạnh, tô son: "Hoàng cảnh quan, cô đang nói gì vậy? Ta chỉ là một người dân bình thường đi ngang qua đây thôi mà."
Tiểu Đào hung hăng: "Giả bộ, cô cứ tiếp tục giả bộ đi! Vương Nguyên Thạch bị cô đưa đi đâu rồi?"
Lý Vân Gia lái xe đi, lúc đang dời bánh, nói: "Có biết bằng hữu của Hoàng cảnh quan chết thế nào không?"
Tiểu Đào liền định đuổi theo, tôi nói: "Từ từ, cô ta mới nói một từ hai nghĩa. Trong phim Vô gian đạo 2, xe của Hoàng cảnh quan bị gài bom, kết quả bị nổ chết nhầm bạn hắn, rất có thể xe của cô cũng đã bị đụng vào."
Tiểu Đào đắn đo một chút, sau đó đưa tay định khởi động xe, tôi hét: "Đừng!"
Tiểu Đào nói: "Lý Vân Gia làm việc cẩn trọng, giọt nước cũng không lọt. Ả sẽ không dùng thủ đoạn hạ cấp này để giết người đâu, vừa rồi nói thế là để cố ý hù dọa chúng ta thôi. Để đảm bảo an toàn anh xuống xe trước đi, vạn nhất tôi bị nổ chết thật, anh liền thông báo cho Tôn Lão Hổ bắt ả lại."
Tôi cười: "Xuống xe? Cô cho tôi là con rùa đen à, có chết thì cùng chết."
Tiểu Đào thở dài: "Cùng xuống hoàn tuyền, cũng là một sự lãng mạn lớn."
Hoàng Tiểu Đào dứt khoát vặn chìa khóa, tôi căng thẳng nhắm mắt, nhưng chẳng có gì xảy ra, ngoại trừ động cơ khẽ rung lên. Nàng đạp ga, lao ra khỏi bãi đậu xe, bên ngoài cổng khu dân cư có vài người đang đứng, tôi nói: "Cúi xuống, đừng để họ nhìn thấy."
Nàng cúi thấp, tôi chồm qua đánh lái giùm, từ từ rời khỏi tầm mắt của mấy người đó.
Ra tới lối đi bộ, chúng tôi thấy chiếc mini couper đang đỗ cạnh một chiếc xe tải, Lý Vân Gia nói gì đó với tài xế, tài xế vẻ mặt vô hồn, không nhúc nhích.
Tôi cảnh giác nói: "Để ý động tác của cô ta."
Lúc này Lý Vân Gia đang dùng tay vén mái tóc che mắt phải, quả nhiên con mắt đó là mấu chốt để thôi miên.
Ả phát hiện ra chúng tôi, cười cười lái xe rời đi. Hoàng Tiểu Đào đang định đuổi theo thì đột nhiên chiếc xe tải bật đèn pha chói mắt, động cơ gầm lên, lao tới. Tiểu Đào hoảng hốt đánh lái, xe tải vòng lại đuổi theo.
Chiếc xe tải lao như điên, hoàn toàn là muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết, dọc đường đụng bay không biết bao nhiêu xe cộ, cảnh tượng y như trong phim.
Hoàng Tiểu Đào liếc GPS nói: "Trước mặt là đường chính, nếu chúng ta lái xe vào đó, sẽ hại chết nhiều người vô tội."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tôi hỏi.
"Chỉ có cách giết tài xế xe tải." Tiểu Đào cắn răng.
"Không được, nếu vậy cô sẽ phải ngồi tù." Tôi toát mồ hôi.
Nhưng mà khoảng cách tới đường chính chỉ còn một phút đồng hồ, không có thời gian do dự, Tiểu Đào bảo tôi sang lái xe, nàng dời qua ghế phụ, trong thời khắc này tôi cũng chẳng có tâm trí mà hưởng thụ cặp mông to tròn của nàng.
Hoàng Tiểu Đào nhoài người ra ngoài cửa xe, nổ mấy phát súng, qua gương chiếu hậu có thể thấy xe tải bị lật mạnh sang một bên, kéo lê trên đất, vang lên tiếng chói tai, thân xe cọ sát dưới đất tóe lửam
Tôi dừng xe lại, hỏi: "Cô giết hắn rồi?"
"Không, trong lúc nổ súng tôi vẫn kịp xử lý, chỉ bắn nổ bánh xe."
Tôi thở phào, cả hai xuống xe xem xét, tài xế bị dây an toàn treo trong ghế lái, đầu đầm đìa máu, đã ngất xỉu. Tiểu Đào gọi điện cho đội cứu hỏa tới thu dọn hiện trường.
Lý Vân Gia lợi dụng tài xế xe tải để tẩu thoát, nhà của ả đã bị cảnh sát bao vây chắc chắn sẽ không về đó, nhất thời chúng tôi bị mất phương hướng.
Hoàng Tiểu Đào trầm ngâm một lúc, nói: "Không ổn, ả đi tìm Mã cảnh quan."
"Là ai?"
"Mã cảnh quan là sư phụ của tôi, đã về hưu, vụ án Lý Vân Hải là do ông ấy dẫn đội điều tra. Tôi chỉ tham gia bắt Lý Vân Hải mà ả đã truy cùng giết tận, chắc chắn sẽ không buông tha cho Mã sư phụ." Tiểu Đào gấp gáp nói.
Trên đường tới nhà Mã cảnh quan, tôi suy nghĩ một chút, con mắt Lý Vân Gia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trên đời chẳng lẽ có thể thôi miên chỉ bằng cách nhìn vào mắt người khác ư? Cho dù tôi có tận mắt nhìn thấy thì lý trí cũng khó mà tiếp nhận.
Tôi gọi điện cho Lão Yêu, vốn tưởng nửa đêm quấy rầy sẽ chọc giận hắn, nào ngờ vừa nghe thấy giọng tôi, hắn đột nhiên khóc: "Tiểu Tống Tống, giờ ngươi đang ở đâu, ta nghe người ta nói ngươi giết người bị bắt, là sự thật sao?"
Tôi cười: "Ta có thể gọi điện cho ngươi nghĩa là không có việc gì, Lão Yêu, nhờ ngươi điều tra cho ta một con mắt."
"Con mắt?"
Tôi nói rõ tình hình một chút, cũng hứa sẽ trả hắn 2000 phí thù lao, Lão Yêu lại nói: "Con bà nó, ngươi có coi ta là người một nhà không? Ta đã đồng ý gia nhập các ngươi, còn nhắc gì tới thù lao, xong chuyện mời ta bữa cơm là đủ rồi."
"Đa tạ!" Tôi nói.
Cúp máy, tôi hỏi Tiểu Đào: "Có nên báo cho Tôn Lão Hổ chuyện này không?"
Nàng cau mày: "Lý Vân Gia không phải người bình thường, nếu phái nhiều người tới ả còn có ưu thế hơn. Vạn nhất cảnh sát bị ả thôi miên, chỉ sợ chúng ta khó mà chạy thoát."
Tôi nói: "Nhưng chuyện lớn như vậy mà không báo cho ông ta một tiếng, nhất định sau đó sẽ nổi giận."
Tiểu Đào lè lưỡi: "Thế thì nhờ anh gọi điện thoại đi."
Tôi gọi điện cho Tôn Hổ, quả nhiên không ngoài dự tính, sau khi biết chuyện, Tôn Lão Hổ quát: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không cho ta biết, trong mắt cô ta còn có người cục trưởng này sao? Hoàng Tiểu Đào đâu, đưa nó nghe điện."
Tôi nói hiện giờ Tiểu Đào không có ở đây, Tôn Lão Hổ cố nén giận thở dài: "Giờ phần tử tội phạm đã quá ngông cuồng, lại dám giết cả cảnh sát. Đại chất tử, ngươi có cao kiến gì không?"
Tôi nói: "Tôn thúc thúc, nhờ thúc lập tức phái người truy nã Lý Vân Gia toàn thành phố."
Hoàng Tiểu Đào ra sức lắc đầu ra hiệu, tôi vờ như không thấy, bổ sung một câu: "Nhưng nhất định thúc phải dặn mọi người chú ý, hai người một tổ hành động, dứt khoát không được tách nhau ra, nếu không Lý Vân Gia sẽ có thêm trợ thủ."
Thông qua mấy lần giao thủ, tôi đã nắm được một quy luật, đó là toàn bộ những người bị thôi miên đều là trong lúc ở một mình. Lúc trước ả định thôi miên tôi trong hành lang, kết quả là có sinh viên đi qua cắt đứt. Ả chỉ cần liếc nhìn là có thể thôi miên một người, nhưng ở bãi đậu xe nói chuyện với Hoàng Tiểu Đào lại không thể thôi miên nàng, bởi vậy tôi xác định, thủ đoạn của Lý Vân Gia chỉ có thể sử dụng lên người nào đi đơn độc.
Ả sắp đặt mọi cách, định thôi miên tôi sau đó khiến tôi bị bắt, thuận lợi tới gần Tiểu Đào. Kết quả là không thành công, cho nên ả đã chọn phương án 2, sai khiến Diệp Thi Văn và Vương Đại Lý tới ám sát. Lý Vân Gia tâm cơ cực sâu, chuẩn bị rất nhiều phương án để giết Tiểu Đào, không biết sắp tới còn 'chuyện vui' nào đang chờ đón chúng tôi nữa.
Tôn Lão Hổ nghe xong đề nghị của tôi, trầm mặc một lát: "Nhưng bắt người thì phải có chứng cứ, trong tay các ngươi có bằng chứng không?"
Điều này đúng là làm khó tôi: "Trước mắt Lý Vân Gia không để lại chứng cứ nào."
Tôn Lão Hổ thở dài: "Vậy thì không được, bây giờ là xã hội pháp chế, dù cả dòng họ nhà cô ta không một ai tốt, dù trên gáy cô ta có khắc chữ người xấu, nhưng không có tội chứng thì không thể bắt người, nếu không trên phim làm sao có cảnh đám xã hội đen dám ngồi ăn chung bàn với cảnh sát?"
Hoàng Tiểu Đào chen vào một câu: "Tôn cục trưởng, tình huống lần này đặc biệt, nếu không khống chế Lý Vân Gia lại, sẽ có nhiều người chết hơn nữa."
Tôn Lão Hổ ồ một tiếng: "Hoàng Tiểu Đào, chẳng phải cô không có ở đó ư? Đại chất tử, đưa điện thoại cho cô ta."
Tôi đưa điện thoại cho Tiểu Đào, nàng dùng bả vai kẹp lấy, nói chuyện mấy câu rồi cúp máy, thở dài: "Tôn Lão Hổ bảo tôi lập tức trở về."
Nghe giọng nàng ủ rũ như đưa đám, tôi hỏi: "Trở về làm gì?"
"Ông ấy nói, Lý Vân Gia nhắm vào tôi, vì vậy để tránh cho người vô tội bị hại, tạm thời tôi phải bị giam lại." Tiểu Đào giải thích.
Tôn Lão Hổ và Tiểu Đào có giao tình khồn tệ, không hề giống cấp trên với cấp dưới, mà như là thầy với trò, ông ta ra hạ sách này cũng hoàn toàn là bất đâc dĩ, đây là biện pháp trước mắt để giảm thiểu thương vong.