Chương 129: Kinh dịch bắt hung
Vừa nghe Tôn Hổ nói vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi, khiến tôi khá ái ngại: "Tôn thúc, người nói tới bói hung thuật? Quả thật bói hung thuật có thể tìm được nới hung thủ ẩn náu, nhưng vụ án này là do cố tình sắp đặt, không phản ánh động cơ giết người của ả, con sợ không dùng được."
Bói hung thuật là một tuyệt học mà phải mất rất lâu tôi mới có thể nắm vững, bên trong bao gồm bát quái và kinh dịch, do một tổ tiên Tống gia tinh thông chu dịch sáng chế.
Nó có thể 'chu dịch hóa' một số yếu tố phạm tội, ví như vứt xác ngoài đường tương ứng quẻ càn, vứt xác bờ nước là quẻ khảm, sau đó thông qua suy luận phức tạp, có thể nắm được tin tức về hùn thủ.
Bói hung thuật chia lamg ba quyển, Thiên, Địa, Nhân. Nhân quyển có thể bói ra tuổi tác của hung thủ, tướng mạo, chiều cao: Địa quyển có thể bói ra nơi ở của hung thủ; cuối cùng Thiên Quyển là thần kì nhất, có thể bói ra thời gian, địa điểm lần phạm tội kế tiếp, nhưng đến nay chưa có ai học được.
Thấy tôi nói không ổn, Tôn Lão Hổ lại quay qua thảo luận với đám cảnh sát. Tôi nghĩ một lát bỗng nói: "Tôn thúc thúc, thúc vừa nói có mười mấy người mất tích?"
Ngắt lời trong buổi thảo luận vụ án là rất vô lễ, nhưng Tôn Lão Hổ lại chẳng để ý, ngược lại còn cao hứng: "Đại chất tử ngươi có ý kiến gì cứ nói."
"Con có thể bói hung. Con cần một bản đồ chi tiết thành phố, những địa điểm mà mọi người mất tích cùng một cái la bàn."
Tôn Lão Hổ đập bàn: "Lập tức đi chuẩn bị."
Mười mấy phút sau, chúng tôi vẫn yên vị trong phòng họp, tôi bảo cảnh sát kéo hết rèm cửa xuống, cắm một nén nhang vào cái bát đầy đất chuẩn bị sẵn. Không ít cảnh sát phía dưới bắt đầu bật cười, Tôn Lão Hổ nghiêm nghị trừng mắt, bọn họ liền ỉu xìu.
Tôi trải bản đồ lên bàn, dùng bút mà đánh dấu lần lượt theo thứ tự những địa điểm có người mất tích, vẽ tám quẻ quái tượng dựa trên tám phương vị. Do bàn họp quá lớn, nên tôi phải ngồi xổm lên bàn, tay cầm la bàn bắt đầu tính toán, còn không tự chủ đọc một ít khẩu quyết: "Càn không định phân tinh, bát cực thuộc trung nguyên, nhị nhị được đổi, tam thất được hành trình..."
Mới đầu tôi còn hơi ngọng nghịu, sau đó thì hoàn toàn chìm đắm vào trong tính toán, bỏ ngoài tai tiếng động xung quanh, tới khi hương sắp cháy hết đã có được kết quả, tôi đánh dấu một địa điểm trên bản đồ.
Thực ra nén nhang kia cũng không phải giả thần giả quỷ, mà trong thần thiên xử án có nói, bói hung phải hoàn thành trong thời gian một nén hương, nếu chưa xong thì không cần làm tiếp, bởi những quẻ bói hết sức tinh diệu, đắm chìm trong nó sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Mọi người vội tiến tới nhìn, Tôn Lão Hổ đọc địa điểm mà tôi vừa đánh dấu: "Nhà máy chế biến giấy cũ?"
Thực ra tôi đánh dấu hoàn toàn dựa trên kết quả tính toán, cũng không biết ở chỗ nào. Bây giờ mới phát hiện chân mình cũng tê bì, Tiểu Đào phải đỡ mới xuống đất được. Tôi xoa xoa hai chân, nói: "Phải tới nơi này lúc soát, tám chín phần là Lý Vân Gia và những người bị mất tích đang ở đó."
Một tên cảnh sát nói: "Chờ đã Tôn cục trưởng, ông tin những thứ bói toán này ư? Chúng tôi chẳng tin." Không ít người cũng hùa theo.
Tôn Lão Hổ hét lên: "Ta có thể đảm bảo không sai. Trên đời này có rất nhiều văn hóa thần bí, các ngươi không hiểu nhưng không có nghĩa là không tồn tại!"
Tên cảnh sát khịt mũi coi thường: "Ha ha, cầm cái la bàn đọc một chút khẩu âm mà cũng có thể phá án, còn cần tới cảnh sát làm gì?"
"Không muốn làm thì cút!" Tôn Hổ quát.
Tôi biết bọn họ nhìn thấy lần đầu sẽ không tin, chỉ có thể dùng lý phục nhân, nói: "Các ngươi biết phác họa bức tranh trong lòng tội phạm chứ?"
"Biết!" Tất cả đồng thanh.
"Thực ra phương Tây cũng có một ký thuật phá án gọi là khắc họa tâm lý tội phạm, có thể thông qua các đặc điểm của hung thủ để suy đoán nơi ẩn náu của chúng. Việc này bao gồm một ít kiến thức về xác suất thống kê cộng với tâm lý học, bói hung thuật của ta dùng cũng tương tự. Chỉ có điều cổ nhân biểu đạt nó qua Kinh dịch, nếu như các ngươi không tin có thể tới nơi này điều tra, ta dám khẳng định Lý Vân Gia trốn ở đó."
Mọi người đều do dự, Tôn Hổ thúc giục: "Mau đi điều tra."
Tất cả lập tức lên đường, tôi với Tiểu Đào cũng định đi thì Tôn Lão Hổ nói: "Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, đêm nay có ta giám sát là được rồi."
Chúng tôi cũng đã quá mệt mỏi, chẳng tiện từ chối, có điều ngủ trong phòng họp thù không thoải mái, Tiểu Đào đề nghị: "Ta ra xe ngủ đi."
Cả hai lên xe của nàng, ngả ghế ra nằm, nhất thời cảm thấy thoải mái. Tiểu Đào nằm nghiêng trên ghế, nói: "Tống Dương, xin lỗi anh."
"Gì vậy, sao tự nhiên lại xin lỗi?"
"Vốn là sau khi vụ án trước kết thúc, sẽ rủ anh tới Vũ Di Sơn du lịch, giờ lại đi chẳng nổi, làm cảnh sát thật quá bận bịu." Tiểu Đào uể oải.
"Có gì đâu, sau này thiếu gì cơ hội." Tôi cười.
"Phải rồi, bói hung thuật thần thông như vậy, có rảnh rỗi anh dạy tôi đi." Tiểu Đào vừa ngáp vừa nói.
"Bói hung thuật này..." Còn chưa nói hết, Tiểu Đào đã khẽ ngáy, tôi cười, đắp áo khoác lên cho nàng, mình thì cũng nằm xuống chợp mắt.
Cảm giác vừa mới chợp mắt thì điện thoại chợt reo, Hoàng Tiểu Đào giật mình ngồi dậy, đầu đập vào trần xe, nàng ôm đầu, sau đó hưng phấn nói với tôi: "Tống Dương, anh quả thần kỳ, đúng là Lý Vân Gia đang ở đó."
Tôi cũng hưng phấn: "Bắt được rồi?"
"Không, Tôn Lão Hổ nói ả giữ con tin, đang đấu tranh cùng cảnh sát, đã phái đội đặc nhiệm tới rồi."
Đây là một tin tức vừa tốt vừa xấu, tốt là hiện giờ Lý Vân Gia đã có một tội danh bắt cóc con tin, nhưng xấu là bắt ả sẽ vô cùng, vô cùng khó khăn.
Hoàng Tiểu Đào lập tức cho xe chạy, tôi liếc nhìn đồng hồ, thì ra chúng tôi mới ngủ được nửa tiếng. Có điều giấc ngủ này rất chất lượng, mặc dù cơ thể vẫn còn mỏi nhưng đầu óc đã tỉnh táo lên nhiều.
Nhà máy chế biến gỗ của thành phố đã bị đóng cửa từ lâu, chỉ còn là một khu bỏ hoang, nằm ở ngoại ô phía bắc.
Khi chúng tôi tới, bên ngoài đã đầy xe cảnh sát, còn có rất nhiều cảnh sát đặc nhiệm trang bị đầy đủ. Một hàng xe chống bạo động dựa vào tường, trên nóc xe hình như còn có thứ gì đó nhô ra, tôi hỏi Tiểu Đào đó là cái gì vậy? Tiểu Đào cười nói, đó không phải thứ gì, mà là lính bắn tỉa. Thì ra Lý Vân Gia chọn nơi ẩn nấp không có nhà cao tầng để mai phục, đội đặc nhiệm chỉ có thể dựa vào hoàn cảnh mà sáng tạo.
Xuống xe, tôi thấy Tôn Lão Hổ đang đứng đó chỉ huy, không ít cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt kính trọng, chính là mấy người mới cười nhạo tôi hồi nãy.
Hoàng Tiểu Đào hỏi hình tình hiện tại, Tôn Hổ nói trong tay Lý Vân Gia có hơn mười con tin, nấp bên trong kho hàng, đã phái chuyên gia đàm phán vào bàn điều kiện.
Cẩn thận lắng nghe một chút, quả nhiên có người dùng loa đang kêu gọi đầu hàng, tôi cả kinh nói: "Chuyên gia đàm phán vào đó một mình ư?"
"Dĩ nhiên là không, có một cảnh sát đi theo bảo vệ." Tôn Lão Hổ đáp.
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên đứng thẳng người: "Cục trưởng, tôi xin mang một nhóm đặc nhiệm đột kích."
"Không được, sự việc còn chưa phát triển tới mức này, cố cứ nghỉ ngơi đi, giao cho bên đặc nhiệm xử lý." Tôn Lão Hổ cự tuyệt.
Tôi lo lắng: "Lý Vân Gia không phải kẻ tầm thường, chưa chắc đã đối phó được, huống chi trong tay ả còn có một con át chủ bài: Vương Nguyên Thạch."
Một Vương Nguyên Thạch thôi là đủ đánh lại một trung đội đặc nhiệm, chưa nói tới việc ông ta đang ở trạng thái bị thôi miên, hoàn toàn không có ý thức tự bảo vệ.
Đúng lúc này bên trong vang lên một tiếng súng, đội đặc nhiệm lập tức căng thẳng, một cảnh sát ngồi trong xe truyền tin nói: "Cục trưởng, chuyên gia đàm phán bị bắn chết rồi!"