Chương 130: Anh hùng
Tôn Lão Hổ thất kinh: "Bị ai bắn?"
"Là Vương Nguyên Thạch." Cảnh sát viên la lên.
Chuyên gia đàm phán bị giết, đồng nghĩa với Lý Vân Gia cự tuyệt phía cảnh sát, Tôn Lão Hổ lập tức cầm bộ đàm hô to: "Tiểu Vương, tuyệt đối không được nhìn vào mắt ả, lập tức ra khỏi nhà xưởng."
Tôn Lão Hổ gọi mấy tiếng, bên kia mới trả lời: "Đã rõ!"
Tôi có một linh cảm chẳng lành. Chỉ lát sau, tay cảnh sát hộ tống chuyên gia đàm phán, tiểu Vương đi ra, án mắt có vẻ khác thường. Trong tay hắn có súng, Tôn Hổ định đi tới hỏi han tình hình, tôi vội ngăn lại: "Khả năng hắn đã bị thôi miên, mọi người mau lùi lại."
Mọi người giật mình, vội vàng tản ra, chĩa súng vào tiểu Vương, một đội trưởng lớn tiếng hét: "Tiểu Vương bỏ súng xuống!"
"Bỏ súng xuống, đừng làm chuyện điên rồ." Tôn Lão Hổ cũng ra lệnh.
Đột nhiên tiểu Vương nâng súng lên, Tôn Lão Hổ lập tức nổ súng, một tia lửa lóe lên, Tiểu Vương trong nháy mắt run rẩy sau đó đổ ập xuống, máu chảy thành dòng.
Tự tay bắn chết đồng đội, không ít đặc nhiệm cũng chảy nước mắt, Tôn Lão Hổ nặng nề đấm vào mui xe, mắng: "Đây là ả vừa hạ chiến thư với toàn thể cảnh sát nhân dân. Ta thề phải mang yêu nữ này ra công lý!"
Tôi âm thầm nghiến răng, Lý Vân Gia đơn giản là một pháo đài quá kiên cố. Nhìn lên bầu trời đen thui, đột nhiên tôi nảy ra một ý, liếc đồng hồ, đã gần 5h. Tôi nói kế hoạch của mình cho Tôn Lão Hổ và Tiểu Đào, Tôn Hổ lập tức lắc đầu: "Không thể được, ta không thể để ngươi đi mạo hiểm. Ngộ nhỡ ngươi có mệnh hệ gì, làm sao ta ăn nói với ông ngươi ở dưới suối vàng?"
Tôi đáp: "Trừ việc đó ra, chúng ta không còn bất kỳ phương pháp nào bắt sống Lý Vân Gia, trừ khi thúc bất chấp tất cả, bỏ qua tính mạng con tin và an nguy của cảnh sát mà cường công vào trong."
Thân là một cục trưởng, việc bất chấp tất cả là không thể nào. Tôn Hổ vẫn do dự: "Không được, dù sao cũng không được, ta đã hứa với lão Tống phải đảm bảo an toàn cho ngươi, làm sao có thể để ngươi đi chiến đấu với hung thủ."
Đúng lúc này đột nhiên bộ đàm phát ra một tiếng ồn, bên trong vang lên giọng của Lý Vân Gia: "Chào buổi tối, các vị."
Mọi người thất kinh, vài tên cảnh sát trẻ tuổi thậm chí còn theo bản năng giơ súng nhắm vào bộ đàm, có thể thấy hung thủ này gieo vào lòng mọi người bao nhiêu sợ hãi.
Lý Vân Gia từ từ nói: "Ta biết bây giờ các ngươi chắc chắn đang nghiến răng nghiến lợi, muốn dồn ta vào chỗ chết. Nhưng các ngươi chẳng làm gì được ta đâu, cứ giằng co như vậy không có ý nghĩa gì, ta có một đề nghị."
Tôi biết ả muốn gì, đúng như dự đoán, ả nói: "Để Hoàng Tiểu Đào vào đây, ta giết cô ta sau đó sẽ tự thú."
Tôn Lão Hổ cầm bộ đàm lên hét: "Lý Vân Gia, ngươi có tư cách ra điều kiện sao? Đừng chạm tới ranh giới cuối cùng của ta, nếu không hậu quả ngươi không gánh nổi đâu!"
Lúc Tôn Lão Hổ nói câu này, một cảnh sát đặc nhiệm lắc đầu quầy quậy, tỏ ý đừng nên chọc giận đối phương. Đột nhiên trong xưởng lại vang lên một tiếng súng, mọi người cả kinh, Lý Vân Gia nói: "Một con tin vừa chết, có phải ý của Tôn cục trưởng là, mạng của cảnh sát là mạng người, còn mạng của dân thường thì không? Lấy một người đổi lấy mười mấy người, còn không đáng à?"
Tôn Lão Hổ siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két, đột nhiên Hoàng Tiểu Đào giật lấy bộ đàm, nói: "Lý Vân Gia, ân oán của chúng ta đừng liên lụy người khác, ta lập tức vào gặp ngươi!"
"Được, ta chờ ngươi!"
Dứt lời, trong bộ đàm lại vang lên một tiếng nổ, trong xưởng truyền tới tiếng súng, đại khái là Vương Nguyên Thạch vừa bắn nát bộ đàm, điều này thể hiện rằng chúng tôi đã hết cơ hội đàm phán. Trong đầu tôi mường tượng ra cảnh Vương thúc như một con rối, lăm lăm cầm súng đứng cạnh Lý Vâm Gia.
Tiểu Đào buông bộ đàm xuống, nói với tôn Lão Hổ: "Cục trưởng, đạn đã lên nòng, không bắn không được."
Tôn Lão Hổ cắn chặt răng, mấy giây sau mới rơm rớm nước mắt, nói: "Các ngươi nhất định phải sống sót trở ra!"
Tiểu Đào đứng nghiêm trang giơ tay chào, ánh mắt kiên quyết.
Ngoài hai chúng tôi, còn có mấy cảnh sát đặc nhiệm xung phong đi cùng, dù sao Lý Vân Gia cũng không nói là Tiểu Đào phải vào một mình. Tôn Lão Hổ bảo chúng tôi mặc áo chống đạn vào, tôi nói khỏi cần, với kỹ thuật bắn súng của Vương Nguyên Thạch thì áo chống đạn cơ bản là vô dụng, còn khiến chúng tôi khó hành động hơn.
Tôi và Tiểu Đào cũng cầm theo bộ đàm để kịp thời thông báo tình hình ra bên ngoài, Tiểu Đào còn dán một khẩu súng sau lưng, đề đề phòng bất trắc. Tôn Lão Hổ đã phê chuẩn lệnh, nếu cần thiết có thể trực tiếp giết chết Lý Vân Gia.
Đi vào nhà xưởng đen thui, xa xa đã trông thấy đèn kho sáng, thi thể chuyên gia đàm phán đang nằm sõng soài, Hoàng Tiểu Đào nhỏ giọng: "Tống Dương, trong lòng tôi anh chính là Thần, tôi tuyệt đối tin vào kế hoạch của anh, cho dù tôi có hi sinh trước mặt, anh cũng không được do dự."
Tôi nói: "Vậy không được, xong chuyện này tôi còn muốn ăn sườn xào chua ngọt do cô tự nấu."
Tiểu Đào cười: "Ừ!"
Chúng tôi vào trong kho, các cảnh sát đặc nhiệm giương súng dò xét bốn phía, đột nhiên một người la lên: "Người ở phía trên."
Mọi người chĩa súng lên, chỉ thấy trên xà ngang một hàng dài người đứng, bọn họ giống như cương thi, không nhúc nhích, khiến người nhìn rợn tóc gáy.
Lúc này trong kho vang lên giọng Lý Vân Gia: "Tất cả bỏ súng xuống!"
Chúng tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện âm thanh vang ra từ một cái loa phóng thanh. Đúng lúc tất cả đang trố mắt nhìn nhau, Lý Vân Gia lại nói: "Ta đếm tới ba, không bỏ súng thì đám người kia sẽ nhảy xuống đất. Một, hai..."
"Bỏ súng xuống!" Tiểu Đào ra lệnh.
Mọi người lập tức bỏ vũ khí xuống đất, trong bóng tôi đột nhiên có người đi ra, chính là Vương Nguyên Thạch.
Vương Nguyên Thạch giơ súng, bắn chết một cảnh sát đặc nhiệm, đạn xuyên giữa trán, vuên cảnh sát đổ ập xuống như khúc gỗ. Mọi người hoảng loạn, ông ta lại tiếp tục bắn chêta người thứ hai.
Khi họng súng dời tới người thứ ba, Hoàng Tiểu Đào giang hai tay ra, đứng chặn trước mặt. Chợt Vương Nguyên Thạch đơ ra như cái máy bị lỗi, đầu ngón tay run rẩy, không thể bóp cò. Xem ra ông ta bị cấy ám thị là giết tất cả trừ Tiểu Đào.
Hoàng Tiểu Đào hét lớn: "Lý Vân Gia, người ngươi muốn giết chỉ có ta, sao lại liên lụy những người khác vào?"
Trong loa vang lên tiếng búng tay, lúc này Vương Nguyên Thạch mới hạ súng, Lý Vân Gia nói: "Ca ca là người thân duy nhất trên đời của ta, là tất cả của ta, ngươi tước đoạt của ta tất cả, ta phải cho ngươi nếm trải đau khổ y như vậy."
"Ngươi làm vậy thì có ý nghĩa gì? Giết hết chúng ta, ngươi cho rằng có thể sống sót mà rời đi sao?" Tiểu Đào cắn răng.
"Không thành vấn đề, vì báo thù mà ta người chẳng ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ mong sớm được gặp ca ca nơi suối vàng." Lý Vân Gia đáp.
Tiểu Đào hét lên: "Tha cho những người này, ta ở lại, muốn chém muốn giết tùy ngươi!"
Lý Vân Gia hừ lạnh: "Khá khen cho một sĩ quan đại nghĩa, Hoàng cảnh quan, bội phục bội phục."
Hoàng Tiểu Đào vung tay lên: "Còn ngơ ra đó? Mau rút lui!"
Mọi người còn đang do dự, Tiểu Đào liều mạng thúc giục, bọn họ mới rời đi. Lý Vân Gia hỏi: "Tống Dương, sao ngươi không đi, chẳng lẽ muốn chết vì tình?"
Tôi cười lạnh: "Không! Ta tới để bắt ngươi."
"Này!" Tiểu Đào nhỏ giọng nhắc nhở tôi.
Lý Vân Gia đột nhiên cười lớn: "Tiểu Thần Thám, ngươi cũng quá tự tin đó, chỉ bằng những thủ đoạn vặt vãnh mà muốn bắt ta? Vương Nguyên Thạch..."
Tôi cướp lời, nói: "Ngươi chột dạ phải không? Ngươi không dám gặp mặt ta?"