Chương 131: Động U Chi Đồng Đấu Bích Nhãn Hồ Yêu.
Lý Vân Gia cười lạnh: "Chờ ta giết Hoàng Tiểu Đào xong sẽ thôi miên ngươi, biến một tiểu thần thám phá vô số án mạng thành một tên tội phạm."
Tôi nhàn nhạt đáp: "Tùy ngươi muốn làm gì thì làm."
Lý Vân Gia kiêu ngạo, tự nhận là chúa tể nơi này, nếu như tôi nói là tới chết vì tình chắc chắn Vương Nguyên Thạch sẽ một viên đạn găm vào đầu tôi ngay. Cho nên tôi mới cố ý dùng lời nói kích tướng, tuy miệng nói vậy nhưng lưng tôi đầm đìa mồ hôi lạnh, tim đập loạn liên hồi.
Tôi liếc mắt nhìn Vương Nguyên Thạch, bây giờ ông ta chính là một cỗ máy giết người tàn khốc, nhưng đột nhiên, hình như ông ta vừa nháy mắt với tôi??? Tôi ngớ người, ông ấy không bị thôi miên ư?
Không thể nào, nếu không bị thôi miên, Vương thúc đã sớm đánh gục Lý Vân Gia, lúc này chỉ là đang cố gắng dùng ý chí để phản kháng ám thị trong đầu mà thôi.
Dựa vào lự ý chí để xông phá thôi miên là việc người bình thường không thể làm được. Nhưng Vương Nguyên Thạch không phải người bình thường, ông ta đã tham gia nhiều cuộc chiến mâu lửa chống ma túy, ý chí kiên cường như sắt đá. Trong lòng tôi thầm cầu khẩn, Vương thúc, ômg nhất định phải tỉnh lại. Chúng tôi trông chờ vào ông!"
Đúng lúc này, Lý Vân Gia hô: "Vương cảnh quan, ca hát!"
Vương Nguyên Thạch giơ súng lên, chĩa vào đầu tôi, Lý Vân Gia nói 'ca hát', hẳn là một mệnh lệnh động tác. Chúng tôi bước từng bước về phía trước, kho hàng này rất rộng, ngăn thành nhiều gian nhỏ, đi qua một cánh cửa, tôi thấy một cái bàn đặt giữa đất trống, trên bàn là một bình sứ màu trắng, một bài vị thẳng đứng, viết " Huynh Lý Văn Hải chi linh", bên cạnh là hai ngọn nến trắng.
Giọng của Lý Vân Gia phát ra trong loa: "Hoàng cảnh quan, hãy dập đầu trước linh vị ca ca ta ba cái, ta muốn nghe tiếng vang."
Tiểu Đào nghiến răng: "Đừng có mơ!"
"Ngươi hại chết ca ca ta, ngươi phải khấu đầu!" Lý Vân Gia nói.
"Hắn là ác ma, tội đáng muôn chết, chém ngàn lần cũng không hết." Tiểu Đào mắng.
"Vương cảnh quan, khiêu vũ!" Ả lại hạ lệnh.
Vương Nguyên Thạch đột nhiên trở báng súng đập vào đầu Tiểu Đào, nàng ngã ra đất, ông ta lao vào đánh đấm túi bụi. Tôi định ngăn cản thì bị ông ta đẩy ra, cho tới khi Lý Vân Gia nói: "Dừng lại!" Vương Nguyên Thạch mới như một khúc gỗ, lui về bên cạnh tiếp tục chĩa súng vào chúng tôi.
Tôi đỡ Tiểu Đào dậy, bộ dạng nàng thê thảm, máu chảy đầy trên mặt, Lý Vân Gia lạnh lùng nói: "Quỳ xuống trước ca ca ta!"
Hoàng Tiểu Đào cắn răng, đi tới trước linh vị, nặng nề dập đầu ba cái, tôi nhìn mà lòng đau như cắt.
Trong loa phát ra tiếng vỗ tay, Lý Vân Gia cười nói: "Tốt lắm, chúng ta đợi màn này đã lâu, ca ca, ca ở trên trời linh thiêng, hãy an nghỉ đi!"
Hoàng Tiểu Đào đứng dậy: "Lý Vân Gia, ngươi còn thủ đoạn gì, cứ dùng hết đi!"
"Đằng sau cây nến có chữ, ngươi tự tới xem đi." Lý Vân Gia nói.
Hoàng Tiểu Đào nhìn ra phía sau cây nến, đột nhiên mắng: "Lý Vân Gia, ta phải giết ngươi!"
Lý Vân Gia cười lớn, đèn trong kho chợt sáng lên, chỉ thấy trên xà nhà có hai người đang đứng, bên trái là Mã sư phụ, bên phải là một trung niên mặc âu phục, trên cổ hai người là một vòng dây, đầu còn lại buộc vào mái nhà.
"Bên trái là sư phụ, bên phải là cha ngươi, thổi tắt một cây nến chọn người phải chết, nếu không thổi thì cả hai sẽ chết." Giọng nói ác độc của Lý Vân Gia vang vọng trong kho hàng.
Tiểu Đào gần như đã đổ vỡ, định hất đổ bài vị, Lý Vân Gia gằn giọng: "Hai cây nến đều tắt, thì cả hai sẽ chết, ngươi có gan thì cứ động thủ!"
"Lý Vân Gia, ngươi sẽ chết không được tử tế!" Hoàng Tiểu Đào hét lên, hai hàng nước mắt lăn dài, tôi nhìn mà như đứt từng khúc ruột.
"Ha ha, chẳng khác nào con chó đang sủa bậy, càng điên càng mắc cười, mau lựa chọn đi, ngươi chỉ có năm giây. Năm, bốn, ba..."
Khi ả đếm tới một, Hoàng Tiểu Đào nhắm mắt thổi tắt cây nến bên phải, quỳ xuống đất khóc nấc lên: "Cha, con gái bất hiếu!"
"Tốt! Con gái có hiếu ghê, xem ra trong lòng ngươi sư phụ quan trọng hơn cha, đã như thế... Mã Quốc Trung, bước tới trước!" Lý Vân Gia búng ngón tay.
Tôi và Tiểu Đào kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Mã sư phụ bước về phía trước một bước, thân thể mãnh liệt rơi xuống, sợi dây bị kéo căng, bụi xám trên trần nhà lã chã bung ra. Xà ngang rất cao, từ góc độ này mà rơi xuống, xương cổ nháy mắt bị bẻ gãy, Mã sư phụ giữa không trung đạp chân, co quâp mấy cái liền bất động.
"Không, không, không!!!" Tiểu Đào bi phẫn hét lên.
"Có thích trò chơi ta thiết kế không? Ta muốn ngươi phải mất đi tất cả, sau đó chết trong đau khổ!" Giọng của Lý Vân Gia lại vang lên, nhưng lần này không phải từ loa phóng thanh, mà là gần trong gang tấc.
Chỉ thấy Lý Vân Gia mặc váy đỏ, chân đi giày cao gót, mái tóc che mắt phải đã cắt bỏ, lộ ra con mât hồ ly xanh biếc.
"Lý Vân Gia, ta..." Hoàng Tiểu Đào chợt khựng lại, bất động. Tôi thầm nghĩ tệ hại, vội nhìn qua chỗ khác, tránh con mắt của Lý Vân Gia.
Lý Vân Gia đi tới trước mặt Tiểu Đào, đưa hai tay lục soát người nàng. Khẩu súng giấu sau lưng nhanh chóng bị gỡ ra, Lý Vân Gia vỗ vỗ vào má Tiểu Đào, con mắt vẫn không rời: "Cuối cùng cũng có trò hay, ta muốn cho tên này chết trước mặt ngươi."
Hoàng Tiểu Đào không ngừng run lên, nhưng chẳng thể cử động, lúc này chắc chắn nàng đang muốn xé nát Lý Vân Gia nhưng lại lực bất tòng tâm.
Lý Vân Gia chĩa súng về phía tôi, tâm lý tôi trùng xuống, chết tiệt!
"Nói lời tạm biệt với tiểu thịt tươi của ngươi đi!" Lý Vân Gia cười nham hiểm.
Đúng lúc này, đột nhiên Vương Nguyên Thạch phát ra một trận kêu gào: "A..a...a!"
Ông ta có vẻ như rất thống khổ, ôm đầu. Lý Vân Gia kinh hãi: "Làm sao có thể???"
Đúng lúc ánh mắt của ả bị sao nhãng, định thân thuật của Tiểu Đào được giải trừ, mãnh liệt chộp lấy tay Lý Vân Gia, hất văng súng của ả xuống đất, có điều còn chưa kịp quật ngã ả thì lại lần nữa bị bất động.
Tôi hét lên: "Tắt điện!"
Đèn trong kho lập tức tât toàn bộ, trong nháy mắt Tiểu Đào lại có thể cử động, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng dựa vào động tác được huấn luyện, quật ngã Lý Vân Gia ra đất. Ả móc trong túi ra một khẩu súng điện, tôi la to: "Tiểu Đào, tránh ra!"
Súng điện bắn vào bụng Tiểu Đào, nàng bật đứng dậy, cả người run lên, sau đó co quắp ngã ra đất.
Lý Vân Gia lần mò trong bóng tối ngồi dậy, lau vết máu trên khóe miệng: "Lại muốn dùng chiêu này đối phó ta, rất thông minh, có điều..."
Ả còn chưa dứt lời, liền bị một quyền đấm thẳng tới, cú đấm này là tôi dành riêng cho ả.
"Kẻ nào?" Lý Vân Gia sợ hãi, dùng súng điện huơ qua huơ lại, thế nhưng con mắt hồ ly trong đêm tối không thể tập trung, liền mất đi hiệu quả.
"Là ta!" Tôi nói. Đây chính là kế hoạch của tôi, đây là khoảnh khắc tối nhất trước lúc bình minh, bích nhãn hồ yêu của ả mất tác dụng, nhưng động u chi đồng của tôi lại có thể phát huy mạnh nhất, nhìn rõ từng ngọn cỏ trong đêm tối.
Nghe tiếng bước chân của tôi, Lý Vân Gia sợ hãi bỏ chạy. Nhưng bản năng con người đều có ý thức tự vệ, ả không dám chạy quá nhanh trong bóng tối, mà vừa quờ quạng vừa tiến đến. Một giây trước ả còn là chúa tể, giờ phút này liền biến thành con chuột mù đáng thương.
Tôi nhặt một thanh sắt, tiến tới sau lưng Lý Vân Gia, ả nghe tiếng động lập tức xoay người dùng súng điện công kích, bị tôi đập một nhát vào cổ tay, súng điện bay ra.
Tiếp đó một gậy vụt vào đầu gối, Lý Vân Gia ngã xuống đất, kinh hoàng kêu lên: "Sao ngươi lại làm được?"
"Không phải chỉ có mắt ngươi mới khác biệt."
Tôi dùng thanh sắt đè lên người ả, lúc trước tôi còn do dự khí hạ thủ với một cô gái, nhưng giờ thì chẳng còn đắn đo, chỉ hận không đánh chết được ả, ả căm bản không phải con người, mà là một ma nữ.
Tôi cười lạnh: "Ta chưa bao giờ dùng thủ đoạn dành cho người chết lên người sống, ngươi là kẻ đầu tiên!"
Lý Vân Gia cuồng loạn giãy dụa: "Ta không cam lòng, không cam lòng. Ta khổ tâm thiết kế kế hoạch báo thù lại bị một tiểu nhân vật như ngươi phá hủy."
Tôi cười gằn: "Ta mà là một tiểu nhân vật?"
Động u chi đồng là một tổ tiên kiệt xuất của Tống Gia sáng tạo, đệ nhất bộ đầu lưỡng quảng Tống Bất Bình. Mục đích là để truy bắt tội phạm trong đêm tối, ả bại dưới cặp mắt này, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Tôi chọc ngón tay vào con ngươi của ả, từ từ dụng sức, một con ngươi lớn như quả hạnh nhân, vừa trơn ướt vừa lạnh nhất thời bị móc ra. Không có gì tổn hại trên đó, Lý Vân Gia lại thét chói tai vang vọng vào đầu tôi.
Đột nhiên ả hung hăng cắn răng, đột nhiên nói lớn: "Một, hai..."
Tôi biết ả muốn ra lệnh cho các con tin tự sát, chết đến nơi rồi mà vẫn còn muốn kéo theo mấy người vô tội. Tôi một quyền đấm thẳng vào mặt ả, mạnh tới nỗi gãy mấy cái răng, đầu khớp tay cũng dập nát, rướm máu. Nhân lúc ả bị choáng, tôi nhặt súng điện dưới đất lên bắn vào người.
Lý Vân Gia co giật, sau đó hôn mệ, tôi thở phào nói vào bộ đàm: "Tôn thúc thúc, có thể cho người vào rồi!"
Đèn lại bật lên, tôi đi qua kiểm tra thương thế Tiểu Đào. Khỏi phải nói bộ dạng của nàng tàn tạ tới mức nào, từ từ mở mắt: "Tống Dương, anh đã làm được!"
Vương Nguyên Thạch vẫn còn đang ở đó giãy dụa, toàn thân như co giật, làm được như vậy đã là tuyệt vời rồi, nếu không có tiếng gào của ông ấy, tôi và Tiểu Đào đã bỏ mạng lại đây.
Rất đông cảnh sát đặc nhiệm trang bị súng trường QBZ 95 xông vào, nhanh chóng giải cứu mọi người, tất cả sẽ được đưa tới bệnh viện điều trị tâm lý, nhưng quá trình sẽ rất dài.
Lúc thi thể Mã sư phụ được gói vào túi đựng xác, Tiểu Đào gục vào vai tôi khóc rất nhiều.
Con mắt hồ ly tôi giao cho Tôn Lão Hổ làm bằng chứng. Vật này vốn là tồn tại trái ý trời, nhưng xét thấy loài cáo này đã tuyệt chủng, tôi đề nghị sau khi xét xử Lý Vân Gia, sẽ đem nó tới Viện Bảo Tàng.
Về sau, viện bảo tàng thành phố quả thật đã trưng bày con mắt màu xanh biếc này. Rời khỏi cơ thể, nó không có tác dụng, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, tôi vẫn thấy gai gai sống lưng.
Đi ra khỏi nhà xưởng, trời cũng đã từ từ sáng rõ, trong lòng tôi thầm cảm ơn trời đất, cơn ác mộng cuối cùng đã kết thúc.
"Tống Dương, ta hận ngươi!" Một tiếng hét làm phá tan không khí, chỉ thấy Lý Vân Gia tóc tai bù xù, giống như ma nữ, la to: "Ta là nhà thôi miên lợi hại nhất thế giới, không ai có thể cưỡng lại. Chờ ta ra tù, ta sẽ giết cả ngươi lẫn Hoàng Tiểu Đào, giết chết tất cả các ngươi, ha ha ha ha ha!"
Ả đã phát điên, lời nói điên cuồng của ả đã biến thành hư vô, lóa mắt vì hận thù, chôn vùi tương lai tươi đẹp của chính mình, sao phải khổ như vậy? Ả vốn có thể an nhàn làm một giảng viên xinh đẹp hiền dịu cơ mà.
Mấy tháng sau, Lý Vân Gia tự sát trong bệnh viện tâm thần.
(Đôi lời của chính tác giả: "Thấy có bạn hỏi tại sao không dùng thuốc mê đánh gục cảnh sát bị thôi miên, hoặc là bắn vào chân tay? Để tôi phổ cập một chút kiến thức khoa học thường thức, thuốc mê muốn truyền từ bắp thịt tới hệ thống thần kinh phải mất từ 3 đến 10 phút, dưới tình huống đối phương định nổ súng là vô ích. Tương tự như vậy với việc bắn vào tay chân, đối phương không có cảm giác đau, cho nên trừ khi phá nát, hoặc chặt đứt thì căn bản không thể ngăn hành động của họ lại, sẽ chỉ làm xuất hiện thêm nhiều thương vong ngoài ý muốn.)