Chương 166: Toàn thi thuật
Tôi bảo Tiểu Đào cứ đưa thi thể về trước, sau đó nhờ Đại Lý mua giúp một ít bột xương, dao cạo, bột đậu xanh, vôi tôi, keo bong bóng cá, kim chỉ.
Đại Lý hỏi: "Bột xương là cái gì, mua ở đâu?"
Tôi giải thích: "Bột xương là bột mài từ xương động vật, ngươi tới cửa hàng trạm khắc xương, hoặc chợ hoa tìm, có người dùng nó để bón cây."
Hắn lại hỏi: "Keo bóng cá mua ở đâu?"
Tôi đáp: "Nó là mỡ sèn sệt trong bụng cá, cứ tới chợ mà mua."
Đại Lý gật đầu rời đi, Tiểu Đào gọi điện bề đội nhưng giờ không có bác sĩ pháp y nào tới được, bởi Hắc Báo bang với Huyết Lang bang vẫn đang đánh nhau, pháp y không chỉ nghiệm thi, còn phải nghiệm thương. Tối qua hai bang đánh một trận lớn, toàn bộ pháp y đang phải phụ trách vụ này.
Tôi bất đắc dĩ nói: "Gộ Tôn Băng Tâm đi."
Tiểu Đào đơ người: "Tôn Lão Hổ biết sẽ chửi chết tôi đấy."
Tôi đáp: "Thì trực tiếp hỏi ý kiến ông ấy."
Tiểu Đào gọi điện cho Tôn Lão Hổ, năn nỉ nửa ngày ông ấy mới đồng ý, nhưng với một điều kiện, trước khi trời tối phải đưa nàng về nhà. Dù sao thì Băng Tâm cũng học pháp y, dù Tôn Lão Hổ không ủng hộ nhưng đây là một cơ hội thực hành rất tốt.
Tiểu Đào cúp điện thoại, nói: "Thanh mai trúc mã của anh lát nữa sẽ đến."
Tôi ừ một tiếng, tâm tư đang đặt cả vào vụ án, không có tâm trạng đùa bỡn.
Chúng tôi chạy về cục cảnh sát, Băng Tâm từ một chiếc taxi nhảy xuống, háo hứng nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, Tống Dương ca ca, lần này là vụ án gì vậy?"
Tôi đáp: "Cứ xem thi thể rồi nói."
Tôn Băng Tâm cao hứng kéo tay tôi, nhún nhảy như con thỏ con: "Hai ngày nay sinh hoạt cứ như đường thẳng, muội đã sớm nhàm chán, cám ơn hai người đã gọi tôi tới."
Thấy hai chúng tôi không nói gì, nàng hỏi tiếp: "Sao vậy, nhìn biểu hiện hai người nghiêm túc thế, có phải vụ án khó phá không?"
Tiểu Đào hừ một tiếng: "Nhìn thấy thi thể cô sẽ biết!"
Hoàng Tiểu Đào đẩy cửa phòng giữ xác, Băng Tâm nhìn thấy thi thể trên bàn, đầu tiên là ngạc nhiên hỏi: "Đây là người sao?" Dù sao nàng cũng học pháp y, nhìn thấy nội tạng và xương cốt thoáng cái đã kịp phản ứng, sợ hãi che miệng khóc nức lên: "Kẻ nào gây ra chuyện này? Quá biến thái!"
Tôi kể sơ qua về vụ án, Băng Tâm nước mắt lã chã, không ngừng nói: "Quá độc ác, quá tàn nhẫn."
Chờ Băng Tâm bình tĩnh lại, tôi giao cho nàng đi xét nghiệm nội tạng, Băng Tâm gật đầu, thay áo blouse trắng, đeo găng tay xách túi nội tạng sang bên bàn khác giải phẫu.
Tôi nhìn thi thể, quan sát đi quan sát lại, suy nghĩ nên làm thế nào? Đầu tiên là tôi muốn cắt bỏ những bộ phận không phải của con người, sau đó dựa trên giải phẫu học, bổ sung những chỗ bị khuyết thiếu.
Ngỗ Tác cổ đại thường phải đối mặt với những án chặt xác, người xưa rất cọi trọng việc chết toàn thây, nếu không thì hồn phách không được an nghỉ. Bởi vậy Ngỗ Tác có một bộ 'Toàn thi thuật', vừa để phá án, vừa để cho người chết có thể an tâm lên đường.
Tôi cầm lên một con dao mổ, bắt đầu công việc, cắt bỏ toàn bộ tai heo, móng heo, đuôi heo, cắt xong thì khâu lại, xếp cái xác thành hình người. Việc khó nhất là lấy mỡ thừa ra ngoài. Mở lỏng sau khi đông lại, biến thành một mảng hoa trắng, ở giữa mỡ được bơm vào và mỡ của nạn nhân có một đường ranh giới rõ ràng, tôi cẩn thận tách chúng ra từng chút một.
Thấy cảnh này, Tiểu Đào có vẻ không chịu nổi, tôi nói: "Nếu không chịu được thì cô ra ngoài một lát đi."
Tiểu Đào nói: "Không, tôi không sao. Tôi vẫn nghĩ rằng Ngỗ Tác không đụng dao kéo, không ngờ anh giải phẫu lại thành thạo như thế."
"Kỹ thuật của tôi là nghiệp dư, còn rườm rà lắm, không tin cứ hỏi Băng Tâm xem, chẳng qua là nhờ con dao này quá sắc thôi." Tôi mỉm cười.
Đúng lúc này Vương Đại Lý xách một túi đồ lớn đi vào, trông thấy Băng Tâm thì mừng rỡ nói: "Tôn đại tiểu thư, sao cô cũng tới đây?"
Băng Tâm đeo khẩu trang nói: "Tống Dương ca ca gọi ta tới giúp đỡ."
Vương Đại Lý trông thấy thi thể nằm trên bàn, biến sắc hỏi: "Dương tử, sao ngươi lại phá cái xác?"
Tôi xua tay: "Đừng làm ầm ĩ, đi mang nước nóng tới đây."
Tôi trộn bột xương, bột đậu và vôi theo tỷ lệ vào một cái chậu sắt, chờ Đại Lý mang nước nóng đến, rót vào. Chờ cho nước nguội, tôi cho tay vào trộn đều thành bột nhão, cái này gọi là bột nhuyễn cốt.
Chậu sắt bên cạnh bỏ keo bóng cá và mỡ heo mới tách ra, dùng đèn cồn đun phía dưới, sau khi tan chảy thì trộn tinh bột vào, rồi để sang một bên cho nguội.
Tôi sờ xương cốt nạn nhân, bổ sung những chỗ khuyết bằng bột nhuyễn cốt, sau đó dùng dao cạo cẩn thận gọt cắt ngoài rìa. Bột nhuyễn cốt gặp lạnh sẽ cứng lại rất nhanh, dùng tay gõ gõ phát ra tiếng lục khục, sờ vào cảm giác rất giống xương thật.
Làm việc này rất tốn sức, thỉnh thoảng còn phải đối chiếu với mô hình giải phẫu người treo trên tường. Cuối cùng tôi đã hoàn thiện toàn bộ được xương chậu, xương sườn, răng, sống mũi của nạn nhân.
Toàn bộ thì không đầy đủ được, do thiếu cẳng tay và cẳng chân, nhưng không ảnh hưởng tới vụ án.
Lúc này Băng Tâm đã giải phẫu xong, mang những mẫu chiết xuất ra sang phòng kỹ thuật xét nghiệm.
Tôi đắp phần thịt và máu của nạn nhân lên bộ xương, đổ đầy hỗn hợp keo bóng cá và mợ lợn bên dưới, rồi dùng kim chỉ khâu da lại. Một cơ thể người từ từ hiện lên, Vương Đại Lý xúc động nói: "Dương tử, ngươi còn có nghề này à. Đúng là một Đại Tống đề hình quan thời nay."
Tôi cười, tiếp tục công việc. Mấu chốt nhất là phần đầu của nạn nhân, thời gian làm bằng cả thời gian xử lý phần thân cộng lại.
Mặt người không chỉ có một lớp da, bên dưới được nâng đỡ bằng xương sụn, cơ bắp, hàm răng, tôi phải liên tục điều chỉnh tỷ lệ mỡ, cuối cùng mới khôi phục lại gương mặt của nạn nhân.
Lúc này Tôn Băng Tâm đẩy cửa vào nói: "Tống Dương ca ca, muội đã xét nghiệm xong..." chợt trông thấy tôi đã trả lại hình dáng ban đầu của người chết, thốt lên một tiếng, không nói nên lời.
"Hoàn thành!"
Tôi đứng dậy đấm lưng, bóp eo, từ đầu tới cuối làm việc ba giờ đồng hồ, lưng đã sớm rã rời.
Trên giường giờ đây là một tử thi không có tứ chi, không tóc, không có ngực, trên người đầy vết chỉ khâu, nhưng gương mặt thì lại hoàn chỉnh tới kỳ lạ, ba người không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Tiểu Đào nói: "Công nghệ 3D phục hồi cũng không làm hoàn hảo được thế này. Tống Dương, anh giỏi quá!"
Tôi khiêm tốn: "Chẳng qua là tôi đã quá quen với cấu tạo cơ thể người, gương mặt có một số điểm là do tôi tự suy đoán, có điều cũng phải đạt tới bảy tám phần."
Tiểu Đào liền gọi người của tổ kỹ thuật qua chụp ảnh, họ đi vào, thấy thi thể đã được phục hồi, ai cũng kinh ngạc không ngớt, sau đó chụp lại mặt nạn nhân từ nhiều góc độ khác nhau, rồi mang sang so sánh với hộ khẩu trong cơ sở dữ liệu, xác minh danh tính của nạn nhân.
Tôi hỏi Băng Tâm đã xét nghiệm ra cái gì, nàng cầm tờ giấy xét nghiệm lên nói: "Nạn nhân ước chừng 26 đến 27 tuổi, nhóm máu B, không có thói quen hút thuốc, uống rượu. Trong ruột non muội tìm thấy thức ăn chăn nuôi còn chưa tiêu hóa hết, đại khái là do cô ta quá đói mới ăn, ngoài ra còn có cặn thức ăn của người chưa được đào thải ra ngoài. Có thể phán đoán rằng bữa ăn bình thường cuối cùng của nạn nhân là bảy ngày trước. Toàn bộ phổi, gan, thận của nạn nhân cũng có dấu hiệu nhiễm bệnh, hẳn là do gần đây tạo nên. Gan bị tổn thương khá nghiêm trọng, từ bên trong xét nghiệm ra thành phần thuốc an thần, thuốc mê, thuốc ức chế miễn dịch, cùng với một số axit hyaluronic và độc tố botulinum còn sót lại. Trên cơ bản đều là thuốc mà các trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ dùng đến, muội đã liệt kê một danh mục thuốc cụ thể."
Tôi hỏi: "Có biết được liều lượng của những loại thuốc này không?"
Băng Tâm suy nghĩ một chút: "Có thể tính ra phần nào."
Tôi nói: "Tốt quá, đây là chứng cớ định tội hung thủ tại tòa, thật cảm ơn muội!"
Băng Tâm đỏ mặt: "So với những gì Tống Dương ca ca làm thì việc của muội có thấm vào đâu."