Chương 167: Cuốn nhật ký bị rách.
Tôi hỏi Băng Tâm: "Nội tạng có cần xét nghiệm nữa không?"
Nàng lắc đầu: "Không cần."
Tôi liền dùng dao mổ rạch phần chỉ khâu trên bụng nạn nhân, nhét đống nội tạng vào, mỗi thứ đều trả lại vị trí ban đầu, dùng chỉ cố định. Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, anh làm gì vậy?"
Tôi thương hại thở dài: "Để cho nạn nhân được toàn thây."
Băng Tâm ánh mắt ngưỡng mộ: "Tống Dương, huynh thật là nhân hậu."
Tôi cười, đây là việc mà Ngỗ tác nào cũng làm, sau khi đính nội tạng lại, tôi rút một xấp tiền vàng hỏa táng, miệng lẩm bẩm: "Một ly hoàng tửu kính thiên địa, hai cây cao hương kính quỷ thần. Đốt đèn soi rọi đêm đen, giải oan rửa tồi Tống đề hình!"
"Hôm nay Tống Dương lấy danh nghĩa tổ tiên Đề hình quan Tống Từ thề rằng, nhất định sẽ vì cô mà minh oan giải tội, cô yên tâm nhắm mắt đi!" Tôi siết chặt nắm đấm.
Cũng không biết có phải ảo giác không trong phòng như có một trận gió mang theo tiếng khóc trở về, tất cả mọi người nhìn thi thể kia không nói nên lời.
Nghiệm thi hoàn thành, tôi, Đại Lý và Băng Tâm liền tạm thời cáo từ. Ra khỏi cục, Băng Tâm kéo tay tôi nói: "Tống Dương ca ca, huynh còn nợ muội bữa cơm đấy."
Tôi đáp: "Lần sau đi."
Băng Tâm bĩu môi một cái thật dài: "Tống Dương ca ca, huynh không phải muốn quỵt nợ chứ? Hôm nay vất vả lắm muội mới được ra ngoài, không biết bao giờ mới có lần sau."
Tôi bất đắc dĩ: "Được, được đi thôi."
Chúng tôi chọn một tiệm đồ nướng Hàn Quốc, Băng Tâm không ăn nhiều, chỉ ngồi tán gẫu với tôi. Hai chúng tôi một là Ngỗ Tác, một là pháp y, lại thêm quan hệ hồi nhỏ, cơ hồ là chẳng có gì giấu nhau.
Vương Đại Lý thì không xen vào, chỉ vùi đầu ăn, hết cả mấy đĩa thịt bò, hóa ra bữa cơm này là tôi mời hắn.
Có thể do vụ án vừa rồi ám ảnh tâm lý, nên ba chúng tôi không động tới thịt ba chỉ. Cơm nước xong, tiễn Băng Tâm ra xe bus, lên xe nàng dặn đi dặn lại rằng nếu vụ án có tiến triển nhất định phải báo cho nàng, nàng muốn tận mắt chứng kiến tên cầm thú kia bị bắt.
Hai ngày sau đó, Tiểu Đào gọi cho tôi, nói vụ án có tiến triển, bảo chúng tôi qua cục cảnh sát. Tổ kỹ thuật thông qua gương mặt nạn nhân xác định được, cô ta tên là Từ Tiểu Huệ, một họa sĩ tự do. Lúc nghr được cái tên này, tôi với Đại Lý cùng ngớ người, hắn la lên: "Chẳng phải là nữ họa sĩ mất tích lần trước sao?"
Tiểu Đào nói: "Không sai, quả là trùng hợp, chính cô gái đó."
Trong ảnh, Từ Tiểu Huệ là một cô gái trong sáng ngây thơ, khiến người nhìn như thấy ánh ban mai sáng sủa, vừa nghĩ tới bộ dạng lúc chết của cô ấy, tôi liền thấy phẫn nộ, loại biến thái nào mới có thể làm ra loại chuyện này???
Hoàng Tiểu Đào còn điều tra toàn bộ các trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ trong thành phố. Các nhân viên cảnh sát dựa vào danh sách thuốc mà Băng Tâm kê lần lượt điều tra, tổng cộng có 5 trung tâm gần đây đã sử dụng toàn bộ số thuốc như trên, nói cách khác 5 trung tâm này đều khả nghi.
Tôi muốn xem qua vị trí của 5 trung tâm này, Hoàng Tiểu Đào mở bản đồ thành phố ra, dùng đinh ghim vị trí của các trung tâm theo thứ tự, sau đó dùng bút dạ đánh dấu một cái, nói: "Đây là nhà của Từ Tiểu Huệ."
Tôi nhìn bản đồ, suy nghĩ. Tiểu Đào hỏi: "Chúng ta tới lần lượt 5 trung tâm này chứ?"
Tôi đáp: "Không cần nóng vội, tới nhà Từ Tiểu Huệ trước đã."
Tiểu Đào gọi theo Vương Nguyên Thạch, bốn người chúng tôi tới nhà của Tiểu Huệ, lão Trương đang đi tuần, trông thấy chúng tôi thì nói: "Hoàng cảnh quan, sao các người lại tới đây? Chẳng lẽ Từ Tiểu Huệ xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Đào đáp: "Cô ta bị mưu sát!"
Lão Trương kinh ngạc, trợn hai mắt: "Một cô gái rất hiền lành dễ mến, lần nào gặp ta cũng chào hỏi, sao nói đi là đi!"
Lão Trương liền dẫn đường cho chúng tôi tới nhà Từ Tiểu Huệ. Trong nhà dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ, tường treo mấy bức phác họa, giá rất nhiều sách, Tiểu Đào hỏi lão Trương: "Thường ngày cô ta có quan hệ với ai gần gũi?"
Lão Trương đáp: "Cha mẹ cô ấy không ở đây, Tiểu Huệ vừa vẽ tranh kiếm tiền vừa đi học, nha đầu này tính cách tương đối hướng nội, hàng ngày chẳng có ai tới chơi, bạn trai...cũng hình như không nghe nói. Phải rồi, có cần ta thông báo cho người nhà cô ấy không?"
Tôi lập tức nói: "Tạm thời không cần."
Con gái mình chết bằng cách đó, tôi sợ cha mẹ của cô ta không chịu được cú sốc, nếu quả thật cần hỏi gì, tôi sẽ thông báo sau.
Chúng tôi đeo găng tay vào, bắt đầu tìm kiếm, trong nhà không có gì đặc biệt, đột nhiên Đại Lý la lên: "Dương tử, ta tìm thấy cái này!"
Hắn tìm được một cuốn nhật ký trong ngăn kéo ghi chép lại lịch trình hàng ngày của chủ nhân. Tiểu Huệ là một người rất giỏi quản lý thời gian.
Tôi cầm cuốn nhật ký lên, nhanh chóng lật giở, ngày 7 tháng 11 là Tiểu Huệ mất tích, nhưng khi lật tới trang đó, chỉ phát hiện thấy có số 6, một trang rõ ràng bị xé mất, dưới tờ giấy trắng có ghi: "Tống Dương, đừng điều tra vụ án này!"
Tôi gọi tất cả mọi người tới xem, Tiểu Đào hít sâu một hơi nói: "Ai mà thần thông quảng đại như vậy, biết trước anh sẽ tới đây?"
Vương Đại Lý suy đoán: "Chẳng lẽ là hung thủ để lại uy hiếp?"
Tôi trầm ngâm: "Không, hung thủ sẽ không vẽ rắn thêm chân, để lại nét chữ của mình chẳng phải là muốn chết sao? Người này có khả năng là kiếm khách thần bí hôm đó tập kích lão Trương."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Người này có điểm yếu à, sao phải xé một trang nhật ký?"
Tôi đáp: "Quan trọng là hắn biết tôi, hơn nữa còn biết tôi sẽ điều tra vụ án này."
Bây giờ tôi càng khẳng định hắn chính là người cứu Quang trọc, hắn bao tôi tránh xa vụ án này không phải có ý hại tôi, nhưng rốt cuộc hắn là ai, tai sao lại phải giấu mặt?
Tôi lật lại mấy trang nhật ký trước, nhật ký đầy ắp những lịch trình thường ngày đã được lên kế hoạch từ trước, nhưng bất ngờ phát hiện ngày 3 tháng 11 cũng bị xé mất, nó có ý nghĩa gì không?
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi nói: "Chẳng lẽ ngày 3 tháng 11 nạn nhân có đi gặp hung thủ? Kẻ này không muốn tôi điều tra nên đã xé bỏ."
Vương Đại Lý giơ ngón tay: "Tống Dương, ngươi quá thông minh, hắn làm thế này gọi là giấu đầu hở đuôi."
Hoàng Tiểu Đào bảo Vương Nguyên Thạch tới sở viễn thông, lấy hồ sơ liên lạc gần đây của nạn nhân, còn chúng tôi ở lại lục soát một lượt nữa. Tôi phát hiện một bức ảnh chụp chung trong lễ tốt nghiệp, nạn nhân tính cách hướng nội, không giao thiệp nhiều, có lẽ sẽ liên lạc với bạn học, liền cất bức ảnh vào túi.
Vương Nguyên Thạch làm việc rất nhanh nhẹn, lúc chúng tôi xuống lầu ông ta đã trở lại mang về một bản ghi chép liên lạc của nạn nhân. Ngày 3 tháng 11, có một số điện thoại gọi vào số của nạn nhân ba cuộc.
Vương Nguyên Thạch đã tra ra chủ nhân số này là Ngô Lệ. Tiểu Đào liền gọi vào số Ngô Lệ; sau khi biết Tiểu Huệ xảy ra chuyện, Ngô Lệ vô cùng sợ hãi. Cô ta kể, hôm 3 tháng 11 họ tổ chức họp lớp, vì trên đường đi Tiểu Huệ kẹt xe nên cô ta mố gọi ba cuộc.
Đây là một manh mối quan trọng, Hoàng Tiểu Đào hỏi Ngô Lệ có thể gặp mặt không, cô ta đọc một địa chỉ.
Chúng tôi tới địa chỉ, là một quán cà phê, ba người chúng tôi đi vào còn Vương thúc ở ngoài, Tiểu Đào hỏi: "Sao ông không vào?"
Vương Nguyên Thạch chỉ cái bảng "cấm hút thuốc" trên tường Tiểu Đào cười: "Cũng tự giác nhỉ."
Vương Đại Lý nhỏ giọng: "Vương thúc ngày nào cũng uống rượu hút thuốc, không sợ ung thư sao?"
Tiểu Đào cười nhạt: "Ngươi đừng lo lắng, người liều mạng như ông ta chưa mắc ung thư có khi đã hi sinh vì nhiệm vụ rồi."
Đại Lý ngạc nhiên nhìn Tiểu Đào, nàng nói: "Ta nói không đúng sao?" Rồi kều thêm một lý espresso cho Vương thúc bên ngoài.
Uống cà phê được một lát, một cô gái trông vẻ tri thức, tóc ngắn mặc áo khoác bước vào, đi tới: "Các ngươi là cảnh sát muốn gặp tôi đúng không? Tôi là Ngô Lệ."
Tiểu Đào mời cô ta ngồi, gọi cà phê, Ngô Lệ nhẹ giọng cảm ơn. Đầu tiên cô ta hỏi Tiểu Huệ chết thế nào, Tiểu Đào nói liên quan tới vụ án không tiện tiết lộ, sau đó hỏi cô ta về buổi họp lớp.
Ngô Lệ nhớ hôm đó cũng không có gì đặc biệt xảy ra, Từ Tiểu Huệ từ lúc đi học đã tương đối khép kín, chỉ quan hệ với mấy nữ sinh khá chút, mọi người cười cười nói nói, ăn xong bữa cơm thì giải tán.
Tôi hỏi: "Trong số những bạn học của mấy cô, có ai mở trung tâm thẩm mỹ không?"
Ngô Lệ đáp: "Có!"