Chương 168: Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ
Chúng tôi trao đổi ánh mắt với nhau, xem ra tôi đã hỏi đúng trọng tâm vấn đề, Ngô Lệ thắc mắc: "Từ Tiểu Huệ chết có liên quan tới phẫu thuật thẩm mỹ à? Nhan sắc của nàng trời sinh quyến rũ, đâu cần phải chỉnh sửa?"
Tôi hỏi: "Người sở hữu trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ tên gì?"
Ngô Lệ đáp: "Khổng Huy, hôm đó chúng tôi nghe nói, bây giờ hắn là bác sĩ thẩm mỹ chuyên nghiệp, rất nhiều phụ nữ đều tới chỗ hắn tu sửa nhan sắc. Hắn còn có tấm danh thiếp, để ta tìm cho các ngươi."
Ngô Lệ lục túi xách, đưa ra một tấm danh thiếp, trên đó viết 'Bệnh viện chỉnh hình Ellie - Khổng Huy'. Tôi nhớ ra, bệnh viện này nằm trong 5 bệnh viện sử dụng số dược phẩm trong danh sách, xem ra Khổng Huy này có mối nghi ngờ rất lớn.
Thật đơn giản đã tìm ra manh mối trọng yếu, điều này nằm ngoài dự liệu của tôi.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Khổng Huy có mỗi quan hệ đặc biệt nào với Từ Tiểu Huệ không?"
Ngô Lệ cười: "Có thể có quan hệ gì được chứ, các người không biết đấy thôi, Khổng Huy lúc còn đi học vừa lùn vừa xấu, gia cảnh cũng chẳng khá giả, nghe nói cha hắn còn là phạm nhân đang thụ án, hắn vô cùng tự ti. Có điều không gặp ba năm phải lau mắt mà nhìn, bây giờ hắn là người có mức sống tốt nhất trong đám bạn cùng lớp, có sự nghiệp, chạy BMW, ta đoán hắn cũng tự chỉnh hình cho mình trở thành một đại gia sáng sủa, ta còn trêu Từ Tiểu Huệ sao lúc trước không nhận lời hắn tán tỉnh."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Cô nói gì?"
Ngô Lệ uống hớp cà phê: "Đều đã là chuyện quá khứ, thực ra cũng chẳng có gì, ngày trước Khổng Huy viết thư tình cho Tiểu Huệ, viết tới mười mấy lá thư, Tiểu Huệ sao có thể vừa ý hắn? Năm đó vào một buổi tối, hắn còn ở dưới sân ký túc chúng tôi, xếp nến thành hình trái tim để thổ lộ. Chẳng biết ai chơi khăm, từ trên lầu hất một xô nước xuống, ướt hết từ đầu tới chân Khổng Huy, từ đó về sau không thấy hắn nhắc tới chuyện này nữa."
Tiểu Đào hỏi: "Hôm họp lớp, hai người có tiếp xúc với nhau không?"
"Ta không biết!" Ngô Lệ bỗng thấp giọng, nói: "Đồng chí cảnh sát, ta đã nói nhiều như vậy rồi, có thể tiết lộ một chút, Khổng Huy có phải là liên quan tới cái chết của Tiểu Huệ không?"
Tiểu Đào trả lời: "Chúng tôi tìm cô trước, vậy chẳng lẽ cô cũng liên quan tới Tiểu Huệ?"
Ngô Lệ lập tức biến sắc, xua tay lia lịa: "Không, không, ta với cô ấy quan hệ rất tốt, dù là ai cũng sẽ không phải là ta."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Vậy thì đừng suy đoán bậy bạ, càng không nên nói linh tinh với những bạn cùng lớp, cảm ơn cô đã hợp tác."
Hoàng Tiểu Đào hù dọa cô ta, là để tránh cô ta nói bậy bạ, đánh rắn động cỏ, Ngô Lệ nhìn qua đã thấy thuộc mẫu người ngồi lê đôi mách.
Sau khi cáo từ Ngô Lệ, bốn người chúng tôi tức tốc chạy tới bệnh viện của Khổng Huy, tới sảnh hỏi lễ tân, được biết Khổng viện trưởng đang làm giải phẫu. Ngồi chờ nửa tiếng, một nam bác sĩ mặc áo Blouse trắng dẫn một bệnh nhân mặt quấn băng đi ra, Đại Lý lè lưỡi: "Phẫu thuật chỉnh hình thật ghê sợ."
Tiểu Đào mắng: "Ngươi bớt nói cũng không ai bảo ngươi câm đâu." Sau đó đi tới chỗ nam bác sĩ, nói: "Ngươi chính là viện trưởng ở đây?"
Tên bác sĩ gật đầu một cái, sau đó liếc nhìn dáng vóc Tiểu Đào: "Tiểu thư tới đây để chỉnh hình hay hút mỡ?"
Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra, nháy mắt đồng tử hắn hơi co lại, cho thấy người này rất có vấn đề.
Tiểu Đào liên tục hỏi mấy vấn đề, hắn có biết Từ Tiểu Huệ không? Ngày 3 tháng 10 họp lớp, hai người có nói chuyện với nhau không?
Khổng Huy cười nói: "Mười năm không gặp, dĩ nhiên nói mấy câu chuyện phiếm, chỉ là mấy vấn đề thường nhật, chẳng có gì lớn."
Người này rất bình tĩnh, nhưng tay của hắn lại bán đứng hắn. Lúc trả lời câu hỏi, mạch máu trên tay hắn cứ giật giật, cho thấy nhịp tim của hắn đang tăng cao.
Tiểu Đào lại hỏi: "Từ ngày 6 tháng 11 đến 13 tháng 11, lịch trình làm việc của ngươi thế nào?"
Khổng Huy nói: "Rất bình thường, ban ngày đi làm, tối mới về nhà, tiểu thư cảnh quan, ngươi hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc Từ Tiểu Huệ đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Tiểu Đào đang định nói, tôi xen vào: "Cô ấy bị thương, hiện đang cấp cứu."
Hung thủ không tự tay giết chết Từ Tiểu Huệ nên tôi cố ý nói vậy, quả nhiên mí mắt Khổng Huy giật giật: "Bị xe đụng?"
Tôi nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết gì ư?"
Khổng Huy biến sắc: "Cảnh sát tiểu ca, ngươi nói rõ ràng một chút, làm sao ta có thể biết cô ây xảy ra chuyện gì?"
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, một chiêu này là học của Vương Nguyên Thạch, đôi mắt sắc bén lóe lên, Khổng Huy không dám nhìn lại, tôi nói: "Được rồi, đợi cô ta tỉnh lại mới có thể nói cho chúng ta biết tình hình."
Sống mũi Khổng Huy và trên trán của hắn rịn ra một lớp mồ hôi, Tiểu Đào hỏi: "Khổng viện trưởng, nhân tiện cho chúng ta vào xem phòng giải phẫu được không?"
Hắn từ chối: "Vừa mới làm phẫu thuật, còn chưa phun khử trùng, sợ mất vệ sinh."
Tiểu Đào lắc đầu: "Không sao, dù gì đây cũng không phải bệnh viện chữa bệnh truyền nhiễm."
Chúng tôi vào trong phòng mổ, tôi bảo Đại Lý mang ô trong xe tới. Tường bên trong phòng sơn trắng, nửa dưới lát gạch sứ, giữa phòng có một giường mổ, phía trên là đèn pha, xung quanh là rèm vải kéo lên xuống được.
Tôi đóng cửa lại, mở cửa sổ, dùng ô đỏ kiểm tra nhiều lần. Phòng mổ lớn như vậy không thể nào không có dấu vết lưu lại, ấy vậy mà mặt đất lại rất sạch sẽ, không có chỗ nào đặc biệt đáng chú ý.
Tôi nói: "Nơi này chắc hẳn không phải hiện trường vụ án."
Tiểu Đào đáp: "Nói cũng bằng thừa, bệnh viện này làm ăn rất tốt, Khổng Huy là viện trưởng tuyệt đối sẽ không làm việc đó ở chính bệnh viện của mình. Ở đây nhân viên nhiều như vậy, làm gì khác thường sẽ bị nhận ra ngay."
Trong lúc nói chuyện với nhau, chúng tôi đã thầm thừa nhận Khổng Huy là hung thủ, đúng như lời dạy của ông nội, án càng kinh khủng càng dễ phá. Nếu như Khổng Huy dùng thủ pháp giết người thông thường, mà không dùng thủ pháp biến thái của chính mình, khẳng định tôi sẽ mất rất nhiều thời gian, chính bởi vì nếu không tìm đường chết, ngươi sẽ không chết."
Vương Đại Lý xen vào: "Có nên bắt viện trưởng kia về không?"
Tiểu Đào nói: "Không chứng cứ thì không thể bắt người, hơn nữa hiện giờ chưa muốn đánh rắn động cỏ."
Sau khi ra cửa, Tiểu Đào còn nói mấy câu khách khí với Khổng Huy, giống như đã hoàn toàn không nghi ngờ hắn. Cảnh sát cũng rất cao tay, càng muốn bắt một người thì càng khiến hắn nghĩ mình đang an toàn.
Bất kể hung thủ thông minh hay ngu dốt đều có một suy nghĩ giống nhau, đó là nghĩ mình sẽ được nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Ra khỏi bệnh viện, trông thấy đám người lui tới đây hầu hết là nữ giới trẻ tuổi, tôi nói với Đại Lý: "Giao cho ngươi một người đẹp, thuận tiện rèn luyện kỹ xảo bắt chuyện của ngươi xem."
Vương Đại Lý gật đầu lia lịa: "Được, được."
Mấy người chúng tôi về trước, Đại Lý ở lại tìm cách bắt chuyện với mấy người lui tới. Cấp dưới của Tiểu Đào dẫn về một hộ cá thể nuôi heo, chính hắn mang Từ Tiểu Huệ tới lò sát sinh. Chúng tôi tra hỏi một chút, hắn nói hôm đó trên đường lái xe đi, trông thấy ven đường có một con heo lạc đàn, liền xốc nó lên xe, lúc đó tâm lý còn rất phấn khởi, con heo này bằng với mấy ngàn tệ trên trời rơi xuống.
Người đó là một nông dân chất phác, trong toàn bộ quá trình lấy cung luôn bất an, hoảng sợ nói: "Chính phủ, có phải heo của ta có vấn đề, phải bồi thường bao nhiêu tiền?"
Hoàng Tiểu Đào trấn an: "Không có, ngươi yên tâm, ngươi đi được rồi."
Buổi trưa Tiểu Đào gọi cơm hộp cho tất cả tổ chuyên án. Vừa ăn xong thì Vương Đại Lý về, hai mắt đỏ ngàu, chảy nước, tôi cười nói: "Đại Lý, mắt làm sao vậy?"
Hắn tức giận nói: "Ngươi không thấy à mà còn hỏi, đều là vì mỹ nữ của ngươi, ta mới bị xịt hơi cay vào mặt."