Âm Phủ Thần Thám

Chương 169: Mối đe dọa lớn

Chương 169: Mối đe dọa lớn


Công việc mà tôi giao cho Đại Lý đó là chụp ảnh vết khâu của những khách hàng lui tới. Phẫu thuật chỉnh hình là riêng tư, phụ nữ thì thích làm đẹp, chẳng ai muốn vạch băng ra để cho người khác chụp cả.
Vương Đại Lý năn nỉ gãy lưỡi mới chụp được mấy bức, có một cô gái nghĩ hắn là kẻ biến thái, còn cầm bình xịt hơi cay tấn công hắn.
Tôi cười khổ: "Thật xin lỗi, bữa sau ta sẽ mời ngươi ăn để bồi thường. Ảnh đâu cho ta xem một chút."
Hắn đưa điện thoại ra, tôi bảo một cảnh sát mang đi in ảnh. Sau khi có ảnh, so sánh với vết khâu trên thi thể, tôi dùng bút đánh dấu vào hình, nói: "Mọi người nhìn vết khâu này xem, chắc chắn là cùng một người làm."
Vết khâu cũng giống như nét chữ, không bác sĩ nào có thói quen giống nhau, nhưng chứng cứ này chưa đủ để định tội, bởi tòa án không đồng ý.
Tiểu Đào gật đầu: "Hung thủ chính xác là Khổng Huy, hiện giờ tập trung hỏa lực tìm kiếm bằng chứng để bắt hắn càng sớm càng tốt. Tống Dương, anh vất vả rồi."
Tôi đáp: "Không có gì!"
Tôi với Đại Lý trước tiên về trường đã, vốn tưởng rằng vụ này rất nhanh sẽ phá được, nhưng hôm sau Tiểu Đào nhắn tin cho tôi, nói tổ chuyên án đột nhiên có vài thành viên xin rút lui, không rõ nguyên nhân.
Không ngờ ba ngày sau vụ án vẫn chẳng có tiến triển gì, tôi không nhịn được, phải tới cục cảnh sát xem sao. Hôm nay lão đại trong phòng đi ăn cơm về, nói: "Tống Dương, ta nhận được một bức thư gửi cho ngươi."
"Thư?"
Lão đại đưa cho tôi một phong thư, cầm trên tay liền có cảm giác khác thường. Trong phòng bì hình như có vật gì đó, bên ngoài ngoại trừ ghi tên tôi thì chẳng có ký tự gì. Ban đầu tôi nghĩ rằng có người trả thù mình, gói vi khuẩn hay thứ gì đó bên trong, tôi phá nhiều án như vậy, bị kẻ khác thù cũng có thể.
Nhưng lấy tay sờ một cai, đột nhiên tôi nhận ra, mở ra xem, bên trong là một viên đạn.
"Đạn tin." Đây là thủ đoạn đe dọa của xã hội đen, gửi một viên đạn tức là bằng cách này hay cách khác, lần sau ta sẽ "gửi" tiếp một viên đạn cho ngươi.
Tôi lập tức lấy túi dụng cụ ra, thổi một ít rong biển lên phong bì, trên đó có ba loại vân tay hẳn là của tôi, lão đại và người gửi thư. Sau đó tôi lột tem thư ra, ngửi thử, người gửi rất cẩn thận, không dùng nước miếng để dán tem.
Dấu bưu điện là bưu chính thành phố Nam Giang, nhưng manh mối này chẳng có ý nghĩa.
Tôi gọi điện cho Tiểu Đào, kể cho nàng chuyện này, nghe xong nàng nói: "Thực ra hôm qua tôi cũng nhận được."
Tôi rất hoang mang, Tiểu Đào nói: "Tôi đã cho người giám định, đây là đạn 7.62mm của súng bắn tỉa, được sản xuất ở Nga, người dân bình thường tuyệt đối không có được."
Nghe câu này, theo bản năng tôi liếc nhìn ra cửa sổ, chỉ sợ lầu đối diện có một tay súng bắn tỉa đang mai phục.
Ngày trước ngôi sao HongKong Trần Quán Hy đã nhận được đạn tin vì scandal hình khiêu dâm, đọc bài báo đó tôi còn nghĩ một viên đạn thì có gì phải sợ? Nhưng khi chính mình ở trong hoàn cảnh này mới ý thức được, đằng sau một viên đạn nhỏ này ẩn chứa một mối đe dọa khủng khiếp, tay tôi không khỏi run lên.
Không nghi ngờ gì nữa, nhưng cảnh sát rút lui khỏi tổ chuyên án chắc chắn cũng do nhận được đe dọa như vậy. Tiểu Đào thở dài: "Không ngờ chỉ một bác sĩ thẩm mỹ lại có thế lực đằng sau lớn như vậy, Tống Dương anh rút khỏi vụ án này đi!"
Tôi hỏi: "Thế còn cô?"
Tiểu Đào lộ vẻ buồn buồn, cười một tiếng: "Tôi là cảnh sát, bảo vệ chính nghĩa là công việc cả đời, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán là chuyện bình thường. Nhưng bọn chúng cũng không dám động đến tôi đâu, giết một cảnh đốc sẽ kinh động tới bộ công an, đến lúc đó chúng sẽ bị công an điên cuồng trả thù."
Tôi nói: "Tôi đi với cô tới cùng."
Tiểu Đào đổi giọng: "Tống Dương, anh đừng ngu ngốc như thế. Bắt đầu từ giờ phút này, anh bị gạch tên khỏi tổ chuyên án."
Dứt lời nàng liền cúp máy, tôi lập tức với áo khoác chạy ra ngoài. Trên đường đi cứ có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm sau lưng mình, quay đầu lại thì chẳng phát hiện được gì.
Dọc suốt đường từ trường tới cục cảnh sát, cảm giác này cứ bám theo tôi không rời, chẳng biết là do tôi tự ảo giác hay có người thực sự theo dõi tôi.
Đi tới cục, đượ biết Tiểu Đào đã đi phá án, tôi gọi điện cũng không được, nghĩ rằng chắc nàng đang ở bệnh viện của Khổng Huy, tôi liền đuổi tới đó. Đang chuẩn bị vài cửa, đột nhiên một bàn tay từ phía sau chụp vào vai tôi, nói: "Ngươi đi đâu?"
Trong lòng cả kinh, tôi cho là đám người này quá ngông cuồng, ban ngày ban mặt mà dám động thủ.
Có điều việc này không phải không thể xảy ra, tôi đã được xem video ám sát của Mafia nước ngoài, ám sát ngay trên đường đi, một súng bắn trực tiếp nạn nhân, người xung quanh nào dám hỏi tới, có muốn chạy cũng không kịp.
Nhưng quay đầu lại, một khuôn mặt dơi tai chuột hiện ra, tôi nhất thời thở phào: "Thì ra là ngươi, hù chết ta mất."
Háo tử cười hề hề: "Tống ca, vẫn khỏe chứ?"
Tôi hỏi: "Ngươi không lăn lộn ở Hắc Báo nữa à?"
Hắn chép chép miệng: "Đừng nhắc nữa, ta ngủ với nữ nhân của đại ca, phải chuồn đi trước khi bị phát hiện."
Má tôi giật giật, Háo Tưt này trải qua cuộc sống cũng thật bất an.
Hắn nói: "Vương cảnh quan biết ngươi sẽ tới đây, dặn ta qua canh chừng. Hắn gửi lời cho ngươi, vụ án này ngươi đừng hỏi nữa, bọn họ đang điều tra lý lịch Khổng Huy, họ đều nhận được đạn tin giống ngươi. Hảo hán thì không tính thiệt hơn trước mắt, đúng không?"
Tôi hỏi: "Vương Nguyên Thạch cũng nhận được?"
Háo tử gật đầu: "Cũng nhận được, lai lịch của Khổng Huy này không tầm thường, theo ta đoán thì hắn chuyên làm việc cho xã hội đen."
Tôi hỏi: "Sao ngươi biết?"
Háo Tử xua tay: "Ta không viết, nhưng ta lăn lộn giang hồ đối với mấy chuyện mờ ám cũng biết chút đỉnh. Ngươi thử nghĩ xem, đại ca xã hội đen mà giết người, so với việc bỏ trốn thì thay đổi khuôn mặt chẳng phải dễ hơn sao? Tiểu tử này còn trẻ mà sở hữu một trung tâm thẩm mỹ lớn như vậy, chắc chắn có người gánh đỡ phía sau."
Tôi nghe lời Háo Tử đi về trước, Tiểu Đào và Vương thúc vẫn đang điều tra, khiến mấy ngày nay tôi rất lo lắng. Nhất là Tiểu Đào, gọi điện không nghe, nhắn tin cũng không trả lời làm tôi rất bứt rứt.
Hôm nay chợt có một tin nhắn rác gửi tới điện thoại tôi, trên ghi là cái gì Game Online, định xóa thì thấy người gửi là Tiểu Đào.
Tôi biết chắc nàng muốn nói gì đó, liền đăng nhập vào địa chỉ trên tin nhắn, cái game này quá sơ sài, đồ họa thì xấu, động tác thì giật cục, chẳng có ai chơi.
Tôi là tân thủ nhận nhiệm vụ ở thôn, đi loanh quanh thù thấy một nhân vật nữ tên là Hoàng Tiểu Đào Nữ Hiệp, lúc đó còn vui vẻ đi tới bắt chuyện: "Gặp mặt bằng cách này thật là khác biệt."
Hoàng Tiểu Đào nữ hiệp hỏi: "Nhà tôi ở lầu mấy?"
Tôi đáp: "503." Ngay sau đó hỏi ngược một câu: "Bạn cùng phòng của tôi tên gì?"
Nàng việt một hàng chữ: "Đoàn Dự nước Đại Lý."
Xác nhận thân phận với nhau xong, tôi vội mặc đồ trong túi lên người, mặc dù chỉ là thế giới ảo, nhưng trần như nhộng đứng trước Tiểu Đào tôi vẫn thấy ngài ngại.
Tiểu Đào bắt đầu gõ chữ, nàng nói: "Gần đây tôi bị theo dõi, khả năng nhà cũng bị lắp máy nghe trộm, không thể không dùng cách này liên lạc."
Tôi hỏi: "Rốt cuộc thế lực phía sau Khổng Huy là gì mà ghê gớm như vậy, Hắc Báo bang hay Huyết Lang bang chống lưng cho hắn?"
Tiểu Đào đáp: "Đều không phải, tôi nghi là thế lực mạnh hơn."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất