Chương 170: Thiên cẩu truy tung.
Tiểu Đào nói, rất có thể Khổng Huy có liên quan tới mấy vụ án khác, nhưng không phải hắn tham gia, mà là hắn phẫu thuật thay đổi khuôn mặt cho tội phạm, khiến hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Đương nhiên trước mắt mới chỉ nghi ngờ, còn chưa điều tra kỹ lưỡng. Nghe câu này, tôi nói: "Chúng ta bắt những người đó..."
Tiểu Đào trấn an: "Anh cứ yên tâm, toàn bộ tôi đã thẩm tra qua, những người chúng ta bắt đều là hàng mới ráp."
Nàng lại nói: "Gần đây Lâm đội trưởng cũng nghe được một ít phong thanh, không cho phép tôi điều tra thêm, nói là muốn giao cho đội đặc nhiệm chống khủng bố xử lý nhưng tôi không đồng ý."
Đúng lúc này, một nhân vật lv mười mấy đi tới, một đao chém chết Tiểu Đào, nàng hồi sinh sau đó chạy lại, đùng đùng nổi giận: "Khốn kiếp, đứng ở cửa nói mấy câu cũng không an toàn, môi trường internet quá tệ hại, nghĩ tỷ đây không có tiền mua trang bị à?"
Tôi nói: "Cô nhìn kỹ xem đây là ai?"
Kẻ giết Tiểu Đào tên là Trương Kháng Mỹ, nàng hỏi mấy vấn đề mới xác nhận đó là Vương Nguyên Thạch.
"Vương Nguyên Thạch, có phải ông nhân cơ hội phát tiết bất mãn ngày thường không? Trong game mà đi khắp nơi giết người, ngoài đời toàn là loser." Tiểu Đào nói.
Vương Nguyên Thạch đứng cả phút mới gõ bốn chữ: "Xin lỗi, lỡ tay."
Tiểu Đào hỏi: "Có điều tra được gì không?"
Hai ngày nay Tiểu Đào điều tra thế lực chống lưng Khổng Huy, còn Vương thúc thì điều tra vụ án người heo, ông ta nói: "Ta đã hỏi bạn học của Không Huy, hôm họp lớp hắn tới bắt chuyện với Tiểu Huệ, nhưng Tiểu Huệ không để ý tới hắn, bạn học nói lúc đó nét mặt của Khổng Huy rất kỳ quái."
"Chỉ thế thôi?"
"Ừ, chỉ thế thôi."
Tôi nói: "Vụ án này thực ra rất đơn giản Không Huy đã không còn là một nam sinh tự ti năm đó nữa, có sự nghiệp, có tiền bạc, mặt cũng không còn xấu xí, tự cho rằng đã đủ tư cách theo đuổi Từ Tiểu Huệ, kết quả thái độ của cô ấy đối với hắn vẫn không thay đổi, khiến lòng tự trọng của hắn bị đả kích lớn."
Tiểu Đào tò mò: "Chỉ vì như vậy mà giết người?"
Tôi đáp: "Đôi với hắn mà nói, đây là một nút thắt tâm lý. Chỉnh hình một cô gái xinh đẹp thành heo, hắn muốn truyền đạt điều gì, chính là ta muốn ngươi chết giống như con heo, xấu xí, hèn mọn, không ai quan tâm."
Tiểu Đào mắng: "Biến thái!"
Tôi phân tích: "Tôi nghi ngờ hắn có một phòng làm việc khác, bình thường dùng để phục vụ các khách hàng bí mật, cuộc phẫu thuật của Từ Tiểu Huệ cũng là ở đó."
Hoàng Tiểu Đào gõ ba dấu chấm than, nói: "Tống Dương, đầu óc anh thật nhạy bén, chỉ cần chúng ta tìm được phòng làm việc bí mật kia sẽ có thể định tội hắn, đồng thời biết được hắn phục vụ cho ai."
Vương Nguyên Thạch nói: "Hiện giờ mọi người đều bị theo dõi, hành động thế nào?"
Tôi hỏi: "Từ Tiểu Huệ được lão nông phát hiện ở đâu?"
Vương Nguyên Thạch đáp: "Một xa lộ gần đây."
Tôi nói: "Bắt đầu tìm từ chỗ đó đi. Tôi sẽ dùng tới cấm thuật hạng nhất."
Tiểu Đào mừng rỡ: "Tốt quá rồi, tối nay chúng ta tập hợp ở một chỗ, trước khi gặp không được liên lạc, tìm cách đánh lạc hướng kẻ theo dõi chúng ta."
Có lẽ tâm tình đã khá hơn, đột nhiên nàng sử dụng một bộ ám sát liên kích, bắn một mũi tên vào Vương Nguyên Thạch, trả thù vụ lúc nãy. Nhân vật của Vương Nguyên Thạch là tanker, máu nhiều giáp cao, căn bản không đánh nổi, Tiểu Đào kinh ngạc hỏi: "Ông luyện cấp lúc nào vậy?"
Vương Nguyên Thạch không nói lời nào, trở tay một đao chém chết nàng, tôi vội vàng log out.
Đại Lý thấy trò chơi trên máy tính của tôi thì tò mò: "Tống Dương, sao nay rảnh rỗi thế, chơi game gì vậy?"
"Game rác, ta đi thư viện một lát."
Vương Đại Lý nói: "Ta đi với, gần đây có để ý một muội tử ở thư viện, qua đó xem gặp nàng không."
Tôi không muốn dẫn theo hắn tối nay, dù sao cũng có thể gặp nguy hiểm, hai chúng tôi tới thư viện, muội tử mà hắn để ý không có ở đó, liền lấy một bộ "Cổ Long toàn tập" ra đọc. Tôi rất bất ngờ, bình thường tiểu tử này đâu có đọc sách, cũng chẳng mấy khi học bài.
Ở thư viện hết cả buổu chiều, hai chúng tôi xuống căng tin ăn cơm, tới mười giờ tối, tôi nói phải đi ra ngoài, Đại Lý hào hứng: "Tống Dương, ngươi đi phá án à?"
Tôi ra hiệu chớ lên tiếng, bí ẩn nói: "Đi hẹn hò với Băng Tâm, đừng có nói cho Tiểu Đào đấy."
Đại Lý cả kinh: "Con bà nó, tiểu tử ngươi dám bắt cá hai tay? Làm người phải tích đức biết chưa?"
Tôi ra khỏi trường, bắt xe tới nơi đã hẹn, đi nửa ngày trong vùng đất hoang cạnh xa lộ, trông thấy Vương thúc và Tiểu Đào đã ở đó, Tiểu Đào nói: "Tới sớm thật đấy, chúng ta bắt đầu chứ?"
Đúng lúc này có giọng nói gọi tên tôi, quay đầu lại, thì ra là Vương Đại Lý, hắn chạy tới thở hồng hộc: "Ngươi còn dám gạt ta, rõ ràng là tra án, sao không dẫn ta theo?"
Tôi nói: "Mang ngươi theo làm gì?"
Hắn vô liêm sỉ đáp: "Ngươi có thể rời khỏi một trợ thủ như ta sao?"
Hoàng Tiểu Đào cảnh giác nhìn xung quanh: "Ngươi không bị ai theo dõi chứ?"
Vương Đại Lý quay đầu nhìn một chút: "Không có."
Tôi lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong là cây kim bạc ngập trong nước thuốc. Nước thuốc tôi mới điều chế cách đây không lâu, chẳng ngờ lại cần tới nhanh như vậy.
Bảo tất cả mọi người tản ra, lát nữa dáng vẻ của tôi sẽ tương đối đáng sợ. Tôi hít sâu một hơi, dùng kim bạc đâm vào cổ mình, mới đầu thì ngoại trừ cơn đau thì chẳng có cảm giác gì khác. Sau đó đột nhiên vô số mùi hôi thối vọt tới mũi tôi, giống như mũi bị người ta đấm một cái, tầm mắt cũng bắt đầu méo mó, miệng chảy nước dãi, cơ thể không tự chủ mà co quắp trên đất.
Tiểu Đào lo lắng hỏi: "Tống Dương, anh sao vậy?"
Tôi toát mồ hôi lạnh, khó khắn nói một câu: "Không sao, để cho tôi làm quen một lát là được."
Loại thuốc này là dùng mật ong với một số vị thuốc Đông y điều phối ra, cắm vào huyệt Phong Phủ, có thể kích thích trung khu khứu giác trong não, nháy mắt tăng độ nhạy của khứu giác lên ngàn lần, vượt xa mũi của cảnh khuyển. Chiêu này gọi là Thiên cẩu truy tung thuật, vì phải dùng thuốc trực tiếp tác động vào hệ thống thần kinh nên tác dụng phụ cực lớn, cho nên được liệt vào một trong mấy cấm thuật của Tống gia. Chiêu này không được tùy tiện sử dụng, người sử dụng sẽ không tự chủ mà chảy dãi, hoa mắt chóng mặt, mất thăng bằng, giống như một con chó nằm dưới đất, bởi thế mới có cái tên như vậy.
Sau khi mũi bị kích thích, mùi xăng dầu, mùi đất, mùi cỏ xung quanh cũng vô cùng rõ ràng. Mùi hương nặng nề đến mức mũi tôi đau đớn dữ dội, tạo ra ảo giác mũi bị sưng lên.
Phải mất 5 phút tôi mới làm quen được, từ từ đứng lên, Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, tự nhiên anh làm gì vậy, dọa chết tôi rồi."
Tôi nói: "Bây giờ tôi bắt đầu tìm kiếm tung tích mà Từ Tiểu Huệ để lại, mọi người đừng có đi lung tung, Vương thúc cũng đừng hút thuốc."
"Được!" Ba người gật đầu.
Tôi phập phồng cánh mũi, bắt đầu ngửi, đột nhiên ngửi thấy một mùi cổ quái, là một mùi hôi từ trên người Đại Lý toát ra.
Tôi đột nhiên ý thức được một chuyện, cả ngày nay hắn có vẻ khác thường, cứ đi theo sát tôi như giám sát, hơn nữa lời nói, cử chỉ cũng có gì đó không đúng.
Tôi phát động động u chi đồng, quan sát thật kỹ mặt hắn, đột nhiên phát hiện ở mép tóc hắn có một đường nối.
Vương Đại Lý thấy tôi nhìn hắn, tò mò hỏi: "Dương tử, ngươi nhìn gì trên người ta đấy?"
Tôi nói: "Thấy ngươi đẹp trai thôi."
Tôi giả bộ ngửi ngửi đi tới cạnh Vương Nguyên Thạch, dùng lưng che mắt Đại Lý, ra hiệu mấy cái bằng tay cho Vương thúc.
Vương Nguyên Thạch hiểu ra, gật đầu. Ông ta đi tới phía Vương Đại Lý, đột nhiên một tiếng súng vang lên khiến tôi giật mình, mùi khói thuốc súng nồng nặc. Quay đầu nhìn lại, Vương Nguyên Thạch tay cầm súng, Đại Lý ngồi dưới đất ôm chân.
Tiểu Đào la lên: "Vương Nguyên Thạch, ông điên rồi à?"
Vương thúc lạnh lùng nói: "Hắn không phải Vương Đại Lý!"