Chương 171: Vô diện nô
Vương Đại Lý ngồi ôm chân dưới đất kêu cha gọi mẹ: "Vương thúc, ông điên à? Tiểu Đào tỷ tỷ, tôi khổ quá mà."
Tiểu Đào trong lúc nhất thời không biết nên tin bên nào, trách cứ: "Dù cho nghi ngờ cũng không được bắn. Súng của cảnh sát nhân dân là để bắn dân ư?"
Vương Nguyên Thạch lạnh lùng nói: "Trên tay hắn có vết chai."
Sức quan sát của huấn luyện viên trưởng cảnh sát vũ trang quả không tầm thường, thực ra ngay từ lúc Vương Đại Lý giả chạy tới ông ta đã nghi ngờ. Vừa rồi tôi lại dùng tay ra hiệu cho ông ta chế ngự kẻ này, Vương Nguyên Thạch liền quyết đoán, trực tiếp nổ súng.
Vương Đại Lý giả đứng dậy, mặt trở nên khó coi, giọng cũng thay đổi: "Nếu như ta có mệnh hệ gì, một người trong các ngươi cũng đừng mong trốn thoát, cảnh phục đang mặc cũng không bảo vệ được các ngươi đâu!"
Tiểu Đào hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Vương Đại Lý giả cười gằn: "Đây không phải việc ngươi nên biết, Cảnh hoa tiểu thư, ta khuyên ngươi một câu, có những vụ án có thể điều tra, có những vụ không thể. Chúng ta đã phát tin cảnh cáo, không nghe thì chỉ có một con đường chết!"
Tiểu Đào mắng: "Ngươi không nhìn hoàn cảnh của chính mình, còn dám uy hiếp chúng ta sao?"
Tôi hỏi: "Vương Đại Lý đâu?"
Hắn cười khẩy: "Ta không biết, giờ thì chắc hắn vẫn còn sống, nhưng nếu tối nay ta không thể bình an trở về, thì không dám chắc..."
Đột nhiên Vương Nguyên Thạch xông phi, một cước đạp hắn ngã ra, Vương thúc ghét ác như thù, không thể trơ mắt đứng nhìn tội phạm ngang ngược như vậy. Sau đó đưa bàn tay to rộng túm vào mặt của Vương Đại Lý giả, lột một phát.
Sau khi thấy rõ mặt mũi tên này, chúng tôi đều kinh ngạc, hắn là một kẻ trọc đầu, không có lông mày, không có mũi, phần mũi chỉ có hai cái lỗ dài giống như Voldemort trong "Harry Potter".
Mặt hắn bị xước mấy vệt máu, bởi mặt nạ kia là dùng keo siêu dính, lột một cái ra. Vương thúc cầm cái mặt nạ trong tay, lật xem rồi đưa cho tôi. Thì ra là cao su non, tôi còn sợ hắn lột da mặt Đại Lý để làm.
Tôi hỏi: "Ngươi là một vô diện nô?"
Hắn cả kinh: "Sao ngươi biết?"
Tôi cười lạnh: "Tống gia chiến đấu với tội phạm mấy ngàn năm qua, đối với những loại ngưu quỷ xà thần trên giang hồ, ta hiểu rõ hơn ai hết."
Bất luận thời đại nào, rất nhiều nghề bí mật trên giang hồ vẫn còn tồn tại, xưa có kim, da, thải, treo, đánh giá, nhất dạng, điều, liễu - bát đại môn phái, là để chỉ những nghề như coi bói, xem tướng, xiếc, bảo tiêu ..v..v..
Những nghề này đều là truyền từ thầy xuống trò, hiện giờ vẫn có thể thấy bóng dáng.
Vô diện nô là một nghề trong số đó, từ ngày bái sư cho tới khi thành tài, họ phải cắt bỏ mũi, ngày đêm rửa mặt bằng nước thuốc đặc biệt khiến da mặt mềm như bột nhão, có thể dịch dung thành bất kỳ ai, còn phải luyện tập giọng nói the thé, bắt chước người khác.
Một vô diện nô cao thủ chỉ cần dùng tay xoa bóp gương mặt một chút là có thể biến thành người khác. Tên này học nghệ chưa tinh, vẫn cần tới mặt nạ da người. Nhưng hắn bắt chước giọng nói của Vương Đại Lý giống như đúc, quả là một diễn viên trời sinh.
Thứ người như vậy có thể làm thích khách, nhưng hầu hết là dịch dung thành người khác để thăm dò tin tức. Bọn họ cứ như những cái bóng, vô danh vô tính, thường bởi vì biết quá nhiều mà bị chính chủ thuê giết chết diệt khẩu, rất ít người biết họ tồn tại.
Tôi hỏi lại lần nữa: "Giờ Vương Đại Lý đang ở đâu?"
Hắn đáp: "Chỉ cần ta an toàn thì hắn sẽ an toàn."
Tôi cười lạnh: "Mặc dù kỹ năng diễn xuất của ngươi không tệ, nhưng ta vẫn nhìn ra là ngươi đang nói láo. Loại người như ngươi nhiều nhất chỉ là một tên tiểu tốt đi theo dõi ta, làm gì có địa vị gì. Vương Đại Lý lại chẳng có giá trị làm con tin, ông chủ của ngươi sẽ chẳng quan tâm đâu."
Sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, xem ra tôi đã đoán đúng. Đặt vào vị trí hắn mà nghĩ, nếu quả thật bọn chúng cần một con tin để uy hiếp chúng tôi, không ai thích hợp hơn Tôn Băng Tân, vừa dễ chế ngự, lại có thể là quân bài giúp chúng thoát thân.
Tôi lại hỏi: "Ngươi làm việc cho ai? Hắc Báo, Huyết Lang hay xã hội đen nào?"
Tôi quan sát kỹ phản ứng của hắn, xem ra đều không phải. Vô diện nô cười to: "Ếch ngồi đáy giếng, xã hội đen mà có thể so với chúng ta sao? Chúng ta là thế lực không thể động tới!"
Vương Nguyên Thạch lập tức lại xông lên đấm đá túu bụi, vô diện nô kêu la oai oái, Tiểu Đào phải khuyên mãi mới được. Sau khi kéo được Vương Nguyên Thạch ra, nàng chỉ hắn, cả giận nói: "Ngươi thử nhìn ông ta xem có sợ ngươi nói không?"
Vô diện nô cắn môi không dám nói nữa, rõ ràng có thể thấy hắn rất sợ Vương Nguyên Thạch.
Nói chuyện hồi lâu, tác dụng của nước thuốc đã sắp hết, tôi vội nói: "Vương thúc, dẫn hắn theo, chúng ta tra án trước đã."
Vương Nguyên Thạch gật đầu, nhấc vô diện nô lên, hắn như đứa trẻ con bị dọa sợ run lên, miệng vẫn cố lẩm bẩm: "Khổng Huy đang phục vụ cho tổ chức, nếu động vào hắn các ngươi không có trái ngon để ăn đâu!"
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Ta còn muốn nhìn thử xem ông chủ của ngươi rốt cuộc là vị đại thần nào."
Tôi gạt bỏ hết suy nghĩ, tập trung ngửi trên đất, trong bụi cỏ mơ hồ ngửi thấy mùi hôi cơ thể và một số mùi nước thuốc. Tôi men theo mùi đi thẳng, phát hiện một dấu bánh xe trên đường mòn, đúng như tôi dự đoán, Khổng Huy muốn chở một con heo thì cần phải dùng xe.
Tiểu Đào chụp vết bánh xe, hỏi tôi: "Phải lái xe đuổi theo không?"
Tôi lắc đầu: "Không cần, tôi không ngửi thấy mùi lái xe, nhưng mọi người phải cực khổ đi bộ theo tôi."
Tôi ngửi xung quanh bánh xe, thấy được một mùi hôi, có thể là lúc đó Từ Tiểu Huệ đã bài tiết ra xe, có mùi này sẽ dễ dàng lền theo hơn nhiều. Chúng tôi đi dọc theo con đường mòn, nửa tiếng sau tới một khu dân cư cũ kỹ, lúc này nước thuốc cũng sắp hết hiệu lực.
Dưới lầu của khu dân cư có một chiếc xe bán tải, bảo Tiểu Đào lấy ảnh mới chụp ra so sánh, quả nhiên dấu bánh xe là của nó để lại. Tôi mừng như điên: "Phòng làm việc của Khổng Huy ở gần đây!"
Vô diện nô đột nhiên mở miệng, lần này hắn không trịch thượng như trước, mà dùng một giọng cầu xin nói: "Ta khuyên các người thu tay lại đi, ngàn vạn lần chớ động vào tổ chức, tra ra họ, họ sẽ đuổi giết các người, làm sao mà an tâm sống?"
Vương Nguyên Thạch nhổ nước bọt khinh miệt.
Hoàng Tiểu Đào bừng bừng chính nghĩa nói: "Từ lúc ta khoác bộ cảnh phục này lên người đã chấp nhânh hy sinh vì nhiệm vụ nếu trên thế giới này quả thật có yêu ma quỷ quái mà cảnh sát cũng không động tới được, ta mạn phép muốn thử sức một chút."
Tôi cũng nói: "Con cháu Tống gia đời đời mang trong mình dòng máu của Tống Từ, ngươi nghĩ là ta sẽ sợ sao?"
Từ khi ông nội bị giết, tôi đã thề sẽ phải bắt Giang bắc tàn đao về quy án, lần này tôi mơ hồ cảm thấy thế lực này có thể dây dưa với hắn.
Vô diện nô cười khan: "Cũng được, ta không cản các ngươi nữa, chờ tới khi bạn bè xa lánh, người yêu thương bị giết, lúc đó mới thấy hai chữ hối hận viết như thế nào."
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, ánh mắt của nàng vô cùng kiên định, tôi cũng quyết xông thẳng về phía trước.
Tôi ngửi xung quanh cái xe một vòng, men theo mùi này tìm tới một căn phòng, dùng dây kém phá khóa, phía sau chính là căn phòng công tác bí mật của Khổng Huy...