Chương 175: Bữa tiệc ra mắt
Tôi giật mình, cái đồng hồ này ít nhất cũng cỡ hơn 10 ngàn: "Lễ vật quý như vậy, sao tôi xứng đáng?"
Tiểu Đào cười: "Đừng có khiêm tốn thế, anh không xứng đáng thì ai xứng đáng? Sáu tháng qua, anh giúp tôi phá án, số án đã vượt qua đồng nghiệp nhiều tuổi nhất trong cục, sang năm khả năng tôi lại được thăng chức. Tôn Lão Hổ còn nói, cứ theo đà thắng tiến của tôi, thì chỉ ba năm nữa ông ta sẽ phải nhường ghế, tôi coi anh như đại thần rồi, Tống Dương."
Tiểu Đào đúng là biết cách ăn nói, theo tôi, với trí tuệ và thái độ làm việc nghiêm túc, ghét ác như thù, cộng với sự giúp đỡ của tôi thì việc bồi dưỡng nàng thành cục trưởng tương lai không phải là điều viển vông.
Tôi nói: "Vậy nếu có một ngày cô trở thành cục trưởn thật thì sao?"
Nàng cười khanh khách: "Không biết, tôi mãi mãi cũng chỉ là Hoàng Tiểu Đào của anh thôi."
Câu nói của nàng khiến tim tôi nhảy lên một cái, nếu như không phải ở đây quá đông người có lẽ tôi đã không kìm lòng được mà hôn nàng.
Tiểu Đào cũng giống tôi, chẳng quen biết ai trong phòng, hai chúng tôi đứng trước bàn ăn, nếm thử vài món. Trong đám khách này, tôi có nhận ra một hai đại gia trong thành phố, giỡn giỡn nói: "Hôm nay mà có cuộc tập kích kinh khủng, ngày mai thị trường chứng khoán thành phố sẽ sập luôn mất."
Tiểu Đào nói: "Anh nghĩ là cha tôi không cân nhắc vấn đề an toàn sao? Anh để ý xem nhưng người đi đi lại lại khắp phòng, không nói chuyện cùng ai kìa. Bọn họ đều là lực lượng vệ sĩ đặc biệt, ngoài cửa cũng có hai người trấn giữ, nếu có tình huống đặ biệt xảy ra, cửa sẽ bị khóa kín."
Tôi nhíu mày: "Chẳng trách tôi thấy mấy người này không giống như thực khách."
Đúng lúc này Vương công tử cầm ly rượu tới, cười xởi lởi: "Hoàng tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Nói xong hắn cầm tay nàng, cúi đầu xuống bắt chước người phương Tây, hôn mu bàn tay. Tiểu Đào liền dùng sức lắc lắc tay, nói: "Xin chào, Vương công tử."
Hắn lúng túng rụt tay về, giải thích: "Ta ở nước ngoài sinh sống đã lâu, có mấy thói quen còn chưa sửa được, thật là ngại quá."
Lúc này, Vương công tử dời ánh mắt sang phía tôi, ngẩn người, nói: "Hoàng tiểu thư còn dẫn đồng nghiệp tới nữa à?"
Tiểu Đào vỗ vai tôi, đáp: "Anh ấy không phải đồng nghiệp, mà là bạn trai của ta."
Vương công tử có vẻ lúng túng, tôi cười bí ẩn, nói: "Xin chào Vương công tử, không ngờ lại gặp nhau ở đây."
Hắn ho khan một tiếng, đáp lấy lệ: "Xin chào!" Sau đó nói với Tiểu Đào: "Nghe nói Hoàng tiểu thư là cảnh sát, không biết sao cô lại chọn nghề này?"
"Ý ngươi là cảnh sát là công việc thấp kém?" Tiểu Đào trừng mắt.
Hắn vội vàng giải thích: "Tuyệt đối không có ý này, ta nghĩ cảnh sát là một nghề rất cao quý. Nhưng dưới góc nhìn của một doanh nhân, cảnh sát chẳng qua là bắt vài kẻ xấu, còn doanh nhân có thể quyết định huyết mạch kinh tế của một thành phố, thậm chí của cả nước, mang lại cơ hội việc làm cho vô số người. Từ góc độ có lợi cho xã hội, ta nghĩ rằng Hoàng tiểu thư có vẻ chưa ở đúng chỗ."
Vương công tử có vẻ khá hài lòng với tài miệng lưỡi của mình, nói xong cười một cái, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Tôi với Tiểu Đào cũng không nhịn được, muốn cười, tôi nói: "Nếu như không có cảnh sát, có lẽ giờ ngươi đã không còn được đứng ở đây..."
Mặc dù hắn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trán lại đầy mồ hôi lạnh, có lẽ là sợ tôi bóc mẽ chuyện của mình, trong vụ án đầu độc lần trước, vai của hắn đóng chẳng vẻ vang gì. Vương công tử miễn cưỡng mỉm cười: "Lần trước cám ơn ngươi, ta còn chưa biết tên..."
"Ta tên Tống Dương, không phải cảnh sát, chỉ là một cố vấn."
Hoàng Tiểu Đào mặt vô cùng nghi hoặc, hắn lập tức giải thích: "Lần trước ta bị dính vào một vụ án nhỏ, may có Tống tiên sinh giúp ta rửa sạch hàm oan, ta hoàn toàn trong sáng đúng không, Tống tiên sinh?"
Tiểu Đào nhạy bén, hỏi: "Tống Dương chẳng bao giờ tham gia vụ án nhỏ nhặt, rốt cuộc là vụ nào?"
Tôi đáp: "Vụ đầu độc liên hoàn."
Tôi nói rất nhỏ, không kinh động tới khách xung quanh, dù sao trong trường hợp này cũng cần giữ thể diện cho người ta một chút.
Hoàng Tiểu Đào chợt hiểu ra, lúc đó nàng không có mặt, nhưng có đọc qua hồ sơ, cho nên thoáng cái là nhớ lại. Vương công tử lúng túng đổi chủ đề: "Tiểu Đào có muốn cùng ta nhảy một bản không?"
Tiểu Đào xua tay: "Ta không biết khiêu vũ, ngươi tự đi đi."
Vương công tử khẽ cau mày, liếc nhìn tôi, để ý thấy hắn đang nghiến răng tỏ vẻ thị uy, trong lòng tôi nói ngươi làm gì mà nhìn ta? Ta đã giữ thể diện cho ngươi hết mức rồi.
"Lát nữa gặp lại!" Vương công tử tao nhã cười một tiếng, xoay người đi.
Tiểu Đào ai oán: "Cha cũng quá không đáng tin, loại công tử ăn chơi này cũng giới thiệu cho tôi. Xem mắt đâu cứ phải nhìn vào túi tiền nhà người ta?"
Tôi cố ý chọc: "Có điều dáng dấp cũng ok."
"Ok cái rắm, nhìn mặt hắn đã toát lên vẻ chơi bời, ánh mắt cứ không rời ngực tôi, trong đám thiếu gia thì có thể chọn được mấy kẻ là tốt?" Tiểu Đào mắng.
Tôi bất giác liếc mắt nhìn ngực nàng, bởi nàng mặc váy dạ hội, cộng thêm bộ ngực cup D khá lớn, cho nên khe ngực rất bắt mắt, tôi nhất thời đỏ mặt quay đi.
Hai chúng tôi ở đây hoàn toàn xa lạ, không ít người tới bắt chuyện, nhưng dù sao cũng không cùng ngành nghề, trò chuyện một hai câu liền rời đi. Còn có mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ rủ tôi khiêu vũ, tôi đều từ chối.
Tiểu Đào thì sốt ruột, nói thầm: "Sao cha tôi còn chưa tới?"
Đúng lúc này, ban nhạc biểu diễn một bài quen thuộc, ca khúc 'One step away' nổi tiếng thế giới, các khách khứa ý tứ đứng gọn lại, chừa ra một khoảng trống, vài đôi nam nữ bước tới giữa khiêu vũ. Tiểu Đào hỏi: "Có muốn nhảy một bản không?"
Tôi xua tay lia lịa: "Tôi thật sự không biết nhảy."
"Tỷ biết, tỷ dạy cho, cứ đứng đây khó chịu lắm."
Tôi không thể làm gì khác, cung kính không bằng tuân mệnh, kéo tay Tiểu Đào xoay tròn. Trước đây có thời gian nằm vùng, Tiểu Đào đóng vai vũ nữ, đã học một chút khiêu vũ, tôi thì rất hốt hoảng, liên tục nhìn xuống, sợ đạp phải chân nàng. Tiểu Đào nhắc nhở: "Ưỡn ngực, ngẩng đầu, nguyên tắc của khiêu vũ là phải tự tin, không biết nhảy cũng phải vờ như biết nhảy."
Tôi xoay người theo Tiểu Đào, cẩn thận đếm, tổng cộng giậm phải chân nàng bốn lần, mỗi lần nàng đều khẽ kêu một tiếng. Sau đó dần dần quen với nhịp nhảy, nàng kinh ngạc nói: "Học cũng nhanh đấy."
Tôi đáp: "Thương cho cái chân của cô."
Tiểu Đào cười: "Cũng biết nói lời dỗ dành cơ đấy, tỷ thấy ngọt ngào quá."
"Ngày nào cũng được cô huấn luyện, EQ của tôi cũng tăng được chút ít."
Tiểu Đào bật cười khanh khách.
Khiêu vũ cùng Tiểu Đào thật là thích, tay tôi ôm vào cái eo thon nhỏ nhắn, cách một lớp vải mỏng có thể cảm nhận thân nhiệt của nàng từ từ tăng lên. Mặt chúng tôi rất gần, có thể cảm nhận hơi thở đối phương, một màu đỏ ửng hiện lên má nàng khiến tim tôi đập thình thịch.
Tiểu Đào mặc bộ váy đỏ tươi, lúc xoay tròn cứ như một đóa hoa đang nở, thật là một tiên nữ giáng trần.
Khi bản nhạc chuẩn bị kết thúc, mắt tôi chợt bị thu hút bởi một người, nhìn chằm chằm không thôi. Tiểu Đào hỏi: "Anh nhìn gì vậy?"
Tôi nhíu chặt lông mày: "Gã đàn ông kia có gì đó rất lạ!"