Âm Phủ Thần Thám

Chương 174: Tôn Lão Hổ gặp chuyện

Chương 174: Tôn Lão Hổ gặp chuyện


Bất luận chúng tôi thẩm vấn thế nào, từ đầu đến cuối Khổng Huy giả không chịu tiết lộ nửa lời. Các bác sĩ giám định ra, mặt của hắn là mấy tháng trước đã được giải phẫu chỉnh hình.
Nói cách khác, hắn là vật thế thân được tổ chức chuẩn bị từ trước khi xảy ra vụ án.
Tôi chắc chắn người đêm đó là Khổng Huy thật, chỉ là bị đánh tráo trong mấy ngày tạm giam vừa rồi, như vậy có thể suy đoán, trong trại tạm giam rất có thể có nội gián, mới làm được chuyện như vậy.
Việc này khiến tôi cảm giác tổ chức này cường đại đáng sợ, bọn chúng bảo vệ Khổng Huy để đảm bảo bí mật không bị lộ ra ngoài.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, tôi và Tiểu Đào cũng nhụt chí, nàng bảo tôi về trường trước, sẽ báo cáo chuyện này trong buổi họp, điều tra kỹ lưỡng toàn bộ những vụ án lớn khả nghi trong mười năm qua.
Sắp đến Tết, tức là kỳ thi cuối cũng sắp tới, các quán cà phê, internet, tiệm ăn vắng bóng sinh viên hơn. Hôm nay Băng Tâm đột nhiên gọi điện cho tôi, vừa nghe đã thấy nàng khóc lớn: "Tống Dương ca ca, cha muội xảy ra chuyện!"
Tôi vội hỏi làm sao, nàng nói trên đường đi Võ Khúc, Tôn Lão Hổ bị tai nạn xe, nàng gọi điện không được, muốn tới cục hỏi xem cụ thể.
Chúng tôi vội vàng tới cục, tìm gặp Tiểu Đào, Băng Tâm lo lắng hỏi: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ đừng gạt tôi, cha tôi bây giờ sống hay chết?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Không nghiêm trọng như cô nghĩ đây, mạng Tôn Lão Hổ lớn lắm. Chỉ là đụng xe gãy mất mấy xương sườn với một bên chân, hiện giờ đang nằm viện ở Võ Khúc, để ta xem có cách nào liên lạc với ông ấy không."
Tiểu Đào lấy laptop ra, gọi một cuộc gọi trực tuyến, chỉ lát sau Tôn Lão Hổ xuất hiện trên màn hình, đầu quấn băng trắng, chân bó thạch cao trông cứ như thương binh, cả giận mắng: "Băng Tâm, ai bảo ngươi tới cục cảnh sát? Chẳng phải ngươi sắp thi rồi sao?"
Băng Tâm khóc: "Cha, sao người lại ra nông nỗi này?"
Tôn Lão Hổ đáp: "Ta không sao, ngươi xem, vẫn còn khỏe lắm." Vừa nói vừa giơ tay lên, kết quả vết thương bị động, đau đớn kêu lên một tiếng.
Nhân lúc hai cha con đang nói chuyện, tôi nhỏ giọng hỏi Tiểu Đào: "Rốt cuộc là tai nạn thông thường hay cố ý mưu sát?"
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Xe tải đụng Tôn Lão Hổ không có biển số, chở đầy đất đá, vô cùng nặng. Sau khi gây chuyện, tài xế lập tức biến mất, nhìn thế nào cũng thấy không phải ngẫu nhiên."
Tôi hoang mang: "Kẻ nào ngông cuồng, dám ám toán cục trưởng như vậy?"
Tiểu Đào nói: "Chẳng phải vì chuyện kia sao, Tôn Lão Hổ mang hồ sơ có liên quan tới tổ chức bí mật đi tìm Trình giám đốc để nói chuyện. Kết quả vừa rời thành phố thì xảy ra chuyện, cái tổ chức này quá kinh khủng, đúng là muốn một tay che trời. Có điều Tôn Hổ kiên cường như sắt, không quay về phủ, mà lập tức liên lạc với giám đốc Trình, bảo người đưa mình sang Võ Khúc chữa trị."
"Hai người gặp nhau trong bệnh viện, giám đốc Trình đề nghị tạm thời án binh bất động, rất có thể tổ chức này đã bén rễ vào trong nội bộ cảnh sát. Chờ hết năm, Trình giám đốc đi báo cáo công tác trên bộ, sẽ mang chuyện này báo lên chính phủ."
Tôi lắc đầu nói: "Đáng sợ, cứ y như Hydra trong 'Captain America'."
Vì có Băng Tâm ở đây nên Tôn Lão Hổ không nhắc tới tổ chức kia, chỉ giao phó một chút công việc hàng ngày.
Lúc ra khỏi cục, tâm trạng Băng Tâm đã tốt hơn nhiều, nói: "Tống Dương ca ca, Tết này có dự định gì chưa, hay là đến nhà muội chơi đi?"
Tôi đang phân vân không biết có nên đồng ý không, Tiểu Đào trực tiếp từ chối: "Không được, Tết năm nay cha ta tổ chức ra mắt, Tống Dương đồng ý đi với ta rồi."
Băng Tâm hỏi: "Tỷ đi ra mắt, dẫn Tống Dương ca ca theo làm gì?"
Tiểu Đào đáp: "Làm bia đỡ đạn."
Băng Tâm bật cười, dễ thương nói: "Ha ha, hiểu rồi, tôi sẽ cho tỷ mượn Tống Dương dùng một chút."
Hoàng Tiểu Đào trừng mắt: "Cái gì gọi là cho ta mượn dùng? Tống Dương là vật sở hữu của cô à?"
Băng Tâm mân mê cái miệng xinh xắn: "Hừ, thì cũng chẳng phải của tỷ." Nói xong liền kéo tay tôi: "Hiếm khi Tống Dương ca ca vào nội thành, đi mua quần áo với muội đi!"
Hoàng Tiểu Đào lập tức biến sắc, tôi lúng tùng bị Băng Tâm kéo đi, quay đầu chào: ""Hẹn Tết gặp."
Nghĩ rằng Tiểu Đào ra mắt chính là tới nhà hàng ăn cơm, gặp người ta, kết quả là tôi sai hoàn toàn, chỉ có tầng lớp bình dân mới làm như vậy.
Trước đêm giao thừa, Tiểu Đào gửi cho tôi một thư mời điện tử, địa chỉ là nhà hàng quốc tế Huidu. Vào ngày đầu năm mới sẽ có một bữa tiệc giao thừa hoành tráng, người chủ trì là cha của Tiểu Đào. Rất nhiều người nổi tiếng sẽ tham dự buổi tiệc, ông ta định cho con rể tương lai ra mắt vào hôm ấy.
Vừa nghe xong, da đầu tôi tê dại, bé tới giờ đã tới những nơi như thế lần nào đâu, liền hỏi Tiểu Đào: "Tôi thuê một bộ Âu phục nhé."
Nàng đáp: "Đừng, cứ mặc đồ bình thường thôi. Tin tôi đi, trường hợp này mà mặc Âu phục thì sẽ lộ rõ vẻ quê mùa."
Tôi nói: "Vậy được rồi, đến lúc đó nhớ che chở cho tôi đấy, chỗ đông người sợ tôi sẽ mất bình tĩnh."
Hoàng Tiểu Đào bật cười: "Nhìn người sống khó hơn nhìn người chết à?"
Tôi gật đầu: "Cô nói rất đúng."
Ngày 30 tết, đám bạn cùng phòng không thấy đâu, Vương Đại Lý nhắn tin nói bọn hắn đang tổ chức tiệc cẩu độc thân, nói tôi hãy suy nghĩ xem tại sao hôm nay bọn hắn không gọi tôi. Tôi nhắn cho hắn cái icon khinh bỉ.
Mặc dù Tiểu Đào dặn tôi cứ mặc đồ bình thường nhưng cũng không thể quá tuềnh toàng, tôi liền chọn một áo khoác, quần jeans và giày thể thao mới mua.
Đi tới nhà hàng, phục vụ xem thiếp mời dẫn tôi tới bữa tiệc. Vừa vào cửa tôi tức thì đơ người, khắp phòng là những người xa lạ, mặc đủ loại quần áo khác nhau, tay cầm ly Champagne vừa nói vừa cười, cảnh tượng cứ như trong phim.
Họ vô tình hay hữu ý để lộ ra nhẫn, dây chuyền, đồng hồ, nhìn qua cũng biết là người có tiền.
Tôi lại chẳng quen biết bất kỳ ai, cứ lúng túng trong phòng mấy phút. Rốt cuộc Tiểu Đào cũng tới, nàng mặc một bộ váy dạ hội gợi cảm, cơ thể được tôn lên rất nóng bỏng, tai đeo bông tai ngọc trai, cổ đeo trang sức nhã nhặn, nhìn như một ngôi sao màn bạc, tôi kinh ngạc nói: "Sao cô dặn tôi ăn mặc tùy tiện?"
Tiểu Đào nhún vai: "Haiz, lệnh cha khó cãi, ông bắt tôi phải ăn mặc thật đẹp."
Nàng chỉ một người đàn ông mặc vest, nói: "Kia chính là đối tượng hẹn hò của tôi, tối nay cha tôi dự định sẽ giới thiệu hai người trước mặt khách quý, cha cứ thích bày vẽ như vậy, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống."
Tôi cười khổ: "Đây không gọi là ra mắt, mà gọi là sắp đặt."
Gã kia hình như rất quen, tôi nhìn kỹ, đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là Vương công tử sao? Con trai của chủ tịch Tập đoàn Liên Á Quốc Tế, cũng chính là người có liên quan tới vụ án đầu độc cách đây không lâu.
Tôi bật cười, thế giới này đúng là nhỏ, Tiểu Đào dặn dò: "Lát nữa anh phải giả bộ cho giống một chút, tôi không muốn phải sống cả đời với người không quen biết đâu."
Nàng gọi một bồi bàn, bảo anh ta đi lấy giùm một thứ. Lát sau người phục vụ mang tới một cái hộp, Tiểu Đào nhận lấy, mở ra là một cái đồng hồ cơ Omega, bảo tôi đưa tay ra.
Tiểu Đào đeo đồng hồ cho tôi, tôi thở dài: "Cô cũng chuẩn bị đạo cụ cơ à, cẩn thận quá."
"À không, đây là quà tôi tặng anh!" Tiểu Đào lắc đầu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất