Chương 180: Tội danh
Rời khỏi phòng bệnh, tôi dặn dò cảnh sát đi thăm dò mấy manh mối, một là điện thoại của nữ đại gia, xem gần đây bà ta liên lạc với những ai. Hai là điều tra tài khoản của nữ đại gia, nếu bà ta tự mình làm giám đôc công ty dược, tôi muốn có danh sách những loại thuốc được thanh toán gần đây.
Tôi, Đại Lý và Hoàng Tiểu Đào đi ra bãi đậu xe, tay tôi vẫn cầm ô đỏ, tới dưới một cái camera, Vương Đại Lý nói: "Dương tử, ta có một phát hiện to lớn, hung thủ cao 1m8."
Tôi cười: "Bởi vì camera cách mặt đất 2m3 phải không?"
Hắn gật đầu lia lịa: "Đây gọi là gần đèn thì sáng, hiện giờ ta cũng có chút năng lực trinh thám."
"Có điều chưa chính xác lắm." Tôi giơ cánh tay lên nói: "Thực ra cũng không cần cao như vậy cũng có thể chạm vào camera, 1m75 là đủ rồi."
Hôm nay trời nắng đẹp, tôi bật ô ra soi dưới mặt đất, trên đất xuất hiện một hàng dấu chân, từ chiều dài lòng bàn chân có thể suy đoán nghi phạm cao khoảng trên dưới 1m75.
Ngoài ra tôi còn để ý thấy độ đậm nhạt của hai dấu chân không giống nhau, chân phải đậm hơn một chút, lập tức có kết luận: "Nghi phạm có tật ở chân trái."
Vương Đại Lý hỏi: "Sao lần này ngươi không nói là bị tai biến?"
Tôi giải thích: "Ngươi phải hiểu bản chất của hai vấn đề này, người bị tai biến đi lại sẽ tập tễnh, nhưng người đi tập tễnh thì chưa chắc là do tai biến. Hiện không có biểu hiện khác cho thấy là di chứng tai biến để lại, nên chỉ có thể nói là nghi phạm đi tập tễnh."
Tiểu Đào lấy máy ảnh chụp lại dấu chân, đợi lát nữa tổ kỹ thuật tới có thể đổ khuôn mẫu mang về làm bằng chứng.
Tôi quan sát vị trí của ba cái camera, đáng tiếc là phạm vi quan sát của ba cái không có điểm tụ chung, nghi phạm chắc là không bị ghi hình.
Tôi xoay ô dưới đất cố gắng tìm dấu chân, cạnh một chỗ dừng xe trống lại phát hiện dấu chân giống ban nãy, Tiểu Đào nhìn chằm chằm vết bánh xe, nói: "Là một chiếc xe gia đình."
Tôi thở dài: "Phạm vi quá rộng."
Tiểu Đào phất tay: "Tìm nhân viên thu vé hỏi xem."
Kết quả tới chỗ nhân viên thu vé, hàng ngày cô ta gặp cả mấy trăm chiếc xe, không có ấn tượng nào, càng không biết biển số xe, chẳng có chút manh mối gì cả.
Cảnh sát ở phòng bệnh đã rút về, bình thường thì hiện trường án mạng sẽ phải bảo vệ rất lâu, nhưng vụ án hôm nay rất nhanh đã có manh mối, đã có thể rút lui. Ba người chúng tôi ra khỏi bệnh viện, Tiểu Đào nói: "Đằng kia có một quán cà phê, tới ngồi một lát đi. Chạy cả buổi chiều khát nước muốn chết."
Chúng tôi vào quán, chọn một vị trí cạnh cửa sổ, Tiểu Đào gọi ba ly cà phê, hỏi tôi: "Tống Dương, anh có ý kiến gì về vụ án này?"
Tôi nói: "Vụ án phát sinh quá đột ngột, chưa tới nửa ngày đã xảy ra hai vụ, hiện tôi cũng không có manh mối gì."
Tiểu Đào nhấp ngụm cà phê: "Thì cứ nói qua qua xem nào."
Tôi suy nghĩ, phân tích: "Hai vụ đều có liên quan tới nữ đại gia, tôi nghĩ rằng hung thủ có quan hệ lợi ích với bà ấy, có thể trên tay hắn nắm được nhược điểm nào đó đủ để khiến nữ đại gia thân bại danh liệt. Hắn dùng nhược điểm này uy hiếp mới biến bà ấy thành công cụ giết người."
Tiểu Đào hỏi: "Vậy tại sao phải giết thư ký?"
Tôi đáp: "Theo tôi thì thư ký chết hay không không quan trọng, nếu nghi phạm muốn thư ký chết thì có hàng tá cơ hội, cần gì phải chọn lúc này? Hắn chỉ muốn nữ đại gia gánh một tội danh trên người. Hiện giờ bà ta đã giết người, căn bản là không còn đường lui, cho nên tôi thấy màn diễn tiếp theo mới là quan trọng."
Hoàng Tiểu Đào than thở một câu: "Ai da, Tết rồi mà còn không hết việc."
Chợt nhìn ra cửa sổ, trên vỉa hè có một bà lão tóc bạc trắng, đeo cái bị vá chằng chịt, quần áo rách tả tơi đang cầm cái giẻ lau cửa kính xe cho người đi đường, ngửa tay xin vài đồng lẻ, trông thật đáng thương. Những người ăn mày đều có địa bàn hoạt động cố định, tôi chợt nảy ra một ý, nói: "Người ăn xin này có khả năng đã từng gặp hung thủ, đi hỏi thử xem."
Chúng tôi lập tức ra ngoài, Hoàng Tiểu Đào lựa lời nhẹ nhàng: "Lão nhân gia, cho hỏi thăm chút chuyện. Khoảng một tiếng trước bà có trông thấy một chiếc xe gia đình đi từ trong bệnh viện ra, bên trong là một nam giới tương đối cao, còn có một người phụ nữ mập mặc quần áo bệnh nhân?"
Lão ăn mày cảnh giác, ngẩng đầu nói: "Hỏi cái này làm gì?"
Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra, lão lập tức khoát tay: "Tôi không nhớ gì cả."
Những người ăn mày đều có ý thức tự vệ rất cao, nếu bất lợi với mình nhất định sẽ không nói, Hoàng Tiểu Đào rút ra 100 tệ ném vào túi của bà lão, nói: "Bây giờ thì nhớ ra chưa?"
Bà lão hưng phấn níu mày, gõ gõ vào gáy: "Hình như nhớ ra một chút rồi."
Hoàng Tiểu Đào lại ném thêm 100 tệ: "Giờ thì sao?"
Bà lão ăn xin nói: "A, có gặp qua, hắn hung dữ lắm, đuổi ta cút ngay, đằng sau ghế ngồi còn có một phụ nữ."
Hoàng Tiểu Đào mở ảnh của nữ đại gia lên, đưa điện thoại tới trước mặt bà lão, hỏi có phải người này không. Bà ta lập tức gật đầu: "Đúng đúng, chính là cô ấy."
Tiểu Đào hỏi tiếp: "Bà có nhớ mặt người đàn ông trông như thế nào không? Liệu có thể phiền bà về mô tả qua?"
"Không, không nhớ ra được, không nhớ ra được. Ta suy nghĩ hồ đồ rồi, có việc cáo từ trước." Bà lão nói xong thì quay đi.
Ăn mày cũng là một loại người không muốn dây dưa với cảnh sát, tôi kéo tay bà ta nói: "Lão nhân gia, trời lạnh quá, mời bà ăn tô mì được không?"
Đương nhiên bà ta sẽ không từ chối, tôi bảo Đại Lý dẫn bà ấy sang quán mì bên đường ăn bát mì thịt bò, hắn liều mạng xua tay không muốn đi, đại khái là sợ mất mặt, song thấy tôi lườm chằm chằm mới miễn cưỡng đáp ứng.
Hoàng Tiểu Đào thở dài nói: "Tốt, hai trăm tệ chỉ hỏi được một câu."
Tôi đáp: "Bảo tiểu Chu cài phần mềm vẽ chân dung vào notebook, mang tới cho bà ấy mô tả."
Tiểu Đào vỗ tay: "Ừ, ý kiến hay đấy."
Nàng gọi điện cho tiểu Chu, bảo hắn lập tức mang phần mềm vẽ chân dung tới. Từ cục cảnh sát tới đây cũng phải mất chút thời gian, bà lão ăn xin có vẻ đói, ăn vèo cái hết tô mì, tôi vội bảo ông chủ làm thêm một tô.
Để kéo dài thời gian, chúng tôi nói chuyện phiếm với bà ta, bà ấy kể quê nhà bị lũ lụt, hoa màu chết sạch, con trai với con dâu cũng bị lũ cuốn mất, sau đó ông chồng mắc bệnh nan y mà mất, bà mới lưu lạc tới đây.
Lời nói của ăn mày không thể tin 100%, nếu hỏi về gia cảnh của họ, ai ai cũng sẽ nói ra một câu chuyện bi thảm, nhưng theo tôi được viết, ăn mày có một tổ chức bí mật, có những cách ăn xin khác nhau trên đường phố từ hàng trăm năm qua tới bây giờ lại giống nhau như đúc, đều là những tuyệt chiêu giang hồ không truyền ra ngoài.
Bà lão ăn mày ăn đến bát thứ 3 thì tiểu Chu lái xe cảnh sát tới. Bà lão cả kinh, bỏ đũa xuống định chạy, Tiểu Đào vội nói: "Lão nhân gia đừng sợ, hắn tới để tặng đồ không phải bắt bà vào trại tập trung đâu."
Lúc này bà ta mới ngồi xuống, tiểu Chu mang một laptop tới, hào hứng nói: "Hoàng tỷ, ta hóa nghiệm đã có kết quả."
Tiểu Đào xua tay: "Cái này lát nữa nói sau." Sao đó mở laptop ra, vừa dỗ dành vừa lừa gạt bà lão, nói: "Lão nhân gia, chúng ta làm một bài kiểm tra, làm xong sẽ cho bà đi."
Lão ăn mày theo thứ tự trên phần mềm phân biệt ra ngũ quan của người lái xe, tới khi ghép thành gương mặt, bà ta lặp đi lặp lại chắc chắn đó chính là người đã đuổi mình.
Sau khi bà lão đi khỏi, Vương Đại Lý không dứt miệng nói: "Lần này phá án thuận lợi quá, đã tìm ra gương mặt nghi phạm."
Tôi thì không lạc quan như thế: "Biển người vô biên, chỉ dựa vào khuôn mặt cũng chưa chắc có thuận lợi, cùng lắm là làm căn cứ để bắt người."
Tiểu Đào nói: "Tống Dương nói đúng, trong cục có rất nhiều vụ án bí ẩn, nghi phạm có gương mặt, có DNA, có vân tay, chỉ là người thì không bắt được. Trước đây có một lão đồng nghiệp nói, phá án cũng giống mua vé số, rõ ràng là cầm tờ vé trên tay nhưng cũng chẳng làm được gì."