Chương 181: Độc dược và thuốc giải
Tôi hỏi tiểu Chu hóa nghiệm ra cái gì, hắn nói kiểm tra vỏ viên thuốc trong dạ dày nạn nhân, phát hiện ra thành phần cedilan, đó là một loại thuốc trợ tim thông thường.
"Thuốc trợ tim à?" Tôi lẩm bẩm: "Còn có phát hiện gì khác không?"
Hắn nói mẫu chất độc mà tôi chiết ra từ da là một chất hóa học không biết tên, còn chất bị tiêm vào bốn tiếng trước là một ezym nào đó không rõ thành phần. Nhưng tác dụng của hai chất này là triệt tiêu lẫn nhau, tức là tiêm vào cơ thể nạn nhân chính là liều thuốc giải độc.
Nghe tiểu Chu giải thích, tôi liền hiểu ra: "Nói như vậy, thực ra Trần Đạt bị khống chế bởi thuốc độc, hung thủ tiêm thuốc giải cho hắn, điều kiện là phải làm việc cho mình."
Tiểu Chu gật đầu nói: "Nhưng hàm lượng thuốc giải khá ít, hẳn không có khả năng triệt tiêu hoàn toàn chất độc trong cơ thể nạn nhân."
Tôi nói: "Đây chính là nguyên nhân cái chết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trần Đạt vội vàng chạy về để tiêm thuốc giải, nhưng bị vệ sĩ cản lại cho nên bị chất độc phát tác mà chết."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Nói như vậy, lúc đó nghi phạm hẳn là ở bên ngoài nhà hàng."
Tôi suy tư: "Chưa chắc, có lẽ Trần Đạt chỉ là một con tốt thí, khả năng nghi phạm cũng chẳng quan tâm hắn sống hay chết, chưa cần điều tra vội."
Hoàng Tiểu Đào gọi điện cho người tới kiểm tra bãi đậu xe của nhà hàng. Trời cũng đã tối dần, nàng bảo tôi với Đại Lý về trường, trước khi đi tôi nói với Tiểu Chu: "Về bảo pháp y giải phẫu đi, lấy thêm một chút thành phần chất độc trong gan, thí nghiệm trên chuột bạch xem kết quả thế nào."
Ngày hôm sau tôi với Đại Lý tới cục, nhùn thấy Tiểu Đào có vẻ bơ phờ, tôi hỏi: "Tối qua lại thức đêm à?"
Nàng thở dài: "Không có, tôi với cha cãi nhau một trận."
Tôi hỏi sao vậy, có phải về chuyện đính hôn? Nàng nói không chỉ riêng chuyện này, mà còn bởi xảy ra vụ án, cổ phiếu của công ty dược tụt đáy, Hoàng lão gia cũng nắm mấy triệu cổ phiếu trong tay, lập tức bán tháo một nửa. Ông ta bảo Tiểu Đào tiết lộ thêm về tiến triển vụ án, chẳng phải vì quan tâm sống chết của người khác, mà chỉ là lo lắng công ty của mình bị liên lụy, khiến giá cổ phiếu biến động đột ngột.
Tiểu Đào cay đắng nói: "Người cha này của tôi, trong mắt ngoài tiền ra chẳng còn thứ gì, sao tôi lại có một người cha như vậy chứ."
Vương Đại Lý kinh ngạc: "Làm sao cổ phiếu có thể mất giá nhanh như vây?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Thì bởi đám người nắm giữ cổ phiếu trông thấy nữ đại gia bị đâm, lập tức bán tháo, khiến cho giá cổ phiếu tụt đáy, đây chính là bộ mặt thật của đám ham tiền này."
Tôi hỏi: "Việc hôm qua điều tra đến đâu rồi?"
Hoàng Tiểu Đào nói kết quả điều tra cho tôi biết, bãi đậu xe của nhà hàng không phát hiện ai giống hung thủ, tài khoản Trần Đạt là tự hắn rút tiền. Đã hỏi tất cả ngân hàng trong thành phố, gần đây không có ai gửi hai chục triệu tiền mặt, khoản tiền đó khả năng là hung thủ giữ. Ngoài ra điện thoại nữ đại gia hôm qua lúc 3h có nhận được cuộc gọi từ số lạ, thời gian nói chuyện là khoảng 1 phút.
Còn có một chuyện đó là, hôm qua trong lúc hỗn loạn đã thất lạc một vật chứng quan trọng, chính là con dao mà Trần Đạt đâm nữ đại gia.
"Không thấy dao?" Tôi lẩm bẩm: "Thế còn thí nghiệm chuột bạch của tiểu Chu?"
Tiểu Đào nói: "Chúng ta đi lên xem chút đi."
Ba người chúng tôi tới phòng thí nghiệm của tiểu Chu, hôm qua hắn đã tiêm chất độc của người chết vào chuột bạch, tôi thấy hai con chuột trong lồng nằm bơ phờ bất động, cứ như đã chết.
Thuật nghiệm thi của tôi không làm trên chuột, nên phải nhờ tiểu Chu giải phẫu một con để xem qua, Đại Lý xạm mặt nói: "Có tàn nhẫn quá không?"
Tôi đáp: "Ý nghĩa tồn tại của chuột bạch chẳng phải là để thí nghiệm sao, vì để phá án thì chẳng có cách nào khác."
Tiểu Chu khó xử: "Ta không phải sở trường về dao kéo, hay ngươi làm đi."
Tôi thở dài một tiếng, đây cũng đâu phải sở trường của mình, nhưng ở đây chỉ có mỗi tôi biết làm. Tôi đặt con chuột vào thùng vô trùng, hai tay cầm dao mổ mở phần bụng, con chuột không có chống cự gì cả. Tôi chợt thấy toàn bộ nội tạng bên trong con chuột rơi vào trạng thái ngưng hoạt động, giống y như Trần Đạt, tim thì đập rất chậm, chậm tới mức mười giây mới đập một lần.
Vương Đại Lý la lên: "Oa, đây chính là trạng thái chết lâm sàng mà."
Tôi một dao kết liễu con chuột, đọc một đoạn vãn sinh chú, hy vọng kiếp sau nó được làm người, sau đó lấy con chuột còn lại ra, tiêm thuốc giải vào người nó, chỉ nháy mắt con chuột liền trở lại bình thường.
Tiểu Đào thở dài nói: "Trên đời lại có loại thuốc này cơ à?"
Tôi cũng có thắc mắc: "Mất công điều chế ra loại thuốc này để giết người không thấy điều này quá rắc rối sao? Hắn hoàn toàn có thể sử dụng những loại thuốc độc bình thường cơ mà?"
Vương Đại Lý nói: "Có gì mà rắc rối, tự mua mấy loại thuốc hóa học điều chế chẳng phải là được sao?"
Tiểu Chu giải thích: "Ngươi không học qua y khoa nên không biết đấy thôi, để chế tạo một loại thuốc cần rất nhiều nhân lực và vật lực, đơn giản như thuốc giảm đau chúng ta hay uống, lúc bắt đầu nghiên cứu cũng tốn vài tỷ USD, người thường không làm được đâu."
Tôi gật đầu: "Tiểu Chu nói đúng, người thường không có khả năng cùng kinh tế để nghiên cứu ra loại thuốc này đâu, công ty của nữ đại gia là sản xuất thuốc, mọi người có nghĩ việc này có liên quan không?"
Hoàng Tiểu Đào chợt hiểu ra: "Loại thuốc này do công ty bà ta chế ra?"
Tôi dựa theo suy nghĩ của nàng, nói thêm: "Hung thủ nhất định đã từng làm việc cho bà ta, có thể là một nghiên cứu sinh phát triển một loại thuốc mới. Vì lý do nào đó hắn nảy sinh mâu thuẫn quyền lợi với nữ đại gia, nên đã dùng loại thuốc chưa tung ra thị trường này để trả thù."
"Đúng, dựa vào con dao bị thất lạc kia tôi đã biết hung thủ bức hại nữ đại gia như thế nào."
Tôi nói ra đại khái toàn bộ quá trình, Trần Đạt bị tiêm loại thuốc chết giả, hung thủ định kỳ tiêm một lượng nhỏ thuốc giải cho hắn, buộc hắn làm việc cho mình. Nhiệm vụ của Trần Đạt là dùng con dao kia đâm nữ đại gia bị thương chứ không giết bà ta, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sống chết của Trần Đạt không đáng quan tâm nữa.
Trên con dao có bôi thuốc chết giả, sau khi nữ đại gia được cứu thì phát hiện tim mình đập rất chậm, máu lưu thông ít, đúng lúc đó thì hung thủ gọi điện cho bà ta, bảo phải làm theo lời hắn nếu không sẽ chết. Nữ đại gia chẳng còn cách nào khác đành giết thư ký, rồi lên xe của hung thủ.
Sau khi nghe xong, Tiểu Đào hỏi: "Nếu thuốc này là do công ty của bà ta sản xuất, sao bà ta không có thuốc giải?"
Tôi đáp: "Đây là một điểm mâu thuẫn, có lẽ cũng là một điểm đột phá của vụ án, nhưng bây giờ tôi muôn biết một chuyện khác, đó là loại thuốc giả chết này rốt cuộc có giá trị y học gì?"
Cả bốn người suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng thể nghĩ ra giá trị y học của thuốc giả chết, Tiểu Đào nói: "Vụ án cũng không thể ngồi nghĩ mà ra được, chúng ta tới công ty của nữ đại gia xem sao."
Tôi gật đầu: "Được!"
Tôi, Đại Lý và Tiểu Đào lên xe chạy tới công ty cổ phần dược phẩm Vinh Hoa. Tổng giám đốc đang gặp chuyện, toàn bộ nhân viên trong công ty cũng hoang mang, vất vả lắm mới gặp được giám đốc điều hành của họ, một người họ Vương.
Tôi nói: "Gần đây quý công ty có nghiên cứu loại thuốc nào, cho tôi xem một chút được không?"
Giám đốc Vương lúng túng: "Những cái này đều là bí mật kinh doanh, không tiện tiết lộ."
Tôi nổi cáu: "Tổng giám đốc công ty ngươi hiện giờ bị bắt cóc, thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm, cảnh sát chúng ta có quyền được biết. Nếu không muốn phải nhận hậu quả xấu nhất thì hãy hợp tác."
Giám đốc Vương cắn môi: "Để ta gọi điện xin phép hội đồng quản trị."
Hắn xoay người đi gọi điện, Hoàng Tiểu Đào cười đểu: "Được đấy, Tống Dương, càng ngày anh nói chuyện càng giống một tên cảnh sát."
Tôi đỏ mặt: "Quá khen quá khen, nghe nhiều nên quen thôi."