Chương 182: Ám hiệu
Mất một lúc, giám đốc Vương mới mang tới một danh sách, trên đó không có thứ cần tìm, tôi hỏi: "Ngươi là quản lý bộ phận nghiên cứu, có phải mỗi một loại thuốc mới ra đời đều phải qua tay ngươi kiểm tra?"
Vương giám đốc quả quyết lắc đầu: "Ta chỉ chịu trách nhiệm một phần thôi."
"Quý công ty có chế tạo một loại thuốc khiến người ta rơi vào trạng thái giả chết không?"
Giám đốc Vương cau mày: "Hình như trong danh sách ta quản lý không có. Cái gì mà thuốc giả chết, có thể nói cụ thể một chút không?"
Tôi miêu tả một chút về tác dụng thuốc, giám đốc Vương lắc đầu tỏ ý không biết, nhưng hắn nhớ ra một chuyện: "Năm ngoái tổng giám độc tự mình giám sát nghiên cứu một loại thuốc, nhưng tất cả nhân viên tham gia cùng tài liệu về loại thuốc này là hoàn toàn bảo mật."
Tôi hỏi: "Có thể xem qua tài liệu nghiên cứu này không?"
Hắn cười khổ: "Xin lỗi, ta không có quyền hạn."
"Vậy ai có quyền?"
Hắn đáp: "Chỉ có mình tổng giám đốc."
Tôi tự nhủ việc này còn có rất nhiều bí ẩn, chẳng lẽ trong đó có âm mưu hủy thiên diệt địa nào, nói: "Vậy có thể vào phòng của tổng giám đốc xem qua không?"
Giám đốc Vương dẫn chúng tôi tới phòng làm việc của nữ đại gia, trông thấy may vi tính trên bàn, tôi hỏi: "Có phải tài liệu nghiên cứu được lưu trong máy tính không?"
Hắn đáp: "Đúng!"
Tôi nói tiếp: "Chúng ta có được mang máy tính đi không?"
Hắn liều mạng xua tay: "Không được không được, tuyệt đối không được!"
"Ngươi muốn nhìn thấy tổng giám đốc của mình chết?" Tôi đe dọa.
Giám đốc Vương khẽ cắn răng: "Cho dù kết cục đó có xảy ra, ta cũng không thể để các ngươi mang bí mật kinh doanh quan trọng này đi, nếu không trở về, tổng giám đốc cũng sẽ đuổi việc ta."
Tôi bật cười: "Người chết làm sao đuổi việc ngươi?"
"Thì hội đồng quản trị sẽ đuổi việc ta, tóm lại nếu không có sự đồng ý của cả tòa án lẫn hội đồng quản trị, tuyệt đối không đượ động tới máy tính này."
Hắn nói rồi mời chúng tôi ra khỏi phòng, sau khi đi, Vương Đại Lý mắng: "Đúng là không thể nói lý, đến nước này rồi vẫn còn lo cho công việc của mình."
Hoàng Tiểu Đào giải thích: "Một công ty giống như một xã hội thu nhỏ, hắn chỉ là một vị trí không lớn lắm, không dám vượt quyền cũng là bình thường." Sau đó hỏi tôi: "Có thể bảo Lão Yêu xâm nhập được không?"
Tôi thở dài: "Một cái máy không bật, dù có mười Lão Yêu cũng chả làm gì được."
Đại Lý đưa ra ý kiến: "Có nên đi thuyết phục hội đồng quản trị không?"
Tôi nói: "Việc đó quá phiền phức, chờ lấy được tài liệu thì người cũng đã chết. Thực ra lần này tới đây vẫn có chút thu hoạch, loại thuốc giả chết này đúng là do công ty Vinh Hoa sản xuất, trước mắt việc cần kíp là tìm được hung thủ quan trọng hơn."
Kết quả chúng tôi vừa ra khỏi công ty, giám đốc Vương từ phía sau đuổi tới, hét: "Mấy người các ngươi đứng lại, giao đồ ăn trộm ra!"
Tôi đầu óc mơ hồ: "Ngươi nói cái quái gì vậy, chúng ta là cảnh sát, sao có thể trộm đồ của các ngươi?"
Giám đốc Vương vẫn tức giận: "Đừng có giả bộ, đầu năm nay cái gì cũng giả, thẻ cảnh sát của các ngươi khả năng cũng không thật, có lẽ là do đối thủ cạnh tranh phái tới, định thừa dịp cháy nhà hôi của."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Nói thì phải chịu trách nhiệm, ngươi cứ gọi điện thoại tới cục cảnh sá hỏi xem chúng ta có phải cảnh sát giả không."
Giám đốc Vương nghe vậy thì có vẻ khó chịu, tôi tò mò hỏi: "Bị mất cái gì?"
Hắn nói: "Ổ cứng máy tính. Sau khi các ngươi đi, ta không yên tâm bèn kiểm tra thì phát hiện máy tính của tổng giám đốc bên trong trống rỗng."
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, quyết định đi vào xem xét, đúng như giám đốc Vương nói, ổ cứng máy tính đã biến mất. Tôi kiểm tra xung quanh phát hiện đối diện phòng làm việc của tổng giám đốc có một camera an ninh, hỏi: "Có thể điều tra video do camera kia ghi lại không?"
"Có thì có, nhưng các ngươi cũng thấy đấy, cửa kính phòng tổng giám đốc không nhìn xuyên qua được, chỉ sợ chẳng ghi lại được gì..."
Tôi xua tay: "Bất kể thế nào cũng cứ xem qua đi."
Chúng tôi tới phòng bảo vệ, trích xuất video ra, phát hiện tối qua khoảng 11h, có kẻ len lén đi vào phòng, khi thấy rõ dáng người, giám đốc Vương thất kinh: "Là tổng giám đốc."
Bà ta không đóng cửa phòng, đi vào bên trong tháo ổ cứng máy tính mang đi. Trong lúc đó bà ta không ngừng nhìn về một hướng, tôi mơ hồ cảm thấy nơi đó có người giám thị nhất cử nhất động của bà ta, người này rất có thể là hung thủ. Bà ấy không đóng cửa có lẽ là cố ý để camera ghi lại quá trình này.
Tôi xem đi xem lại, phát hiện chân nữ đại gia cứ nhịp nhịp nhẹ xuống đất, tôi hỏi Tiểu Đào: "Cô có nghĩ đây là ám hiệu không?"
Tiểu Đào dựa theo mã moss thử mấy cái, thấy không đúng. Nàng lại thử mã bốn góc, cũng không phải. Vương Đại Lý nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, có phải tỷ nghĩ sâu xa quá không? Đây chính là con số mà, tôi nhìn ra 4 1163 222 222, hình như là số điện thoại."
Hoàng Tiểu Đào nhìn lại video một lần, gõ ngón tay: "Thật đúng là ngươi đoán trúng, đầu óc đơn giản đôi khi cũng hữu ích."
Vương Đại Lý cụt hứng: "Con bà nó tỷ đây là đang khen tôi sao? Sao tôi nghe mà chẳng thấy vui."
Tôi lẩm bẩm: "411 là đầu số nước ngoài, chắc không phải số điện thoại di động. Giám đốc Vương, ngươi thử nhớ lại xem, hàng ngày tổng giám đốc có tiếp xúc với cái gì có 11 chữ số không?"
Giám đốc Vương suy nghĩ một lát, nói: "Các ngươi chờ chút."
Hắn đi một hồi, sau đó ôm tới một chồng tài liệu, hắn nói những thứ này đều là những chế phẩm của công ty, mỗi loại đều có 11 chữ số. Tôi lật xem, cuối cùng phát hiện một dãy số trùng khớp, nhưng nó là ký hiệu của một loại thuốc chống ung thư.
Tôi biết rất ít về thuốc tân dược, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một loại thuốc bình thường, căn bản không có manh mối gì.
Tôi hỏi giám đốc Vương: "Thuốc này cũng do ngươi giám sát?"
Hắn cầm tài liệu lên nhìn một chút, lắc đầu: "Công ty ta sản xuất rất nhiều thuốc chống ung thư, ta không nhớ rõ lắm."
Tôi theo dõi biểu hiện, chắc chắn hắn không nói dối. Trong lòng không khỏi lẩm bẩm đây là thế nào, chẳng lẽ hướng điều tra của chúng tôi đã sai? Hoàng Tiểu Đào gọi điện về cục, nhờ tra một chút dãy số này. Lát sau tổ kỹ thuật báo, đây là một dãy số của Úc, không tìm ra chủ thẻ.
Tiểu Đào nói: "Xem ra chuyện này không gấp được, hay là hai người về trường đi, khi nào có thông tin tôi sẽ báo."
Tôi không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào tài liệu, Tiểu Đào phải nói mấy lần tôi mới có phản ứng, mặt đầy mơ hồ ngẩng lên nói: "Hả?"
Tiểu Đào bật cười: "Anh đừng để tâm quá vào mấy chuyện vụn vặt, vụ án này không phải lĩnh vực quen thuộc của anh, không tìm ra manh mối cũng là chuyện bìn thường, về trường thư giãn đầu óc chút đi."
Tôi thở dài: "Về trường còn phải ôn thi, thư giãn làm sao được?"
Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Các anh sắp phải thi à, vậy còn theo tôi làm gì, mau về học đi!"
Tôi không cam lòng, ừ một tiếng, tạm thời giao tài liệu kia cho Tiểu Đào, nàng cầm trên tay nói: "Ôi, là một loại thuốc kháng ung thư gan, tôi có người thân bị ung thư gan, không biết có phải uống loại thuốc này không?"
Nàng hỏi giám đốc Vương: "Thuốc này bán ra thị trường chưa?"
Vương giám đốc lắc đầu: "Việc tiêu thụ phải hỏi bộ phận kinh doanh."
Tiểu Đào bĩu môi: "Ngươi cái gì cũng không biết hay sao ý nhỉ?"
Tôi đột nhiên thông suốt, nhanh chóng tìm trong máy vi tính ở phòng bảo vệ, sau đó la lên: "Thuốc này chưa hề được tung ra thị trường, không có thông tin nào trên baidu, nó căn bản là không được phát triển."
Giám đốc Vương cau mày: "Không thể nào, chẳng lẽ có người bịa ra danh mục thuốc mới, tự tiền dùng tiền công quỹ của công ty?"
Tôi cười lạnh: "Theo ngươi nghĩ là ai?"
Giám đốc Vương ấp úng, tôi trả lời thay hắn: "Tổng giám đốc của các ngươi đúng không?"
Giám đốc Vương xoa đầu như điên: "Điều này sao có thể, sao tổng giám đốc phải lén dùng tiền công quỹ, đây là công ty của bà ấy cơ mà?"
Tôi đáp: "Sự thật chỉ có một, đó là bà ta mượn danh nghĩa nghiên cứu thuốc chống ung thư để chế tạo ra loại thuốc khác."