Âm Phủ Thần Thám

Chương 183: Phòng thí nghiệm ngủ đông

Chương 183: Phòng thí nghiệm ngủ đông


Nghiên cứu phát triển một loại thuốc mới cần rất nhiều nhân vật lực, tài chính và cả không gian địa điểm. Nữ đại gia bí mật phát triển một loại thuốc mới rất khó giấu diếm tai mắt, biện pháp tốt nhất là dùng vàng thau lẫn lộn, mượn danh mục thuốc khác để nghiên cứu.
Nghe tôi nói xong, Tiểu Đào cảm thấy suy nghĩ của tôi có lý, bèn nói: "Vậy bà ta ám hiệu cho chúng ta cái này có ý gì?"
Tôi hỏi giám đốc Vương: "Có thể tìm những thông tin liên quan tới danh mục thuốc này không?"
Hắn đáp: "Để ta đi hỏi bộ phận nhân sự."
Tranh thủ lúc này, Tiểu Đào đề nghị ra ngoài ăn cơm, có khi hôm nay lại phải làm thêm giờ.
Trong bữa ăn, Vương Đại Lý bật một tài liệu tiếng Anh lên, bắt đầu học từ mới, Tiểu Đào cười: "Nghiêm túc như vậy à?"
Hắn nhăn nhó: "Năm tư mà thi không qua sẽ không được tốt nghiệp, tôi sắp thi rồi phải dành thời gian chứ."
Tiểu Đào hỏi tôi: "Tống Dương, điểm chác của anh thế nào?"
Tôi đáp: "Cũng bình thường, đạt tiêu chuẩn sống lâu."
Hoàng Tiểu Đào cười đùa một hồi, đột nhiên buồn buồn không vui đứng lên
Tôi hỏi nàng có tâm sự gì à, nàng ừ một tiếng. Tôi lại hỏi có phải Vương công tử vẫn bắm riết lấy nàng không, Tiểu Đào kinh ngạc: "Tống Dương, anh là con giun trong bụng tôi à?"
Tôi cười bí ẩn: "Vừa nãy bàn bên có một đôi tình nhân đang ăn cơm, sau khi cô trông thấy thì thở dài, cho nên tôi đoán là việc về vấn đề này."
Tiểu Đào giơ ngón tay cai: "Thật là lợi hại, ngay cả người khác nghĩ gì cũng đọc ra được, anh còn hơn cả Sherlock Holmes đấy."
Tôi cười: "Còn kém xa."
Thì ra từ hôm Vương công tử gặp mặt, đã bị mê mẩn nhan sắc và dáng người của Tiểu Đào, cứ luôn gọi điện quấy rầy, hẹn nàng đi ăn. Tối hôm qua lại tới gần nhà nàng, gọi nàng ra ngoài, Tiểu Đào sống chết không đáp ứng, hắn mới hậm hực bỏ đi.
Bởi Vương công tử là con rể do Hoàng lão gia ấn định, thêm việc hai nhà có hợp tác về làm ăn, cho nên Tiểu Đào không thể tỏ ra quá vô lễ, Vương công tử liền được đằng chân lân đằng đầu, rất là phiền phức.
Nghe xong, Vương Đại Lý mắng: "Thời buổi nào rồi còn sắp đặt hôn nhân, cha của tỷ thật phong kiến."
Tiểu Đào than thở: "Kiểu gia đình của ta rất nhiều quy củ, hôn nhân chắc chắn không thể tùy tiện. Haiz, mấy ngày nay ta phiền lòng ghê gớm, thậm chí còn nghĩ, nếu nhất định cha bắt ta phải cưới hắn, ta sẽ cắm sừng cho hắn tức chết."
Tôi nói: "Cô làm vậy để báo thù cha mình à?"
Tiểu Đào cười: "Anh có muốn phối hợp với tôi báo thù không?"
Tôi đáp: "Leo cửa sổ không phải sở trường của tôi."
Vương Đại Lý ra vẻ đấm ngực, nói: "Cơm còn chưa có mà ăn, đã nhét đầy một bụng cẩu lương cho ta."
Nói đùa là vậy, nhưng vấn đề khó khăn này Tiểu Đào vẫn phải giải quyết, tôi hỏi: "Cô có cảm tình với Vương công tử không?"
Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Ghét! Khác biệt, không có một điểm tiếng nói chung. Căn bản là hai người không cùng thế giới."
Tôi nói: "Vậy thì gặp một lần, nói rõ ràng suy nghĩ ra, để hắn biết khó mà lui, nếu như dùng lời nói không xong thì tôi lại ra mặt làm bia đỡ đạn."
Tiểu Đào đáp: "Thực ra tôi thấy hôm đó anh diễn không giống lắm."
Tôi cười khổ: "Tại vì chưa có kinh nghiệm."
Tiểu Đào đề nghị: "Hay là thế này, hàng ngày luyện tập nhiều một chút, tích lũy kinh nghiệm, tới lúc đó tới gặp giống như tình nhân cho họ Vương biết khó mà lui."
Tôi để ý thấy Đại Lý lại thể hiện như bị ngược đãi, ngắn gọn đáp: "Được."
Ăn xong, chúng tôi quay lại công ty, giám đốc Vương đã chờ sẵn ở sảnh, cho thấy đã có phát hiện. Hắn qua bộ phận nhân sự biết được loại thuốc kia được phát triển ở một nhà kho phía nam thành phố, nhà kho trên danh nghĩa là tài sản riêng của nữ đại gia.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một bước tiến quan trọng, Tiểu Đào gọi điện cho Vương Nguyên Thạch, bảo ông ta dẫn theo vài đặc nhiệm tới nhà kho, chúng tôi cũng lập tức lên đường.
Tới nam thành phố, nhà kho nằm trong khuôn viên một công ty quốc doanh đã giải thể, nữ đại gia một mình mua ba gian nhà kho. Tới nhà kho khổng lồ, một sợi xích sắt lớn chăng trước cửa, khóa bằng khóa sắt.
Tôi lấy hai đoạn dây kẽm ra chọc ngoáy, mở khóa, cùng Vương Đại Lý đẩy cửa.
Bên trong kho hàng tối om om, không biết cầu dao điện chỗ nào. Hơn nữa còn có cảm giác bên trong rất lạnh, tôi dùng động u chi đồng quan sát, Vương Đại Lý dè dặt đi phía sau.
Chỉ thấy trong kho hàng chất đầy rương gỗ, đi vào trong một đoạn, có một gian phòng vô trùng. Nhìn qua lớp kính có thể thấy bên trong trên bàn có một số máy móc hóa học, chúng tôi đẩy cửa bước vào. Trên bàn có một tập tài liệu, tôi cầm lên đọc.
"Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy..." tôi vừa đọc vừa lẩm bẩm.
Hiểu Đào véo tay tôi: "Anh làm tôi sốt ruột muốn chết, rốt cuộc là chuyện gì?"
Tôi nói: "Thì ra thuốc giả chết dùng trong khác phòng khám, dùng phối hợp với buồng đông lạnh để con người ta tiến vào trạng thái ngủ đông."
Vương Đại Lý nói: "Mẹ ơi, khoa học viễn tưởng à?"
Tôi giải thích: "Cũng không hoàn toàn là viễn tưởng, thực ra nước ngoài đã có kỹ thuật đông lạnh những người mắc bệnh nan y, chờ tương lai y học tiên tiến sẽ rã đông, bệnh nhân có thể có cuộc sống mới. Nữ đại gia nghiên cứu loại thuốc sau khi tiêm vào sẽ khiến cơ thể tiến vào trạng thái ngủ đông, hạn chế tối đa sự hoạt động của cơ thể, gần như người chết, như vậy sẽ có thể lưu trữ trong buồng đông lạnh tới hơn trăm năm, thậm chí cả ngàn năm cũng không chừng."
Tiểu Đào thắc mắc: "Một công trình phục vụ nhân loại lớn như vậy, sao lại phải bí mật?"
Tôi đáp: "Có lẽ là muốn độc quyền công nghệ để phát tài."
Tiểu Đào chợt nói: "Đúng vậy, người có tiền sợ nhất là cái chết, nếu bây giờ nói cho họ có cách kéo dài sinh mệnh tới vô hạn, chắc chắn có tốn bao nhiêu tiền họ cũng chi."
Vương Đại Lý nói: "Có lẽ vài chục năm sau, người có tiền thì trường sinh bất lão, người nghèo thì chỉ sống được mấy chục năm, quá bi ai."
Tiểu Đào vỗ vai hắn: "Cũng không cần bi quan như thế, nói không chừng tới khi kỹ thuật này phổ biến, ngươi đã là một kẻ giàu sang thì sao."
Đột nhiên bên ngoài có tiếng lạch cạch, Vương Đại Lý hét lên nhảy ra sau lưng tôi, lòng tôi thầm phục, chẳng phải tiểu tử này không thấy gì trong bóng tối sao, lại nhằm chuẩn lưng tôi mà nhảy ra như vậy?
Hoàng Tiểu Đào vuốt ngực nói: "Không bị tiếng động kia dọa đã bị tiếng hét của ngươi làm sợ, sao ngươi không đi thi giọng nam cao đi?"
Đại Lý xấu hổ đỏ mặt: "Xin lỗi, phản ứng bản năng."
Tôi dẫn hai người ra khỏi phòng thí nghiệm, phát hiện tiếng động hình như phát ra từ dưới một cái hòm. Tôi bảo hai người đứng im đừng đi đâu, tôi một mình leo lên đống hòm gỗ cao như núi.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay gắt gao túm chặt cổ chân khiến tôi dựng hết cả tóc gáy.
Cúi đầu nhìn, thì ra là một cương thi nam giới đẩy đổ một nắp hòm chui ra ngoài, hắn không mặc quần áo, gầy tới nỗi da bọc xương, da nhăn nheo như lão già. Cặp mắt hắn hơi có ánh sáng, đây là chứng minh duy nhất hắn còn sống.
Tôi gọi Tiểu Đào một câu, hai người vội mở điện thoại chạy tới, khi trông thấy 'hoạt thi', Vương Đại Lý lại hét lên một tiếng. Tiểu Đào bực mình giậm vào chân hắn: "Ngươi đóng vai gào khóc trong đội à? Im mồm."
Đóng vai gào khóc? Biệt danh này thật quá đúng, có điều hiện giờ tôi không có tâm trạng đùa cợt, bảo Đại Lý hỗ trợ lôi người này ra.
Hai chúng tôi mang hoạt thi ra một chỗ trống, khớp xương hắn đã cứng đờ, nằm xuống đất cũng cố hết sức, chẳng nói nên lời.
Tiểu Đào hỏi: "Sao hắn lại biến thành như vậy?"
Tôi kiểm tra qua, đáp: "Nhất định là bị người ta tiêm thuốc ngủ đông hàm lượng cao, cơ năng toàn thân thoái hóa, nhưng bởi năng lượng cơ thể tiêu hao tối thiểu, nhất thời không chết, chỉ có thể ở đây kéo dài chút hơi tàn."
Lúc này, con mắt của hoạt thi từ từ nheo lại, nhưng nước mắt chỉ rưng rưng không rơi ra, bộ dạng này thật khiến người ta chua xót!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất