Âm Phủ Thần Thám

Chương 184: Mười ba cỗ hoạt thi

Chương 184: Mười ba cỗ hoạt thi


Tôi nói với bộ hoạt thi kia: "Đừng sợ, chúng ta là cảnh sát, ngươi bị nhốt ở đây bao lâu rồi? Chớp mắt một lần biểu thị một tuần lễ."
Hắn chớp mắt tám lần, Hoàng Tiểu Đào che miệng: "Hai tháng???"
Xem ra loại thuốc ngủ đông này được chế tạo rất thành công, có thể khiến một người không ăn không uống suốt hai tháng tồn tại được, nhưng ý thức hắn lại tỉnh táo, ở trong bóng tôi từ từ cảm nhận thân thể bị mất nước, tứ chi vô lực, cuối cùng giống như bị chôn sống, việc này so với giết người càng đáng sợ hơn.
Con mắt hoạt thi cứ một mực liếc sang một bên, tôi hỏi: "Bên trong còn có người khác?"
Hắn chớp chớp mắt. Tôi nhặt một thanh sắt cạy cái hòm ra, bên trong là một người bị lèn chặt. Tình trạng của hắn cũng chẳng khá hơn là bao, vẫn còn sống, trong lòng tôi rờn rợn, thật khó mà tưởng tượng.
Không kịp chờ cảnh sát tới, tôi gọi Đại Lý qua hỗ trợ cạy toàn bộ số hòm ra, bên trong đếm được mười ba cỗ hoạt thi. Còn có một người khá tương đối thông minh, nhân lúc cơ thể còn cử động được, đã dùng đinh tự sát.
Chúng tôi mang những hoạt thi này ra, cơ thể họ bị mất nước trầm trọng, gần như không có sức nặng.
Sau khi hết công việc, Vương Nguyên Thạch dẫn một đám cảnh sát chạy tới, nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi sợ hãu, Tiểu Đào hỏi: "Các ngươi có muốn uống nước không?"
Tôi lập tức phản đối: "Không được, nội tạng của họ đã hoàn toàn khô héo, cho họ uống nước lúc này đồng nghĩa với giết chết họ, đưa họ tới bệnh viện trước đã."
Tiểu Đào bảo Vương thúc đưa những cỗ hoạt thi này tới bệnh viện, còn chúng tôi thì ở lại tìm manh mối. Lúc này đèn đã được bật lên, trong ngăn kéo tôi phát hiện một bức ảnh chụp chung. Tổng cộng có 15 người mặc áo blouse trắng đứng trên bậc cầu thang, nữ đại gia đứng giữa, tất cả đều cười rất tươi.
Tôi lấy một cái thước, bắt đầu đo. Tiểu Đào hỏi tôi đo cái gì, tôi đáp: "Đo chiều cao."
Tiểu Đào chợt ngộ ra: "Tôi nghĩ ra rồi, hung thủ cao khoảng 1m75."
Hung thủ tương đối dễ tìm, bởi vì có bức phác họa, cộng thêm chiều cao cơ thể, rất nhanh tôi nhận ra hắn đứng ngay bên cạnh nữ đại gia.
Quả nhiên hắn là một thành viên trong nhóm nghiên cứu, không biết tại sao lại điên cuồng trả thù đồng nghiệp và cả bà chủ của mình.
Tiểu Đào giao bức ảnh cho tổ kỹ thuật, để họ kiểm tra trong dữ liệu hộ tịch. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi ra xe ngồi, chẳng ai nói lời nào bởi vì sự việc vừa phát hiện khiến mọi người đều bị sốc.
Một người có thể ác độc tới mức nào, tôi nghĩ là mình đã từng lãnh giáo qua. Nhưng nếu so với lối trả thù này thì những kẻ tôi đã từng gặp có thể gọi là bồ tát.
Đột nhiên có chuông điện thoại reo, Tiểu Đào bắt máy, nói mấy câu, tôi hỏi: "Có kết quả chưa?"
Nàng đáp: "Là Vương Nguyên Thạch gọi tới từ bệnh viện, những người này đang được tận tình cứu chữa, nhưng bác sĩ cũng không có cách nào khác ngoài việc tạm thời duy trì tính mạng."
Tôi nói: "Nhất định hung thủ có thuốc giải, trước mắt phảu xem có bắt được hắn hay không."
Lúc này cuộc điện thoại thứ hai vang lên, là tổ kỹ thuật gọi, họ đã tìm ra người trùng khớp với bức ảnh, hắn tên Từ Cương, là tiến sỹ y học từ nước ngoài trở về, từng làm việc cho mấy công ty dược, có thể khẳng định chính là hắn.
Tiểu Đào vội điều động toàn bộ nhân lực có thể, điều tra toàn bộ thông tin về Từ Cương, chỗ hắn ở, những quán xá hắn thường ghé, cả những nhà hàng, khách sạn.
Chờ đợi rất sốt ruột, mãi mà chẳng có kết quả. Tối ngày hôm sau, Tiểu Đào mới gọi cho tôu: "Tống Dương, chúng tôi không tìm được Từ Cương, anh có thể dùng bặc hung thuật thử một lần không?"
Tôi nói: "Lần này không phải án mạng theo đúng nghĩa đen, e rằng không dễ tìm."
Tôi nghe tiếng Tiểu Đào thở dài thất vọng qua điện thoại, trong lòng rất khó chịu, vì vậy nói thêm: "Nhưng tôi có thể thử xem sao."
Nháy mắt nàng liền hưng phấn: "Vậy giờ tôi tới đón anh."
"Không cần, ở trường tôi cũng làm được, cô tới trường đi, lúc cô tới chắc cũng có kết quả rồi."
Tiểu Đào vội đáp: "Được!"
Tôi gọi Vương Đại Lý dậy, cầm bản đồ thành phố với một ít vật dụng, đi lên một giảng đường trống, không bật đèn vì sợ giáo viên trông thấy sẽ đuổi ra ngoài. Vương Đại Lý xoa xoa hai vai, nói: "Tống Dương, kiểu gì ngươi cũng phải làm buổi tối sao?"
Tôi nói: "Buổi tối mới càng hiệu quả."
Tôi không nói đùa chút nào, bói hung thuật hiệu quả nhất là vào giữa trưa hoặc là ban đêm. Tôi thắp một nén nhang, trải tấm bản đồ ra, đánh dấu chỗ ở của Từ Cương, địa điểm mấy lần phạm tội, dặn Vương Đại Lý chú ý quan sát, nhang cháy hết phải lập tức đánh thức tôi, trong thời gian này có bất kỳ chuyện gì cũng đừng quấy rầy.
Tay cầm la bàn, mồm đọc khẩu quyết bói hung thuật, gán những đặc điểm của hung thủ thành những que bát quái, đầu nhanh chóng tính toán. Đang tính, đột nhiên có người gọi tên tôi, còn không ngừng lay lay người.
Tôi chợt tỉnh lại, trông thấy Đại Lý đứng bên cạnh: "Dương tử, ngươi tẩu hỏa nhập ma à, nhang cháy hết rồi."
Tôu sững sờ nhìn hắn, Vương Đại Lý là lần đầu thấy tôi dùng chiêu này, hỏi: "Vừa rồi thấy ngươi gầm gầm gừ gừ, hai mắt trợn ngược, cứ như bị ma nhập, ta lo muốn chết, ngươi tính ra cái gì không?"
Tôi dùng bút khoanh một vòng trên bản đồ, bởi vì không phải là án mạng nên lần này chỉ có thể bói ra một phạm vi đại khái. Đại Lý nhìn chằm chằm vào vòng vẽ, chớp mắt nói: "Chiêu này của ngươi có chuẩn xác không? Sao ta cứ cảm thấy điêu điêu."
Tôi mệt mỏi, không phải thể xác mà là tinh thần: "Độ chính xác thì ngươi yên tâm, trước đây ta đã dùng một lần rồi."
Tôi nhìn vòng tròn trên bản đồ, phạm vi này hơi rộng quá, không biết có thể đánh rắn động cỏ không, nếu Từ Cương rời vị trí sẽ thành mò kim đáy bể.
Chúng tôi thu dọn đồ đạc, ra cổng trường chờ Tiểu Đào, lát sau có hai xe cảnh sát tới, là Tiểu Đào cùng Vương thúc. Lên xe, tôi hỏi: "Sao chỉ có hai người?"
Nàng nói: "Tổ chuyên án đã làm việc liên tục một ngày một đêm, không đành lòng bắt họ đi nữa, tối nay chúng ta tới là đủ rồi."
Tôi cho nàng biết phạm vi, khả năng Từ Cương ẩn náu xung quanh khu vực nhà máy kẹo, Tiểu Đào chợt a lên một tiếng.
Tôi hiếu kỳ: "Sao vậy?"
Nàng đáp: "Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, lúc điều tra, chúng tôi được biết vợ của hắn trước đây có làm việc ở nhà máy kẹo, lại xem nhẹ điểm mù này. Chắc chắn hắn trốn trong đó, Tống Dương, bói hung thuật của anh quả thật tài tình."
Tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra phạm vi đã được thu hẹp. Tôi hỏi chuyện về vợ của Từ Cương, Tiểu Đào thở dài: "Vợ hắn đã mất được một năm, hình như là bệnh nan y, được trợ tử."
Tôi kinh ngạc: "Trợ tử? Ở Trung Quốc được trợ tử từ khi nào?"
Nàng nói: "Ra nước ngoài trợ tử chứ, thực ra tôi cũng nghĩ nếu ngày nào đó chẳng may mình mắc bệnh nan y, chẳng muốn cắm cả đống ống vào người, tới Thụy Điển hoặc Phần Lan trợ tử cho thanh thản."
Câu phía sau của nàng tôi không hề nghe vào tai, bởi đang bận suy nghĩ một chuyện, việc nghiên cứu loại thuốc ngủ đông cũng bắt đầu từ một năm trước, liệu có liên quan tới vợ của Từ Cương không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất