Chương 185: Bi kịch của tiến sĩ
Nhà máy kẹo là mộ xưởng sản xuất nhỏ, gọi là xưởng kẹo thì chính xác hơn. Chúng tôi tới khu tập thể của xưởng kẹo, xuống xe. Khu tập thể này tương đối cũ, không có bảo vệ, cũng không có tổ dân phố, nhất thời chẳng biết hỏi ai.
Hoàng Tiểu Đào gõ một cánh cửa, hỏi nhân viên cũ của xưởng kẹo sống ở đâu, chủ nhà cho biết ở tòa số 3.
Chúng tôi tới tòa 3, Vương Nguyên Thạch định bật đèn pin lên, tôi lắc đầu: "Đừng bật đèn."
Tôi đứng dưới lầu quan sát một chút, chỉ có mây gian sáng đèn, Vương Đại Lý lẩm bẩm: "Dắt cảnh khuyển tới có khi tìm được."
Tiểu Đào nói: "Không có đồ vật nào trên người Từ Cương, cảnh khuyển làm được gì?"
Tôi đột nhiên thông suốt: "Tôi nhớ trên người nữ đại gia sặc mùi nước hoa, hẳn là trên xe của hắn cũng bị ám mùi."
Bởi vậy tôi hướng về bãi đậu xe dưới lầu ngửi ngửi, quả nhiên có một chiếc xe gia đình trong ngách nồng nặc mùi nước hoa, y hệt mùi trên người nữ đại gia.
Nhưng tôi không phải là cảnh khuyển, không thể đánh hơi từ xe lên nhà được, Thiên cẩu truy tung giờ cũng không thể dùng.
Tôi quan sát nhanh xung quanh cái xe, phát hiện ở khe cửa có một sợi màu đen, hỏi Vương Nguyên Thạch: "Có thể nhận ra không?"
Vương thúc cầm lên tay xem xét, dùng bật lửa hơ qua, nói: "Hình như là một sợi vật liệu cách âm dùng trong hộp đêm."
"Cách âm?" Mắt tôi sáng lên: "Tôi hiểu rồi, Từ Cương nhốt nữ đại gia trong nhà, sợ hàng xóm phát hiện nên dán một tầng cách âm lên tường."
Hoàng Tiểu Đào thuận theo ý tôi: "Nếu như để che giấu, hắn sẽ không đóng đinh, mà dùng keo dán tường."
"Đúng, nhất định trong nhà hắn có mùi keo dán tường." Tôi nói.
Vương Đại Lý ngẩn ra: "Quái, ba người cũng quá kinh dị đi, chỉ từ một thanh sợi mà có thể suy đoán ra nhiều thứ như vậy."
Tiểu Đào cười: "Đây là kiến thức trinh thám cơ bản, tranh thủ mà học hỏi đi!"
Chúng tôi chia nhau ra tìm, xem nhà nào có mùi keo dán tường, nếu tìm được thì không làm ầm ĩ, giữ liên lạc bằng điện thoại.
Tôi ngửi từng nhà của khu Đan Nguyên, khi tới tầng cao nhất, chợt thấy mùi keo dán tường rất nồng bay ra từ sau cánh cửa chống trộm. Đang hưng phấn, định gọi cho Tiểu Đào thì đột nhiên cửa mở ra.
Từ Cương đứng trước mặt tôi, cả hai đồng thời sững sờ, tôi khách khí hỏi: "Xin hỏi một chút, có phải Vương Đại Lý ở đây không?"
Hắn toét miệng cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa, Tống Thần Thám. Ngươi quả nhiên lợi hại như tin đồn, nhanh như vậy đã tìm ra ta."
Trong lòng tôi hồi hộp, đưa tay vào túi bấm số Tiểu Đào, sau đó cố ý nói: "Ngươi trốn nơi này thật khó tìm, làm ta leo sáu tầng mệt muốn chết."
Từ Cương liếc tay tôi, nói: "Ta biết cảnh sát đang ở dướu, đừng ra vẻ nữa." Sau đó hắn tự mình hét: "Từ Cương ở phòng 603, mau lên bắt ta đi."
Bị đọc vị mánh khóe, tôi có chút lúng túng. Nhưng hắn thì hoàn toàn bình tĩnh, chẳng hề giống một tội phạm, chỉ như một người bình thường đang ở nhà.
Từ Cương chợt mở miệng: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta biết ngươi đã phá không ít án lớn, có thể thua trên tay ngươi cũng là vinh hạnh. Trước khi cảnh sát lên tới nơi, vào ngồi một lát đi."
Tôi đắn đo, đây là một tên tội phạm mà, hắn sầm mặt: "Không vào ngươi sẽ hối hận đấy."
Tôi quyết định: "Được, vào thì vào."
Bước vào trong, đúng như tôi suy đoán, trên tường dán đầy vật liệu cách âm, đồ gia dụng trong phòng thì đều được bọc nilon, nhìn còn rất mới, Từ Cương giải thích: "Căn nhà này vốn ta dự định làm phòng tân hôn, đáng tiếc nàng đã không còn nữa..."
Tôi hỏi: "Vợ ngươi có liên quan tới loại thuốc này sao?"
Hắn ngồi đĩnh đạc xuống ghế: "Ta muốn nghe một chút cao kiến của Tống thần thám."
Tôi suy đoán: "Ngươi gia nhập nhóm nghiên cứu thuốc ngủ đông, là bởi vợ ngươi mắc bệnh nan y, dự định trước khi cô ta chết sẽ chuyển vào trạng thái ngủ đông. Nhưng có chuyện xảy ra khiến tiến độ nghiên cứu bị chậm trễ, kết quả vợ ngươi không qua khỏi, cho nên ngươi oán hận tất cả mọi người."
Hắn bắt chéo chân, gật đầu: "Phương hướng thì đúng, nhưng chi tiết thì sai."
Tôi nói: "Xin rửa tai lắng nghe."
Từ Cương nói cho tôi, thuốc ngủ đông là tâm huyết cả đời của hắn, trước đây còn học ở Harvard hắn đã nghiên cứu về đề tài này. Sau khi về nước, nữ đại gia tới tìm hắn, muốn hợp tác nghiên cứu loại thuốc mới, bà ta bỏ vốn, Từ Cương bỏ chất xám, sau khi thành công sẽ cho Từ Cương hưởn 30% cổ phần.
Từ Cương giống như mưa dầm thấm lâu, làm việc suốt ngày suốt đêm để phát triển loại thuốc ngủ đông. Trong lòng hắn luôn tin loại thuốc của hắn sẽ viết nên lịch sử, đoạt đượ giải Nobel. Nhưng đúng lúc này, vợ hắn mắc phải chứng bệnh vô phương cứu chữa, y học hiện nay chỉ có thể duy trì sinh mệnh. Từ Cương định dùng loại thuốc mình nghiên cứu để cứu vãn tình hình.
Thuốc đã sắp hoàn thành, đột nhiên xảy ra một tai nạn, hỏa hoạn thiêu cháy tất cả, Từ Cương quỳ trước đống đổ ná mà khóc, hắn bất đắc dĩ đành phải đưa vợ ra nước ngoài trợ tử.
Sau khi mất đi vợ yêu, Từ Cương chẳng thiết tha gì nữa, cũng chẳng có tâm trạng quay lại nghiên cứu, hắn chìm đắm trong chán nản một năm trời, thì trong lúc vô tình lại đọc được trên báo nước ngoài một tin: "Trung Quốc đã nghiên cứu thành công thuốc ngủ đông, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm."
Hắn không thể tin vào mắt mình, bắt đầu kiểm tra, khi biết được sự thật càng khiến hắn không thể tưởng tượng được. Thì ra nữ đại gia cùng các người khác trong nhóm nghiên cứu cố tình tạo ra vụ hỏa hoạn kia, mục đích là chiếm thành quả nghiên cứu làm của riêng. Những thành viên trong nhóm mỗi người cũng được nhận một khoản thù lao lớn, tất cả đều đang lừa gạt hắn!
Từ Cương tức giận không kìm được, thì ra nguyên nhân khiến hắn mất đi tất cả chính là dục vọng của thương nhân, cho nên hắn quyết định báo thù.
Hắn tìm tới phòng thí nghiệm mới, tiêm thuốc ngủ đông lên toàn bộ nhân viên, nhốt họ vào trong hòm để họ chết dần chết mòn, sau đó tự mình chế thuốc giải trong chính phòng thí nghiệm đó, bày ra những vụ án liên tiếp. Mục đích chính của hắn là phải khiến cho nữ đại gia kia muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, bắt bà ta phải trả một cái giá thật lớn.
Nói tới đây, Từ Cương siết chặt nắm đấm, nghiến răng, lộ ra vẻ mặt hung ác, tôi cũng bị bộ dạng của hắn dọa sợ.
Chợt nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng bước chân, là Hoàng Tiểu Đào đang chạy tới, tiếp thêm dũng khí cho tôi: "Tại sao Trần Đạt phải chết?"
Từ Cương cười lạnh: "Trần Đạt cũng góp mặt trong âm mưu một năm trước, hắn phụ trách việc bí mật di dời đồ đạc trong phòng thí nghiệm, có điều tội hắn không lớn cho nên ta để hắn chết thoải mái. Nhưng mụ béo kia thì khác, ta phải cho mụ nếm trải cảm giác này, hơn nữa còn bắt mụ chết dần trong tuyệt vọng."
Tôi hỏi: "Bà ta đang ở đâu?"
Từ Cương cười: "Ha ha, Tống thần thám, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi biết sao? Ngươi cứ đi tìm đi, người bị tiêm thuốc đó có thể duy trì sự sống trong hai năm, coi như ngươi có hai năm cơ hội."
Bước chân ngoài cầu thang ngày càng gần, tôi nhíu mày nói: "Từ Cương, ngươi không cần phải tự tăng tội nghiệt của mình, ngươi không tự tay giết người, vẫn có tình tiết giảm nhẹ, quay đầu đi!"
Đột nhiên hắn lôi một con dao sắc nhọn trong túi ra, ánh mắt lạnh như băng: "Quay đầu? Từ giây phút người phụ nữ của đời ta chết đi, ta đã không có đường lui rồi!"