Chương 186: Tự sát
Trông thấy con dao trong tay Từ Cương, tôi sợ đến ướt đẫm mồ hôi, nhưng tự biết thời khắc quan trọng không được hoảng, liền nói: "Ngươi giết ta chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng qua là tăng thêm một phần tội mà thôi."
Từ Cương nhìn tôi chằm chằm, nở nụ cười lạnh, tôi chỉ sợ hắn sẽ bắt mình làm con tin. Đúng lúc này Hoàng Tiểu Đào và Vương Nguyên Thạch phá cửa xông vào, trong tay hai người là súng lục, quát: "Bỏ con dao xuống!"
Từ Cương đứng giữa tôi và hai người, với tài bắn súng của Vương thúc, một phát bắn chết hắn cũng chẳng khó khăn, Từ Cương lại chẳng hề sợ hãi: "Các ngươi hiểu lầm rồi, ta chẳng cần làm hại thêm một ai nữa."
Tiểu Đào vẫn quát: "Buông vũ khí xuống, giơ hai tay lên!"
Từ Cương chẳng thèm để ý, nói với tôi: "Tống thần thám, ta sớm đã nghe nói ngươi phá án như thần, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngu ngốc tới mức bị bắt, sau đó khai ra chỗ ta giấu mụ béo ư? Lầm rồi..."
Lòng tôi nhảy bộp một cái, ý thức được hắn đang muốn tự sát, liều lĩnh tiến lên tính đoạt lấy con dao.
Từ Cương không cho tôi cơ hội, vừa nhanh vừa chuẩn đâm thẳng con dao vào cổ họng mình, đơ người đổ xuống đất, Tiểu Đào nhìn thấy cũng sững sờ. Tôi nhanh chóng lật hắn lên, mặt Từ Cương vẫn còn lưu lại một nụ cười, cơ thể co quắp. Một dao này đâm vào quá sâu, con dao đã cắt đứt toàn bộ tĩnh mạch và khí quản. Tiểu Đào hét lên: "Gọi 120!"
Tôi lắc đầu: "Không kịp, hắn tắt thở rồi."
Đúng lúc này Vương Đại Lý đi vào, trông thấy cảnh tượng này thì la lên: "Ui cha, mẹ ơi!"
Tôi vuốt mắt cho Từ Cương, mặc dù hắn là tội phạm nhưng tôi vẫn đọc vãn sinh chú cho hắn. Hoàng Tiểu Đào thì gọi người tới thu thập hiện trường, để tránh hàng xóm để ý, nàng đóng cửa lại. Vương Đại Lý lần đầu nhìn thấy hiện trường tự sát, sợ đến run cầm cập, vẫn quay đầu vào tường không dám nhìn, Tiểu Đào tức giận mắng: "Tệ hại!"
Chúng tôi lục soát một lượt quanh phòng, nhưng chẳng có manh mối gì. Tôi nhớ lại câu nói trước khu chết của Từ Cương, hắn nói người bị tiêm thuốc ngủ đông trong hoàn cảnh thiếu dưỡng khí có thể tồn tại tới hai năm, tôi nghĩ nhất định nữ đại gia bị giam ở một nơi bị phong kín.
Còn nữa, hắn muốn nữ đại gia nếm trải cảm giác mất đi tất cả, tôi nói: "Đến nhà nữ đại gia xem sao."
Không chờ cảnh sát đến, chúng tôi trực tiếp lên xe tới nhà bà ta. Nhà nữ đại gia ở một khu sang trọng, là một biệt thự đơn chiếc, tôi dùng dây kém mở khóa, đã ngửi thấy trong phòng có một mùi máu tanh nồng.
Đi lên lầu hai, hiện trường là một mớ hỗn độn, có người đàn ông mặc đồ ngủ bằng lụa ngã trên vũng máu, theo tình trạng đông đặc của máy, án mạng đã xảy ra khoảng 48 tiếng, bàn ghế xung quanh đều đổ ngã.
Tôi quan sát bốn phía: "Có dấu vết giằng co, mọi người xem trên đất có mạnh vụn bình hoa."
Hoàng Tiểu Đào đeo găng tay vào, nhặt một mảnh vụn lên, nói: "Có vết máu!"
Nạn nhân không có dấu vết bị đánh đập, tôi lật cái xác lên phát hiện vẻ mặt hắn vô cùng khiếp sợ, hắn chết do bị đâm thủng ngực, hung khí ném bên cạnh, là một cái chùy phá băng. Danh tính của nạn nhân rất dễ đoán, bởi vì có ảnh kết hôn của hắn với nữ đại gia treo trên tường, chính là chồng bà ta.
Trong túi nạn nhân có một điện thoại di động, trên đó có một tin nhắn ngắn được gửi hai ngày trước, là cho bảo mẫu, một câu: "Sắp tới đi du lịch, ngươi không cần đến..."
Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, anh nghĩ hung thủ là Từ Cương?"
"Không, là nữ đại gia!" Tôi đáp.
Vị trí ngã cho thấy, lúc đó hung thủ ngồi trên ghế sofa, nạn nhân chắc chắn sẽ không ăn mặc thế này trước mặt người lạ. Hơn nữa trên bàn uống trà, trong gạt tàn có một mẩu thuốc lá nữ, chứng minh lúc đó hung thủ ngồi ở ghế hút thuốc, hạ quyết tân, cầm lên cái chuỳ phá băng, ghim vào ngực nạn nhân, cho nên nạn nhân mới khiếp sợ như vậy.
Trên thảm trải nhà có vài dấu giày, kích thước lớn hơn chân của nạn nhân, hiển nhiên là Từ Cương sau khi vụ án xảy ra thì đi giày vào.
Nữ đại gia bị ép phải giết chồng, không kìm chế được cảm xúc, cãi nhau với Từ Cương, cả hai đánh nhau, sau đó Từ Cương cầm bình hoa đập vào đầu bà ta.
Tôi tới cạnh cánh cửa, phát hiện trên khung có dấu móng tay cào, dưới đất còn có một mẩu móng tay có đánh sơn, chắc hẳn lúc đó Từ Cương kéo nữ đại gia ra ngoài, bà ta cố gắng bám vào cửa mới để lại dấu vết.
Vụ án này không cần phí nhiều công sức suy nghĩ, tôi kiểm tra trong phòng một chút, phá hiện một bức ảnh, chụp ba người nhà nữ đại gia, con gái bà ấy là một đứa bé mới bảy tám tuổi, rất dễ thương.
Hoàng Tiểu Đào ai thán nói: "Không biết đứa nhỏ này có tránh khỏi kiếp nạn không?"
Tôi đáp: "Chỉ mong là như vậy."
Chúng tôi rời khỏi biệt thự, Hoàng Tiểu Đào nói: "Việ tìm nữ đại gia giao cho cảnh sát đi, hai người cứ về trường ôn thi cho tốt."
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Từ Cương lấy của Trần Đạt 20 triệu, số tiền này có thể mua rất nhiều thứ, ví dụ như một ngôi nhà, điều tra khoản tiền này đi. Còn nữa, cô có thể tìm hiểu xem gần đây Từ Cương có mua vật liệu xây sửa nào không."
Hoàng Tiểu Đào trợn mắt: "Anh nghi ngờ Từ Cương chôn bà ta trong tường?"
Tôi giải thích: "Phú bà có thể sống hai năm, lại không phải xác chết nên không bốc mùi, giấu trong tường cũng không ai tìm được, nếu tôi là Từ Cương thì tôi sẽ làm vậy."
Vương Đại Lý nói: "Nhưng không thể đập toàn bộ tường trong thành phố để kiểm tra được."
Tiểu Đào lắc đầu: "Không cần đập, dùng tia hồng ngoại cùng cảnh khuyển tìm là được, chuyện này cứ giao cho tôi."
Tôi và Đại Lý trở về trường, sau đó trong cục vẫn không thấy tin tức gì, mà chúng tôi đã tới kỳ thi. Kỳ thi này mấy ngày mới thi một môn, đại khái phải nửa tháng mới hoàn thành, tôi rất căng thẳng, vừa thi vừa ôn bài.
Giữa các môn thi, thỉnh thoảng tôi cũng nhắn tin cho Tiểu Đào hỏi về tiến triển của vụ việc, lần nào cũng nhận được câu trả lời là chưa tìm thấy.
Hôm nay bỗng Tiểu Đào gọi điện hỏi tôi có rảnh không, đi ra ngoài một chuyến, tôi nói: "Được, sáng nay tôi mới thi xong một môn, hai ngày tới có thể tự do."
"Ừ, chúng tôi điều tra được, Từ Cương dùng khoản tiền kia mua mấy lô đất nghĩa trang." Nàng trả lời.
"Nghĩa trang?" Tôi kinh ngạc, chẳng lẽ bà ta bị chôn sống?
Buổi chiều, Tiểu Đào tới đón tôi, hai người tới một khu nghĩa trang ngoại ô thành phố, những cảnh sát khác cũng lục tục kéo đến. Tiểu Đào liên hệ với người phụ trách nghĩa trang, tìm tới mảnh đất mà Từ Cương mua.
Sau khi cảnh sát đào khu đất lên, phát hiện bên trong rỗng tuếch, lòng tôi hơi trùng xuống, Tiểu Đào giậm chân nói: "Haiz, ở đây không có, đi chỗ khác."
Từ Cương mua đất ở tất cả nghĩa trang trong thành phố, chúng tôi chạy qua ba chỗ mà chẳng có thu hoạch gì.
Lúc này trời đã sắp tối, mọi người đều nản chí, hung thủ đã chết nhưng cả tổ vẫn phải đi tìm người, ai cũng uể oải. Cũng đã có mấy người đến gặp Tiểu Đào, đề nghị nàng dừng công việc tìm kiếm, đỡ tốn nhân lực, hơn nữa nữ đại gia có thể sống tận hai năm, cứ để dân cảnh từ từ tìm kiếm.
Tôi thấy Từ Cương chính là nhìn thấu chuyện này, cố bày trận khiến chúng tôi nhụt chí. Năng lực và thời gian của cảnh sát không phải vô hạn, trong khi tìm nữ đại gia, trên tay Tiểu Đào đã tồn đọng mấy vụ án khác, Lâm đội trưởng cứ thúc giục điều tra.
Nghe các đồng nghiệp ca thán, Tiểu Đào thở dài: "Tống Dương, tôi sắp không gánh nổi nữa rồi."
Tôi vỗ tay gọi đám cảnh sát tới, nói: "Tôi biết tất cả đều mệt mỏi, như vậy đi, lấy thời hạn ba ngày, nếu không tìm được thì bỏ qua."
Nghe câu này, đám cảnh sát như được tiếp thêm chút tinh thần, Tiểu Đào cười khổ: "Tống Dương, ba ngày có quá ngắn không..."
Tôi cười bí hiểm: "Đây chỉ là kế hoãn binh, phải rồi tôi muốn tới một nơi, đó là chỗ Từ Cương chôn vợ hắn."