Chương 194: Vương Nguyên Thạch ra tay
Tôi vừa lên xe, Vương thúc hét lớn một tiếng, giơ chân đá văng hai tiểu tử vào chuồng heo. Cước pháp của ông ta cực kỳ cương mãnh, người bị trúng đòn cứ như bao cát bay về phía sau, nhất thời hù dọa đám thanh niên.
Tên cầm đầu đám người hô: "Lên đi, hắn chỉ có một mình, việc gì phải sợ!"
Bọn hắn hét lên, nhảy bổ vào Vương thúc. Vương Nguyên Thạch vừa quật ngã một tên thì phía sau chợt có kẻ cầm liềm bổ vào bả vai, tôi sợ hãi hét lên: "Vương thúc, cẩn thận phía sau."
Vương Nguyên Thạch dựa hẳn người về phía sau, tránh khỏi cái liềm, sau đó vòng tay túm gáy, khiên hắn lên bả vai, ném ra đằng trước, văng vào mấy tên, ngã ra đất.
Lúc này có một tên đánh lén, dùng gậy gỗ đập thẳng vào đầu Vương Nguyên Thạch, gậy gãy làm đôi, Vương thúc thì khồn hề hấn gì.
Vương Nguyên Thạch giống như sư tử phát cuồng, gầm lên một tiếng tóm đầu tên kia đập vào thành xe, hắn liền trợn mắt ngất đi.
Trông thấy mâu chảy từ đầu xuống gáy Vương thúc, tôi vô cùng lo lắng, vội vàng gọi điện cho Tiểu Đào. Vừa nghe thấy bên này đang gặp nguy hiểm nàng lập tức nói nửa giờ nữa sẽ tới chi viện.
Bỗng xoảng một tiếng, cửa kính xe bị đập vỡ, một tên nhe răng trợn mắt thò tay vào định bắt tôi. Vương thúc vội xông tới, một quyền đấm hắn ngã ngửa, tên đằng sau nhân cơ hội đá một cước vào hông Vương Nguyên Thạch. Vương thúc lảo đảo một bước, xoay người tung ra cú đá vòng, một cước quăng tên kia xuống đất.
Ngay lúc đó lại có ba bốn tên vây Vương Nguyên Thạch lại, cầm gậy sắt vụt vào lưng ông ta. Thậm chí tôi còn nghe tiếng gậy va vào xương sống.
Đám người này nếu tách riêng từng tên, Vương Nguyên Thạch đều chẳng coi trong mắt, nhưng chúng cùng hội đồng sẽ rất phiền toái. Đúng như câu nói song quyền nan địch tứ thủ, tôi nhìn mà lo lắng không thôi, khẽ cắn răng, nằm ra ghế, dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào cửa xe. Cửa bật ra, đánh ngã một gã côn đồ, Vương Nguyên Thạch chớp thời cơ túm cổ hai tên còn lại đập đầu chúng vào nhau.
Vương Thúc quay lại đóng cửa xe, dặn dò: "Đừng nhúng tay, tự bảo vệ chính mình!"
Nói xong ông ta lại lao ra đánh nhau với đám người, được Vương Nguyên Thạch liều mình bảo vệ như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Chỉ thoáng chốc, Vương Nguyên Thạch đã đánh ngã tất cả đám người, ông ta sử dụng kỹ thuật giết người của cảnh sát vũ trang, những tên đó ngã xuống đều lăn lộn rên rỉ, chỉ e cả đời sẽ bị thương tật.
Chính Vương thúc cũng bị thương không ít, người bầm dập, từ trán xuống mũi có một vệt máu đông đặc.
Tên cầm đầu la lên: "Đồ khốn, lão tử liều mạng với ngươi!"
Hắn rút ra một con dao bổ củi, xông lên bổ vào đầu Vương thúc. Vương Nguyên Thạch nhanh như chớp nghiêng người, tên kia cứ như phát điên, quơ dao chém loạn xạ.
Vương Nguyên Thạch nhân cơ hội hắn mất đà, túm lấy áo, lên mấy phát gối vào bụng. Tên cầm đầu kêu thảm một tiếng, dao rơi khỏi tay. Vương Nguyên Thạch buông hắn ra, hắn co quắp trên đất nôn đầy nước chua, miệng vẫn hung hăng chửi: "Đám chó dám giết em trai của ta, ta bắt các ngươi phải đền mạng!"
Vương Nguyên Thạch nhổ một bãi nước bọt lẫn máu: "Về đồn công an rồi nói!"
Tên kia hét lớn một tiếng, đột nhiên cầm dao lên, Vương thúc một cước nữa đá vào cổ tay hắn văng con dao ra xa. Tên cầm đầu quỳ dưới đất gào khóc rồi từ từ đứng lên.
Tôi xuống xe, nhìn bộ dạng của Vương thúc mà không đành lòng. Chẳng ngờ ông ấy châm một điếu thuốc, khoan khoái rít một hơi dàu: "Thương ngoài da, không có gì đáng ngại!"
Một lát sau đám Hoàng Tiểu Đào tới, lúc đó hiện trường tương đối tan hoang, trên đất là đám thôn dân nằm la liệt, tôi và Vương thúc đang đứng giữa chúng.
Đi cùng còn có Phong quận trưởng và Băng Tâm, nàng chạy tới la lên: "Tống Dương ca ca, huynh có bị thương không?"
Tôi nói: "Ta không sao, muội có mang theo túi cứu thương không?"
Băng Tâm nhìn trán Vương Nguyên Thạch một chút, nói: "Vương thúc, ông ra xe đi, tôi khâu vết thương cho."
Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi: "Sao lại biến thành thế này?"
Tôi kể một chút tình hình vừa qua, thực ra tại sao đám người này tấn công tôi cũng không rõ. Chợt thấy ánh mắt Phong quận trưởng hơi nháy nháy, như có gì giấu diếm, liền hỏi hắn: "Rõ ràng là vụ án giết người hàng loạt, tại sao ông lại nói là án mạng bình thường?"
Phong quận trưởng ấp úng: "Ta...ta..ta có nỗi khổ riêng."
Hoàng Tiểu Đào mắng: "Ông thân là trưởn quận, có nỗi khổ gì? Chẳng lẽ hung thủ là con của ông?"
Phong quận trưởng bị dọa tới trắng bêch mặt, xua tay liên tục: "Không không, ta làm sao dám bao che hung thủ, nếu đúng như vậy ta sẽ nhận trách nhiệm, từ chức."
Hắn nhìn xung quanh, định nói gì đó rồi lại thôi. Tôi gọi Phong quận trưởng ra chỗ không người, hỏi.
Hắn nói cho chúng tôi biết, vụ án này đúng là giết người hàng loạt. Vụ thứ nhất xảy ra vào tháng 3 hai năm trước, nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, làm nhân viên bán hàng trong siêu thị. Lúc phát hiện, thi thể bị hủy gương mặt, người mặc váy đỏ, qua xác minh, nạn nhân không có thù hằn với bất kì ai.
Ngay sau đó, lại xảy ra hai vụ tương tự, thời gian là hai tháng và bốn tháng sau, ai cũng nhận ra đây là vụ giết người hàng loạt.
Cho nên bọn họ báo lên thị cục, trên đó cử chuyên gia xuống hỗ trợ, cuối cùng phong tỏa một nghi phạm ở gần nới vứt xác, cũng chính là thôn trang này, một người tên Ngô Mỗ. Thường ngày Ngô Mỗ có thói quen quấy rối phụ nữ, hắn thích ăn trộm đồ lót, hơn nữa hắn từng tiếp xúc với hai nạn nhân. Chuyên gia cho rằng hung thủ chính là hắn, lúc đó mà nói có thể tính bằng chứng như núi, vì vậy liền chuyển qua cơ quan tư pháp.
Tháng giêng năm ngoái Ngô Mỗ bị xử bắn, nhưng điều không ai ngờ tới là, sau khi hắn chết không lâu, vụ án tương tự lại xảy ra.
Phong quận trưởng sợ hãi, bọn họ xử oan một người vô tội, một khi thanh tra toàn bộ nhân viên phá án đều bị phán xử. Nhưng hắn vẫn báo lên trên, thị cục cho rằng đây là bắt chước gây án.
Mặc dù nói vậy, nhưng phong quận trưởng và cảnh sát Trần cũng nhận ra, vụ án này cùng ba vụ trước là do cùng một người làm, bởi có một số chi tiết phạm tội người ngoài không thể biết. Nhưng bọn Phong quận trưởng không dám nói, chỉ có thể giả bộ hồ đồ. Hắn nghĩ chúng tôi thần thông quảng đại, bất kể là án liên hoàn hay án mạng thông thường cũng được, chỉ cần bắt được hung thủ là xong, ai ngờ tôi lại biết được sự thật.
Sau khi nghe xong, tôi nói: "Bằng chứng như núi? Không có chứng cứ trực tiếp sao dám nói là bằng chứng như núi? Nạn nhân có bị xâm hại không? Ngô mỗ có chứng cứ ngoại phạm không?"
Phong quận trưởng giải thích: "Nạn nhân thứ ba đêm đó từng bị Ngô Mỗ hãm hiếp, chuyện này chính hắn cũng thú nhận. Hơn nữa trong nhà hắn tìm được đồ lót của hai nạn nhân trước. Chứng cứ như vậy bày ra trước mặt, ngươi sẽ nghĩ sao?"
Tôi lắc đầu: "Đó cũng chỉ là một vụ án hiếp dâm."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Lúc đó thị cục cử chuyên gia nào xuống?"
Phong quận trưởng đáp: "Một cảnh sát họ Trương, đi cùng một pháp y họ Tần. Tần pháp y khá có thâm niên trong ngành, cảnh sát Trương căn bản là ông ta nố gì nghe đấy, vụ án cũng do chính tay Tần pháp y khép lại."
Tôi với Hoàng Tiểu Đào nhìn nhau, có chút kinh ngạc. Lão Tần pháp y này đúng là bám dai như đỉa, to gan lớn mật, tạo ra án oan trọng đại như vậy mà còn giấu diếm biết bao lâu nay.