Chương 195: Tiệm may bí ẩn
Đám người mới tập kích chúng tôi đã bị khống chế, tên cầm đầu luôn miệng nói chúng tôi giết đệ đệ của hắn, tôi liền đi qua hỏi họ tên hắn là gì. Hỏi mấy lần hắn đều không thèm trả lời, cắn răng nhìn tôi chằm chằm, xem ra hắn rất có thành kiến với loại 'chuyên gia tới từ thành phố' như tôi.
Tôi nói: "Chúng ta và nhóm người kia không giống nhau, hy vọng ngươi có thể hợp tác, mới giúp em trai ngươi rửa được mối oan tình."
Hắn hét lên: "Lần trước lão già họ Tần kia cũng nói như vậy, kết quả thì sao, kết quả là đệ đệ của ta bị bắn chết!" Nói xong thì gào khóc, tâm trí của hắn đã tan vỡ, tôi dùng ngữ khí ôn hòa hỏi lại một lần, hắn mới kể, thì ra hắn chính là Ngô Lão Tam, anh trai của Ngô Mỗ.
Hắn đi làm ở một nhà máy trong thành phố, hôm qua nghe đồn có chuyên gia cảnh sát từ trên cục phái xuống, hắn tức lắm, bắt xe về huyện, buổi tối chạy tới đập phá xe của chúng tôi, lại không ngờ hôm nay tôi tự chui đầu vào lưới, nên mới có chuyện vừa rồi xảy ra.
Đánh cảnh sát là tôi nghiêm trọng, nhẹ thì tạm giữ, nặng thì xử lý hình sự. Nghiêm túc mà nói, Ngô Lão Tam cầm đầu có thể bị xử từ năm năm tù trở lên. Tiểu Đào mở một con đường, nói: "Thả những người khác ra, mang Ngô Lão Tam về tạm giữ 5 ngày."
Sáu ngày nữa là 30 tết, Tiểu Đào chỉ tạm giữ hắn 5 ngày, để hắn vẫn có thể về xum họp với gia đình, đây gọi là tình người. Nhưng Ngô Lão Tam là một kẻ lỗ mãng, chẳng những không cảm kích, lúc bị đưa lên xe còn gân cổ: "Bọn khốn muốn trừng trị ta, nếu ta không về được các ngươi nhất định phải thay ta bái thù!"
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt."
Phong quận trưởng thì nơm nớp nhìn chúng tôi, ánh mắt tội nghiệp giống như đang chờ bị phán tội, tôi thấy vụ án oan này trách nhiệm không phải do hắn, nhưng cũng không nên giấu diếm như vậy, nói: "Phong quận trưởng, về trụ sở đi, nếu như trước tết có thể phá vụ án này, chuyện cũ ta sẽ không truy cứu."
Phong quận trưởng gật đầu lia lịa: "Được được, ta cái gì cũng nghe theo các người, bảo đám dốc toàn lực phối hợp điều tra phá án."
Tôi hỏi: "Ma nữ dưới giếng là chuyện thế nào?"
Hắn đáp: "Nghe nói, sau khi xảy ra vụ án đầu tiên, trong thôn liền đồn đại cái này."
"Vậy ông tin việc ma quỷ giết người ư?"
Hắn lắc đầu: "Ta là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào ma quỷ, nhất định là người làm."
Tiểu Đào tò mò hỏi cái gì mà ma nữ, tôi phất tay: "Lên xe rồi nói."
Trên xe, tôi kể chuyện ma nữ mà thôn dân đồn đại, nàng cười: "Nữ quỷ giết người, cũng thú vị đấy."
Tôi tặc lưỡi: "Cô không tin chuyện này đấy chứ?"
Nàng đáp: "Tôi tin câu nói của anh, ma quỷ không giết người, án mạng đều do con người gây ra."
Xem ra cảnh sát cũng không tin chuyện ma nữ giết người, hung thủ tung tin đồn thất thiệt này cũng không có khả năng làm lạc hướng điều tra, sao hắn lại phải làm vậy? Một là có thể trình độ văn hóa của hung thủ thấp kém, hoặc hai là chỉ trùng hợp do thôn dân khiên cưỡng gán ghép.
Buổi chiều tôi muốn ra ngoài điều tra một chút, lại không biết Tiểu Đào có thời gian không, liền hỏi: "Vụ án chặt xác có tiến triển gì không?"
Nàng đáp: "Vẫn đang chờ kết quả xét nghiệm, chắc tối nay sẽ có."
Tôi nói: "Hay chiều ra ngoài đi dạo một chút, tiện tiến hành điều tra nho nhỏ, rủ cả Băng Tâm đi." Sợ Tiểu Đào có ý kiến với sự sắp xếp này, tôi dò hỏi: "Cô không có ý kiến chứ?"
Tiểu Đào gật đầu: "Để cô ta ở lại một mình tôi cũng không an tâm, đưa theo đi."
Băng Tâm nghe nói chiều nay được đi dạo thì rất phấn khởi, cứ cười suốt. Chiều, chúng tôi ra đường, tôi hỏi thăm mấy người bán hàng rong, kết quả phát hiện người dân ở đây ai cũng biết, nhưng người ngoài thì không. Lại đi tới nhà sách Tân Hoa Xã, được biết ở đây có xuất bản một quyển sách sưu tập những chuyện dân gian cố sự, trong đó có chuyện nữ quỷ này.
Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, sao huynh lại phải tìm hiểu những thứ này ma quỷ không giết người cơ mà?"
Tôi khẽ cười: "Muội thử đoán xem?"
Nàng hất hàm: "Huynh muốn tung hỏa mù cho hung thủ?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tôn đại tiểu thư, cô nghĩ xa quá rồi, Tống Dương muốn tìm hiểu phạm vi truyền bá câu chuyênh này, tức là cũng thu hẹp được phạm vi khả nghi."
Tôi gật đầu: "Không sai, chuyện này không phải ai cũng biết, chỉ có dân trong trấn là biết, cho thấy hung thủ nhất định là người ở đây."
Tôn Băng Tâm thở dài: "Một vụ băm xác, một vụ giết người hàng loạt, liệu chúng ta có được ăn tết không?"
Hoàng Tiểu Đào cười: "Đêm giao thừa nghe tiếng pháo hoa khắp thành, ngồi trong xe ăn mì gói cũng là một trải nghiệm thú vị, muốn thử không?"
Băng Tâm lè lưỡi: "Tôi không muốn thử đâu."
Chúng tôi đi ngang qua một tiệm may, trông thấy trong tiệm có treo một cái váy đỏ, đứng nhìn ngẩn người, Tiểu Đào cũng để ý thấy: "Có cần vào xem chút không?"
Tôi gật đầu, ba chúng tôi đi vào trong tiệm. Cô chủ đang cúi đầu may vá, chẳng thèm ngẩng đầu, hỏi chúng tôi muốn may quần áo gì. Tôi ra hiệu cho Tiểu Đào đừng giơ thẻ cảnh sát ra, hỏi: "Có may áo khoác không?"
"Chính mình mặc?" Cô chủ hỏi.
"Phải." Tôi đáp.
Cô ta đứng dậy đi lấy thước dây, lúc này tôi mới chú ý gương mặt cô chủ không được tự nhiên, nửa bên mặt rất cứng nhắc, mí mắt hơi lệch. Thấy tôi nhìn mình, cô chủ cúi đầu ngượng ngùng, đi tới đo cho tôi.
Tiểu Đào tò mò hỏi: "Đại tỷ, có phải cô từng phẫu thuật thẩm mỹ không?"
Chủ tiệm may không trả lời, Tiểu Đào cố ý giả bộ: "Tôi cũng từng làm rồi, ban đầu còn bị di chứng khiến tôi khổ sở lắm, tốn biết bao tiền mới chữa khỏi. Giờ trong cơ thể vẫn còn sót lại ít tàn dư, thường hay dị ứng."
Chủ tiệm may lập tức bị hấp dẫn: "Ở đâu chữa khỏi vậy?"
Tiểu Đào thuận miệng nói ra tên một bệnh viện, hỏi: "Có phải cô cũng bị di chứng phẫu thuật thẩm mĩ không?"
Chủ tiệm vẻ mặt đau khổ, nói: "Đúng vậy, lúc đó chọn nhầm bệnh viện khiến tôi rất khổ sở, có một thời gian còn không dám ra khỏi cửa. Qua nhiều năm mới dần dần đỡ hơn một chút."
Lúc này, chợt có một người đàn ông đi từ trong buồng ra, nói: "Cầm, đang nói chuyện với ai vậy?"
Chủ tiệm đáp: "Khách may quần áo."
Người đàn ông hình như là chồng cô ta, tướng mạo phổ thông, thân thể cường tráng, quan sát chúng tôi một lượt, nói: "Nghe giọng không phải người bản xứ, tới đây có chuyện gì?"
Tôi đáp: "Thăm người thân."
Hắn gật đầu: "Gần đây trong trấn không được yên bình, các ngươi cẩn thận một chút."
Tôi hỏi xưng hô thế nào, hắn đưa một tấm danh thiếp, tên hắn là Trường Cường, vợ là Lý Cầm. Tôi chỉ vào cái váy đỏ trên tường hỏi: "Mùa này lạnh mà ai còn đặt may váy như vậy?"
Trương Cường nói: "Ha, bộ váy này là hàng ế bán mãi chẳng được, treo lên làm mẫu thôi..."
Hoàng Tiểu Đào cố ý kéo tay tôi: "Anh yêu, em thích cái váy này lắm, mua tặng em được không?"
Tôi hỏi giá tiền, rồi mua cái váy. Ra khỏi tiệm may, Băng Tâm hỏi: "Tiểu Đào tỷ tỷ, chị từng phẫu thuật thẩm mỹ à?"
Tiểu Đào nhún vai: "Ta trời sinh quyến rũ, cần gì phẫu thuật, ban nãy để dò hỏi nên nói vậy thôi."
Băng Tâm ngạc nhiên: "Vậy hai ngườu đang nghi ngờ tiệm may này?"
Tiểu Đào đáp: "Là cảnh sát hình sự, thấy ai cũng khả nghi."
Chúng tôi về trụ sở quận, tiểu Chu đã xét nghiệm ra thành phần vi lượng trong tủy xương, Tiểu Đào và Băng Tâm qua làm việc, còn tôi bảo cảnh sát Trần mang mấy hồ sơ án mạng tới xem xét.
Tôi phát hiện, nạn nhân bốn vụ án giết người hủy mặt đều là những cô gái trẻ đẹp. Cách thức hủy hoại gương mặt là dùng dầu ăn sôi mấy trăm độ, thời điểm vứt xác nạn nhân nào cũng mặc một cái váy đỏ, chân tay có dấu vết bị trói, trừ vụ thứ ba thì ba vụ còn lại không có dấu hiệu bị hâm hại tình dục.
Trong hồ sơ còn có một bức ảnh, chụp nạn nhân đầu tiên, cái váy trên người giống hệt với cái váy mua ở tiệm may!