Chương 196: Bóng ma màu đỏ
Tôi hỏi cảnh sát Trần, vật chứng lúc đó vẫn còn chứ? Hắn nói đã sớm không còn ở đây, bởi vì vụ án đã kết án, vật chứng quá thời hạn liền mang đi xử lý.
Tôi lấy cái váy mới mua đưa cho cản sát Trần xem, hỏi hắn có ấn tượng gì không, hắn lập tức la lên: "Không sai, nạn nhân thứ nhất mặc cái váy giống hệt như này, các ngươi từ đâu mà có?"
Tôi kể chuyện mua váy cho cảnh sát Trần, hắn lẩm bẩm: "Trương Cường, Trương Cường...A, ta có ấn tượng với hắn. Vụ án đầu tiên, nạn nhân chính là em dâu của hắn, cái váy đó cũng chính hắn đưa cho cô ta, người này không khả nghi."
Tôi hỏi: "Sao lại kết luận hắn không khả nghi?"
Cảnh sát Trần giải thích: "Hắn có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, lúc đó cùng với vợ đi ăn lẩu ở tiệm, có hóa đơn thanh toán của quán, còn nữa, quan hệ của hắn với em dâu rất tốt."
Tôi nói: " Mang những vật chứng của vụ gần đây ta xem."
Cảnh sát Trần dẫn tôi tới phòng tang chứng, so sánh một chút, lần này cái váy nạn nhân mặc không giống váy trong tiệm Trương Cường, chắc là mua qua mạng.
Tôi hỏi: "Sao lúc đó các ngươi kết luận là cùng một người gây án?"
Cảnh sát Trần đáp: "Có hai chi tiết không công khai với báo giới, một là cách thắt nút buộc giống nhau, hai là đều bị vật nặng đập vào sau gáy."
Tôi lật lại hồ sơ xem qua, bốn nạn nhân đều bị vật nặng đập vào gáy, hình như có gì đó khả nghi ở đây, đáng tiếc giờ không được quan sát thi thể, tin tức thu được rất hạn chế.
Hoàng Tiểu Đào gọi tôi sang phòng thí nghiệm, Băng Tâm với Tiểu Chu cũng đang ở đây. Thì ra tiểu Chu xét nghiệm được trong xương nạn nhân có vi lượng Man gan, và một ít florua, nhưng không thể xác định nạn nhân làm nghề gì.
Tôi suy nghĩ một chút rồi la lên: "Là thợ sửa xe!"
Tiểu Đào kinh ngạc: "Đúng rồi, Tống Dương, anh quá thông minh."
Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, sao thoáng cái huynh đã đoán ngay được?"
Tôi cười nói, thực ra lúc sáng tôi đã đoán ra, chỉ là chưa xác minh. Người lao động nặng, xương sống sẽ bị biến dạng, chỉ có thợ sửa xe là ngoại lệ, bởi lúc làm việ thường phải nàm ngửa dưới đất, tôi bảo tiểu Chu xét nghiệm chính là để xác minh lại.
Trời đã tối, tiệm sửa xe trong huyện chắc đã đóng cửa, Tiểu Đào đề nghị hôm nay nghỉ ngơi sớm, sáng mai đi điều tra danh tính nạn nhân.
Tiến độ của vụ án quả thật mà nói là hơi chậm, nhưng đây đều là án cũ đã cả năm trời, muốn nhanh cũng không được.
Phong quận trưởng lại muốn mời chúng tôi ăn cơm, Tiểu Đào đã chán ngấy thịt cá, liền từ chối, nàng nói hôm nay là sắp tới năm mới, tự nấu nồi lẩu ăn đi, thi thoảng khích lệ tinh thần cũng rất quan trọng. Băng Tâm hào hứng vỗ tay, chẳng hiểu sao con gái lại thích ăn lẩu như vậy.
Tiểu Đào gửi tin nhắn hàng loạt, nói tối nay ăn lẩu, bảo mọi người chuẩn bị nguyên liệu cùng nấu. Hơn tám giờ, chúng tôi bắc một cái bếp trong khách sạn, Vương Nguyên Thạch chẳng ngần ngại mang mấy chai rượu về, Tiểu Đào thì mua thịt dê giá cao.
Mọi người quây quần bên nồi lẩu vừa ăn vừa cười nói, bầu không khí náo nhiệt. Chợt tôi phát hiện thiếu mất Tôn Băng Tâm, nàng nhắn cho tôi một tin: "Tống Dương ca ca, muội ở trong phòng, có thể mua giúo muội một bọc Little Angel không?" Phía sau là một icon ngượng ngùng.
Tôi nhắn lại: "Chờ một lát." Rồi đi xuống lầu. Lúc này đã là 21h, huyện thành tối om, chẳng có người đi đường, tôi tới cửa hàng tiện lợi mua hai gói băng vệ sinh, một gói hàng ngày, một gói ban đêm, mua thêm ít trà gừng đường đỏ, con gái tới tháng uống cái này sẽ dễ chịu hơn chút.
Trả tiền xong, xách bịch đồ đi về khách sạn, tôi chợt cảm giác có người sau lưng. Quay đầu nhìn lại tôi trợn to hai mắt.
Là một phụ nữ mặc váy đỏ, tóc dài che kín mặt, giống như oan hồn bám theo phía sau tôi. Giữa đường phố tối om gặp cảnh này, tôi ớn lạnh sống lưng, nhưng vẫn chắc chắn đó là một người sống.
Cô gái áo đỏ đối mặt với tôi, xoay người chạy vào một ngõ nhỏ, lúc di chuyển toàn bộ cơ thể cứ như bay phiêu hốt, cơ hồ không có tiếng bước chân. Tôi ý thức được người này nhất định có liên quan tới án mạng, chẳng kịp thông báo cho Tiểu Đào, liền hô to: "Đứng lại cho ta!"
Tôi vội đuổi theo, mặc dù con hẻm đen kịt một màu, nhưng tôi lại thấy rất rõ, cô gái váy đỏ phía trước chạy rất nhanh, tôi vừa chạy vừa xem ứng dụng bản đồ trên điện thoại, phát hiện bên cạnh có một ngã ba.
Tôi chạy xuyên qua ngã ba, vốn nghĩ có thể chặn đầu cô gá, nhưng lại không thấy bóng dáng cô ta đâu nữa, một mình trong con hẻm tĩnh mịch, tâm lý tôi có phần hoang mang.
Tôi vẫn muốn gọi Tiểu Đào tới, đang cúi đầu bấm một dãy số, đột nhiên có hai bàn tay từ phía sau thò tới bóp cổ tôi, bên tai vang lên một gióng nói khàn khàn: "Kẻ nào gây trở ngại ta đều phải chết!"
Tôi bị siết chặt không hô hấp nổi, dùng cùi chỏ thúc về phía sau, có cảm giác đã đánh trúng.
Tôi vùng được ra, xoay người lại, trông thấy cô gái kia, mái tóc bay lòa xòa, lộ ra một gương mặt xấu xí dữ tợn, một gương mặt cứ như sáp nến bị chảy. Tôi nhìn cô ta mà ngây người, đầu óc trống rỗng, chẳng lẽ truyền thuyết là sự thật?
Cô gái nhe răng gầm gừ lao vào tôi, cũng may là lá gan tôi khá lớn, cầm cái túi đồ trong tay quăng vào mặt đối phương. Cô gái kêu thảm một tiếng, quay đầu qua chỗ khác, điều này khiến tôi càng thêm can đảm.
Đối phương ôm mặt bỏ chạy, tôi hét lên một tiếng : "Đứng lại!" Sau đó đuổi theo.
Đúng lúc đuổi tới khúc quanh, đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng nhức mắt, sau đó một tiếng xé gió vang lên.
Tôi theo bản năng đưa tay lên đỡ, cảm giác một thứ bằng kim loại, nặng nề đập vào cánh tay, thiếu chút nữa thì đánh gãy xương. Đối phương điều chỉnh tư thế, lần nữa dùng vật nặng đập lên đầu tôi, hắn gào lên một tiếng, tôi nghĩ mình xong rồi!
Đúng lúc này, sau lưng lạu có một phong thanh bén nhọn vút tới, choang một tiếng, hình như có vật gì đó vừa rơi xuống đất, sau đó là tiếng bước chân chạy xa dần.
Mắt tôi giờ vẫn chưa nhìn thấy gì, động u chi đồng có một nhược điểm, đó là trong bóng tôu mà bị ánh sáng mạnh chiếu vào mắt, sẽ bị mù mất mấy giây.
Nhưng từ những tiếng động vừa rồi cảm thấy, có người đã cứu tôi.
Rất nhang có một bàn tay kéo tôi đứng dậy, bàn tay rất mịn, nhất thời tôi nghĩ là con gái. Nhưng hắn mở miệng, giọng nói lại rất quen thuộc.
"Tiểu Thiếu Gia, ngươi lúc nào cũng khiến người ta lo lắng."
Tôi kinh ngạc, lập tức hiểu ra người cứu mình là kiếm khách bí ẩn kia, tôi hỏi: "Ngươi là ai, sao lại có mặt ở đây?"
Hắn lạnh lùng nói: "Mau đi về đi, bảo vệ ngươi thật là vất vả."
Hắn nói rồi xoay người bước đi, tôi lờ mờ trông thấy bóng lưng một người mặc áo khoác trắng, tôi hướng theo hô to: "Trông thấy dáng dấp kẻ tấn công ta không?"
Hắn chẳng thèm quay đầu, đáp: "Vụ án tự ngươi điều tra, nhiệm vụ của ta chỉ là bảo vệ ngươi."
Tôi nói: "Ngươi nói một chút thì sẽ lăn ra chết à?"
Lúc này hắn mới trả lời: "Đều đeo mạng che mặt, hình như là một đôi nam nữ."
Nói xong hắn biến mất ở đầu hẻm. Đoạn tuýp sắt rơi trên đất thiết diện nhẵn nhụi, xem ra là bị hắn dùng kiếm chém đứt. Năng lực chiến đấu của người này có khi còn vượt xa Vương Nguyên Thạch, tại sao cứ lúc mấu chốt lại xuất hiện, phải chăng là luôn âm thầm đi theo tôi?