Âm Phủ Thần Thám

Chương 197: Mô phỏng phạm tội

Chương 197: Mô phỏng phạm tội


Tôi khômg rời khỏi hiện trường, mà đứng gọi điện cho Tiểu Đào, bảo nàng giúp mang dụng cụ đến.
Nghe nói tôi bị tập kích, mọi người lập tức chạy tới, vừa tới nơi Tiểu Đào hỏi: "Có bị thương không?"
Tôi lắc đầu: "Không bị thương, có nhớ cái người thần bí đã cứu chúng ta một mạng không? Vừa rồi lại là hắn cứu tôi."
Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn tuýp sắt bị cắt, chẹp miệng: "Hộ vệ thần bí này của anh cũng quá mạnh đi, mà sao hắn không thuận tay bắt luôn kẻ tập kích?"
Có trời mới biết hắn đang nghĩ gì!
Tôi bảo Tiểu Đào bật đèn tử ngoại lên, dùng ô đỏ kiểm tra dấu chân. Ở hiện trường có ba loại dấu chân, của kiếm khách thần bí, một dấu giày thể thao cỡ 40, cùng một đôi giày vải cỡ 35, tôi gọi tiểu Chu mang thạch cao tới lấy mẫu.
Tiểu Đào hỏi: "Hai người tập kích anh liệu có liên quan tới hung thủ không?"
Tôi nói: "Có nhiều quan hệ, rất có thể họ muốn giết tôi."
Đây chỉ là tôi suy đoán, nếu thật sự muốn giết tôi thì cách làm này hiệu quả không cao lắm, tại sao không dùng dao?
Kiểm tra tuýp sắt, phát hiện có ít xi măng đã đông bám ở trên, không có vân tay, hiển nhiên là hung thủ đeo găng tay. Lúc này Vương Nguyên Thạch đi lại từ một con hẻm khác, trên tay cầm một cái tuýp sắt, nói: "Cạnh đây có một công trường, hung khí là tiện tay nhặt bên đó."
Như vậy không có chủ đích từ đầu, rốt cuộc là vì sao?
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, anh mua băng vệ sinh làm gì?"
Tôi vỗ đầu một cái: "Chết rồi, Băng Tâm vẫn còn ngồi trong toilet."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Sao anh không nói sớm, trong túi xách của tôi lúc nào cũng sẵn, lần sau đừng đi ra ngoài một mình."
Tôi gật đầu: "Biết rồi!"
Điều tra xong chúng tôi về khách sạn, ngoại trừ dânh tính của hai kẻ tập kích, điều canh cánh lớn nhất trong đầu tôi vẫn là kiếm khách thần bí kia là ai? Lúc băng qua đường, có một chiếc xe chạy tới, tôi cố ý dừng chân, chờ xe đi tới gần thì đột nhiên bước ra.
Một tiếng phanh chói tai vang lên, tài xế thò đầu ra ngoài mắng: "Tiểu tử, muốn chết à?"
Tiểu Đào nghe tiếng động, chạy lại trách: "Anh làm gì vậy, qua đường cũng không chú ý?"
Tôi nói: "Tôi muốn thử một chút xem người thần bí kia có tới cứu mình không."
Tiểu Đào cười khổ: "Suy nghĩ của anh đúng là khác người, sao lại thử bằng cách này, ngộ nhỡ bị xe đâm chết thì có đáng không? Nếu quả thật muốn biết thì có thể dùng biện pháp trinh thám điều tra được mà."
Hôm sau, Tiểu Đào bảo Băng Tâm ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, nàng với tôi đi tới tiện sửa xe xem xét. Huyện thành nhỏ, tổng cộng chỉ có mấy tiệm sửa xe, tới trưa đã hỏi thăm được, có một người tên là Tào Đại Tráng, nhân viên sửa xe mất tích năm ngoái, tôi hỏi ông chủ: "Đã báo án chưa?"
Ông chủ lấy đuện thoại ra, tìm tới một tin nhắn cuối cùng của Tào Đại Tráng, trên đó viết: "Ông chủ, thật xin lỗi đã đi mà không từ, biểu ca trên thành phố gọi tôi lên giúp, tiền lương tháng này của tôi ông khỏi cần thanh toán."
Đây là cách mà các hung thủ thường làm, tôi nhận định người chết chính là Tào Đại Tráng, nhưng còn cần xét nghiệm ADN mới chắc chắn được. Chúng tôi hỏi ông chủ địa chỉ của Tào Đại Tráng, ông chủ nói: "Hắn thuê phòng trọ, khả năng đã sớm chuyển chỗ rồi."
Mặc dù vậy chúng tôi vẫn phải tới địa chỉ phòng trọ, chủ nhà nói lúc đó Tào Đại Tráng đi mà không từ biệt, có bạn hắn đến giúp đỡ thu dọn đồ đạc, còn thanh toán hết tiền điện nước.
Tôi hỏi: "Bạn hắn tên gì?"
Chủ nhà lắc đầu: "Ta nào có biết, chuyện cũng hơn nửa năm rồi."
Tôi hỏi tiếp: "Có thể nhớ ra cái gì thì nói cái đó."
Chủ nhà cố nhớ lại, nói: "Hình như là một thợ may thì phải, có lần gặp hắn trong tiệm ta còn chào hỏi."
Tôi hỏi địa chỉ tiệm mag, không ngờ bạn của Tào Đại Tráng chính là Trương Cường. Tôi với Tiểu Đào trao đổi ánh mắt, chuyện này quá trùng hợp, tôi mờ hồ cảm thấy có một sợi dây vô hình nối hai vụ án này.
Từ biệt chủ nhà, Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi có cần tới tiệm may một chuyến không, tôi nói không cần.
Nàng cười: "Dục tốc bất đạt, anh cũng học nhanh đấy."
Thông thường cảnh sát càng nghi ngờ người nào, càng sẽ không đánh rắn động cỏ. Như vậy có thể thấy Tiểu Đào cũng giống tôi, bắt đầu nghi ngờ Trương Cường.
Tôi tham gia phá án đã nhiều, dần dần hình thành một thói quen, nếu nghi ngờ ai đó, tôi sẽ đặt hắn vào hoàn cảnh của hung thủ rồi so sánh. Hiện giờ hung thủ vẫn còn là một bí ẩn, nhưng nếu đặt Trương Cường vào, hình như không có quá nhiều mâu thuẫn.
Tiểu Đào hỏi tôi tiếp theo phải làm gì, tôi nói muốn suy nghĩ cẩn thận lại đã. Nàng bèn rủ đi ăn cơm.
Ghé tiệm sách ven đường mua một tấm bản đồ toàn huyện, sau đó chúng tôi tới một nhà hàng bán đồ ăn nhanh. Tôi trải tấm bản đồ lên bàn, đánh dấu nơi ở của bốn nạn nhân. Tiểu Đào bưng khay đồ ăn tới, hỏi: "Tống Thần Thám, lại phải thi triển bói hung thuật sao?"
Tôi lắc đầu: "Không, chỉ là tôi đang nghĩ xem giữa các nạn nhân có điểm chung nào không."
Tiểu Đào nói: "Đều trẻ trung xinh đẹp."
Tôi chỉnh lại: "Cái cô nói là điệm giống nhau, tôi muốn tìm là điểm chung, ví dụ như bốn cô gái nghề nghiệp khác nhau, bình thường có qua lại gì không?"
Tiểu Đào suy nghĩ, nói: "Con gái đều thích ăn mặc, trang điểm, có lẽ là đi may quần áo bị hung thủ để mắt tới. Như vậy đôi vợ chồng này càng khả nghi hơn."
Tôi trầm ngâm: "Vậy à?"
Nàng đáp: "Để tôi phái người đi điều tra những nơi từng đi qua của nạn nhân, kiểm chứng lại."
Tôi gật đầu: "Được, chiều nay chúng ta mô phỏng lại quá trình phạm tội đi."
Tiểu Đào kinh ngạc: "Hả?"
Tôi giải thích: "Chỉ là mô phỏng thông thường thôi, không phải là Diễn hung thuật."
Chúng tôi về trụ sở công an, mở một cuộc họp thảo luận vụ án. Tiểu Đào sai người điều tra hành tung của bốn nạn nhân một tháng trước khi chết, cộng với quan hệ xã hội của Tào Đại Tráng.
Kết thúc cuộc họp, chúng tôi tìm một gian phòng trống mô phỏng vụ án thứ nhất. Trong hồ sơ nói nạn nhân bị dầu sôi hủy hoại gương mặt, vết thương trí mạng là bị đập vào gáy. Lúc mô phỏng, tôi cảm thấy đây là một điểm mâu thuẫn.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tôi nghĩ cũng giống như vụ chặt xác anh nói, hung thủ có hai người."
Tôi lắc đầu: "Tôi không có ý đó, nếu tôi với cô là hung thủ, phải làm thế nào để vụ giết người này trở nên liền mạch?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Đầu tiên không được để lại vân tay, cần có găng tay. Tiếp theo công cụ gây án không được quá đặc biệt, ví như máy khoan điện, hay chất hóa học, dễ bị cảnh sát truy ra. Còn nữa, địa điểm vứt xác phải thật kín đáo, càng chậm phát hiện thì càng có lợi cho hung thủ."
Tôi hỏi: "Nếu cô là thợ may, nạn nhân mặc quần áo do tiệm cô may, cô có lột bỏ không?"
Nàng đáp: "Điều này là đương nhiên rồi."
Tôi hỏi tiếp: "Muốn hủy hoại gương mặt, theo cô nghĩ thì dùng cái gì thích hợp nhất?"
"Nước kiềm, vừa dễ mua, vừa dễ chứa, càng dễ dọn dẹp. Đun một nồi dầu ăn thì có hơi phiền toái, hơn nữa còn dễ để lại vết tích trong nhà." Tiểu Đào đáp.
Tôi gật đầu: "Cô nói đúng, vụ án đầu tiên khá sơ sót, thủ pháp tương đối thiếu chuyên nghiệp. Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc là, những vụ án tiếp theo toàn bộ đều đi theo một con đường cũ, cứ như hung thủ cố ý thể hiện phong cách của mình. Chẳng lẽ là tìm cách khiến cảnh sát tin vào truyền thuyết dân gian kia? Hoặc là... vụ án thứ nhất chỉ là vô tình gây ra, những vụ sau này là bắt chước?"
Nói tới đây, tôi dần dần sáng tỏ: "Tôi đoán đây là một vụ giết người hàng loạt được hình thành từ từ."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất