Chương 199: Đố kỵ
Hoàng Tiểu Đào nói, trong lúc ăn cơm, chủ tịch huyện cứ nhắc tới cái tên Hà Giai Giai, là con gái của bạn mình, gần đây bị mất tích, hy vọng chúng tôi có thể nhân tiện tìm kiếm.
Tôi trầm ngâm nói: "Chắc là con riêng."
Tiểu Đào cười: "Tôi cũng nghĩ như vậy, chuyện như vậy định lừa gạt ai, hẳn là con riêng của hắn, nếu không sao lại quan tâm như vậy."
Băng Tâm nói: "Những kẻ làm quan này cuộc sống riêng đúng là đồi bại, nếu cha tôi mà có con riêng bên ngoài tôi sẽ bỉ nhà đi ngay."
Hoàng Tiểu Đào đùa cợt: "Biết đâu Tống Dương ca ca chính là anh trai của cô?"
Băng Tâm ném một cái gối qua: "Cút!"
Tiểu Đào cười ha hả: "Chỉ đùa một chút thôi, cha cô mặt mũi thô kệch, lại vừa đen vừa hôi, làm sao có thể có quan hệ máu mủ với tên tiểu Shota này."
Băng Tâm mân mê cái miệng nhỏ nhắn: "Nếu nói như vậy, tôi cũng không phải con ruột của ông ấy rồi."
Tiểu Đào nói: "Cũng có thể, rảnh rỗi đi giám định ADN xem."
Tôn Băng Tâm lớn tiếng la lên: "Tiểu Đào tỷ tỷ thật đáng ghét, ta không thèm nói với tỷ nữa." Sau đó chui đầu vào trong chăn.
Hai người này đùa chẳng cần giữ ý tứ, có vẻ như quan hệ khá tốt, tôi hắng giọng: "Vào chuyện chính đi."
Tiểu Đào nói: "Ừ, chủ tịch huyện sợ con gái riêng rơi vào tay hung thủ, cho nên hy vọng chúng ta đẩy nhanh tiến độ, sớm thu lưới."
Tôi lắc đầu: "Không có bằng chứng, thu lưới cái gì? Hay cô phái người theo dõi đi, tránh tình huống xấu nhất phát sinh."
Tiểu Đào đáp: "Vậy trước mắt cứ theo dõi sát sao, trên đời này làm gì có việc trùng hợp như vậy.
Tôi nghĩ, với chu kỳ phạm tội của hubg thủ, chưa chắc là sẽ không có gì xảy ra, nhưng không nói ra mồm.
Tối nay Vương Nguyên Thạch không về, ông ấy lên thành phố điều tra manh mối. Hôm sau điều tra viên do Tiểu Đào phái ra ngoài đã về, bởi vì thời gian đã quá lâu cho nên cũng không hỏi được manh mối gì, không chắc chắn mấy nạn nhân có từng tới tiệm may hay không.
Buổi trưa Vương Nguyên Thạch gọi điện cho chúng tôi, nói đã hỏi qua tất cả các bệnh viện trong tỉnh, không phát hiện Lý Cầm có tiền sử bệnh tâm thần.
Cái này đối với tôi không phải là một tin tốt, chẳng lẽ chúng tôi đã suy đoán sai toàn bộ, Tiểu Đào hỏi: "Sao anh lại nghĩ rằng Lý Cầm có tiền sử bệnh tâm thần?"
Tôi giải thích: "Đêm hôm đó người tập kích tôi rất có khả năng là hai vợ chồng này, cho nên tôi đang nghĩ Lý Cầm có khả năng bị tâm thần phân liệt, động cơ giết người rất có thể là..."
Tiểu Đào thúc giục: "Là cái gì anh mau nói ra đi, làm tôi sốt ruột gần chết."
Tôi lắc đầu: "Không không, ý nghĩ này hơi cường điệu quá, hiện giờ không có chứng cứ, càng không thể."
Tiểu Đào nói: "Anh nói một chút xem nào."
Tôi đáp: "Động cơ giết người là để chữa bệnh."
Tiểu Đào kinh ngạc không thôi, nhìn tôi: "Dựa vào đâu?"
Tôi kể, hôm gặp ở tiệm may, có cảm giác Lý Cầm thần kinh không ổn định, cộng thêm việc bị di chứng phẫu thuật thẩm mỹ. Đối với phụ nữ, gương mặt là vô cùng quan trọng, tôi đang nghĩ khả năng lúc trước cô ta bị tâm thần phân liệt hoặc hội chứng trầm cảm, mỗi khi trông thấy phụ nữ trẻ đẹp là sẽ phát bệnh. Để hóa giải bệnh tình, chồng cô ta, Trương Cường liền giết hại những cô gái đó.
Trước đây tôi đã đọc được một vụ tương tự trong cục cảnh sát, mấy năm trước xảy ra vụ giết người hàng loạt, hung thủ cuối cùng lại là một cô gái tự ti, khép kín đến cực điểm. Cô ta có hai nhân cách song song, một cái nhân cách khác là người vô cùng hoạt bát tự tin nhưng phải gặp kích thích mới bộc phát. Hung thủ này thích một người con trai, mỗi lần phải đi hẹn hò cô ta sẽ giết một người, mục đích để nhân cách hoạt bát trỗi dậy. Lúc đó chẳng ai nghĩ tới động cơ phạm tội là như thế, nếu chẳng phải cô gái hướng nội khép kín kia do lương tâm giày vò mà đi tự thú, sợ rằng còn lâu mới phá được vụ án.
Đọc qua nhiều vụ án, phân tích tỉ mỉ từng vụ, tôi rút ra được một phương pháp: nếu dùng suy luận của người bình thường không tìm được động cơ, thì thử dùng suy luận của người khồn bình thường, bởi những kẻ sát nhân hâu hết là những kẻ không bình thường.
Nhưng bây giờ Lý Cầm không có tiền sử bệnh tâm thần, chúng tỏ tôi suy đoán sai, không khỏi có chút nản chí.
Tiểu Đào khuyên nhủ: "Không tìm được động cơ cũng không cần nôn nóng, chờ tới khi bắt chúng về quy án, thẩm vấn chẳng phải sẽ biết sao?"
Tôi lắc đầu: "Không có bằng chứng, không có động cơ, làm sao dám chắc họ là hung thủ, chẳng lẽ chúng ta cũng giống Tần pháp y, bắt người dựa vào cảm tính?"
Tiểu Đào cắn rắng nói: "Đi đường vòng không xong thì chúng ta trực tiếp công thành, tới tiệm may tìm bọn chúng."
Tôi hỏi: "Lấy lý do gì?"
Tiểu Đào cười: "Hôm trước anh đặt may áo khoác cơ mà?"
Tôi cũng bật cười, lại quên mất chuyện này.
Hoàng Tiểu Đào bảo tiểu Chu mang cái khuôn mẫu ra, chụp ảnh lưu vào điện thoại. Ra khỏi trụ sở, chỉ thấy Băng Tâm đang xách một túi dụng cụ tới, Tiểu Đào hỏi: "Hôm nay không khám nghiệm tử thi, cô vác túi tới làm gì?"
Băng Tâm đáp: "Cứ ở yên trong phòng buồn chán lắm, dù sao tôi cũng tới để thực tập, kiếm xem có việc gì làm không."
Tôi gật đầu: "Vậy muội để đồ ở đây đi, theo chúng ta tới tiệm may."
Băng Tâm hưng phấn la lên: "Tốt quá rồi, tra án!"
Tiểu Đào bật cười: "Tiểu nha đầu này, tra án mà vui vẻ vậy sao?"
Chúng tôi tới tiệm may của Trương Cường, giờ là cuối năm, hai vợ chồng bận tối mắt tối mũi. Hắn bảo chúng ta ngồi chờ một lát, sẽ lấy quần áo cho tôi ngay, tôi nói không cần vội.
Hai vợ chồng này ở lại luôn trong tiệm, vừa làm việc vừa ngủ nghỉ tại đây. Tiểu Đào giả bộ xem quần áo, đi lại gần giá giày dép kiểm tra, tôi đứng dậy che cho nàng một chút. Tiểu Đào cầm từng chiếc trên giá giày lên kiểm tra, lắc đầu: "Không có."
Tôi nhìn qua kích cỡ mấy đôi giày: Nhưmg size thì giống."
Tiểu Đào thở dài: "Xem ra đêm đó họ đã vứt bỏ giày của mình."
Nội tâm tôi phấn chấn: "Có ý thức phản trinh sát như vậy, càng chứng tỏ hai vợ chồng này khả nghi."
Tôi quay đầu, thấy Băng Tâm đang nói chuyênh cùng một bác gái. Lý Cầm ngồi sau máy may cứ nhìn nàng chằm chằm, tới mức không cẩn thận bị kim đâm vào tay, kêu lên một tiếng. Trương Cường lập tức chạy tới nâng tay cô ta lên hỏi có đau không.
Ánh mắt Lý Cầm nhìn Băng Tâm có một sự ghen tị mãnh liệt, chi tiết này rất có giá trị.
Lúc này, có một gã vừa đen vừa mập bước vào, lớn tiếng hỏi: "Cường tử, áo choàng dài của ta sửa xong chưa?"
Trương Cường cười gượng nói: "Ôi Vương ca tới, treo ở trên tường ấy, lấy giùm ta."
Gã mập nhấc cái áo xuống, nói: "Bao nhiêu tiền đây?"
Trương Cường xua tay: "Không phải tiền nong gì, mang đi đi."
Gã mập cười nói: "Được, hôm nào mời ngươi uống rượu, ta đi nhé."
Tôi nghĩ gã mập này là bằng hữu của Trương Cường, nháy mắt với Tiểu Đào: "Đi hỏi hắn vài câu."
Băng Tâm chẳng biết từ đâu xuất hiện: "Muội đi nữa." Sau đó thấp giọng nói: "Bà cô kia phiền muốn chết, hỏi hết cái này cái nọ, còn đòi giới thiệu bạn trai cho muội."
Tiểu Đào cười: "Được a, ai thấy cũng thích, hoa kiến hoa khai, hai người đi đi, tôi ở đây theo dõi."
Tôi với Băng Tâm đuổi theo tên mập, hắn đi xuyên phố, qua hẻm, rẽ vào một tiệm cắt tóc. Bên trong có vài cô gái ăn mặc hở hang, nhìn đã thấy không phải nơi đứng đắn, Băng Tâm ôm mặt hỏi: "Chúng ta phải vào nơi thế này ư?"
Tôi gật đầu: "Dĩ nhiên, đây là một cơ hội tốt!"