Chương 205: Một đao chém cụt tay
Tôi hỏi: "Tại sao phải giết Tào Đại Tráng, hai người chẳng phải anh em tốt sao?"
Tôi cố ý kéo dài thời gian, vừa rồi bộ đàm của Tiểu Đào có vang lên mấy tiếng nhưng nàng không trả lời, cho thấy cảnh sát đang chạy về phía này.
Trương Cường Đáp: "Hắn đáng chết!"
Tôi dò hỏi: "Hắn biết bí mật nên ngươi giết người diệt khẩu?"
Trương Cường hét: "Thằng khốn đó vơ vét tài sản của ta!"
Hắn nói Tào Đại Tráng biết chuyện của vợ chồng hắn từ đầu năm, nhưng không báo cảnh sát, mà lựa chọn tống tiền. Ban đầu là vài ngàn tệ, sau là cả chục ngàn. Tào Đại Tráng ỷ vài mối quan hệ bạn bè với Trương Cường, nghĩ hắn không dám làm gì mình.
Cuối cùng Trương Cường tới nhà Đại Tráng để đàm phán, bảo hắn cho một cái giá chốt, sau này đừng đòi tiền mình nữa. Kết quả là đàm phán bất thành, Trương Cường liền giết Tào Đại Tráng, phân thây trong phòng, vứt ở công trường xây dựng.
Hắn một mực nói là ra tay một mình, nhưng kết quả khám nghiệm tử thi rõ ràng cho thấy hung thủ là hai người, Trương Cường đang muốn gánh tội thay vợ hắn.
Tình cảm của hắn đối với thê tử vô cùng sâu đậm, tôi thoáng nghĩ có thể ra tay với Lý Cầm, bắt hắn thả con tin, nhưng Lý Cầm cứ nấp sau lưng hắn, căn bản không có cơ hội tiếp cận.
Trương Cường cười gằn: "Đám cảnh sát huyện đúng là heo ngu ngốc, chẳng điều tra được cái gì."
Tiểu Đào nói: "Nhưng giờ chúng ta đang ở trước mặt ngươi, đây là hậu quả từ việc khinh thường lực lượng cảnh sát."
Trương Cường chẳng thèm ngó tới: "Ngươi con mẹ nó nới hươu nói vượn, đều là do tên chó họ Phong tổ chức chào đón các ngươi linh đình, khiến cả huyện đều biết, cho nên lần đầu các ngươi vào tiệm ta đã biết là cảnh sát. Vợ ta thấy vậy nên hoang mang, phát bệnh, đêm đó chạy ra ngoài nếu không làm sao các ngươi tra ra được ta?"
Vừa nói, Trương Cường vừa lo lắng liếc mắt nhìn Lý Cầm, mấy chữ 'phát bệnh', 'có bệnh' dường như là từ nhạy cảm với ả.
Thì ra đêm đó tập kích tôi là do vậy, nhưng Trương Cường cũng quá coi thường chúng tôi rồi, thực ra không có việc đêm đó xảy ra, chúng tôi cũng đã nghi ngờ hắn từ trước.
Đúng lúc này trong rừng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Vương Nguyên Thạch dẫn một đội cảnh sát tới, từng họng súng lạnh giá chĩa vào Trương Cường, hắn kinh hãi hét: "Ai cho ngươi gọi người tới?" Con dao xiết càng chặt hơn.
Hoàng Tiểu Đào giang tay ra: "Ngươi cũng thấy đấy, bộ đàm ta không hề nhận, là tự bọn họ tìm đến."
Trương Cường hoảng hốt: "Lùi về sau hết cho ta, không ta giết nó!"
Tiểu Đào bảo đội cảnh sát lùi ra, họ giải tán, nhưng là kế sách âm thầm bao vây, trong rừng đầy sương mù, ban đêm tầm nhìn hạn chế nên Trương Cường không phát hiện.
Hắn lại bắt đầu ra điều kiện, muốn một cái xe đầy xăng, cảnh sát không được bám theo.
Cứ giằng co như vậy thì không ổn lắm, con tin có vẻ yếu, chắc do hít nhiều thuốc mê, sợ sẽ nguy hiểm tính mạng, tôi cắn răng đưa ra quyết định: "Hay là thế này đi, ta đổi chỗ cho con bé, ngươi mang theo ta thì dễ dàng tẩu thoát hơn."
Hoàng Tiểu Đào trợn mắt nhìn tôi. Trương Cường cười lạnh: "Ngươi là cái thá gì?"
Tôi nói: "Ta là đội trưởng, lời nói của ta tương đối có trọng lượng."
Tiểu Đào lên tiếng: "Tống Dương, anh nói bậy bạ gì vậy, tôi mới là đội trưởng, để tôi thế."
Băng Tâm cũng nói: "Cha ta là cục trưởng, ngươi bắt ta đây này."
Trương Cường ngửa nặt lên trời cười lớn: "A, còn tranh nhau, thật là hi sinh vĩ đại, ta còn muốn vỗ tay khen đấy."
Hắn dùng dao chỉ vào mặt tôi: "Trông ngươi trắng trẻo, lại điềm tĩnh, khả năng là quan lớn nhất, ngươi qua đây!"
Tôi thầm nghĩ nhãn lực kiểu mẹ gì vậy, nhưng đây là chuyện tốt, tôi vẫn hy vọng hắn chọn mình.
Tôi từ từ tiến tới, đến trước mặt, Trương Cường đột nhiên hất con tin xuống đất, kéo giật tôi về phía hắn, kề dao lên cổ tôi, tay còn lại lục soát xem trên người tôi có vũ khí không.
Lục soát xong, Trương Cường gật đầu: "Được, theo chúng ta đi! Hai ngươi không được nhúc nhích, bà xã, chúng ta rút lui!"
Tiểu đào và Băng Tâm lo âu nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu ra hiệu không cần đi theo.
Trương Cường lôi tôi về phía sau, tôi thoáng trông thấy Vương Nguyên Thạch đang dẫn cảnh sát tạo thành một vòng vây, theo sát bên ngoài. Chúng tôi rút về tới chiếc santana, Trương Cường đây tôi lên xe, tôi hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ mình có thể chạy thoát?"
Hắn đáp: "Ta có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật lâu như vậy, tại sao lại không thể trốn thoát? Cảnh sát luôn cho mình tài giỏi, ngươi đánh quá thấp trí thông minh của ta rồi."
Đúng lúc này Lý Cầm hét lên một tiếng chói tai, đột nhiên sắc mặt biến đổi, cười lạnh: "Ha ha, đôi cẩu nam nữ các ngươi muốn chết!"
Trương Cường mắng: "Con điếm, cút cho ta!"
Lý Cầm đã hoán đổi thành nhân cách khác, chạy về phía trong rừng, xoay người nói: "Ta không có tâm trạng cùng ngươi xuống suối vàng, ngươi tự mình từ từ chơi đùa đi, loại đàn ông thất bại."
Trương Cường quát lên: "Đứng lại cho ta!"
Đúng lúc này, một bóng áo trắng lao ra từ rừng cây, Trương Cường giật mình, đột nhiên giơ dao đâm vào ngự tôi. Nhưng tốc độ của bóng trắng hơn hắn rất nhiều, chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, tay Trương Cường đã đứt lìa.
Bàn tay cầm dao văng ra xa, mấy giây sau vết thương mới phun máu như suối. Trương Cường ôm cánh tay bị chém, kêu thảm: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lần này tôi mới được nhìn rõ gương mặt kiếm khách, hắn nhìn qua chỉ chừng 20 tuổi, thân cao, dung mạo cực giống Trương Nghệ Hưng, thậm chí còn có phần đẹp trai hơn. Hắn mặc một bộ áo choàng trắng, trên tay cầm thanh kiếm giống như kiếm của võ sĩ đạo, nhưng điêu khắc trên cán thì là một thanh đao cổ của Trung Quốc: Đường đao.
Tôi đối mắt với kiếm khách mấy giây, hắn đột nhiên dùng động tác đẹp mắt tra đao vào vỏ, xoay người rời đi.
Kiếm khách vừa biến vào rừng mấy giây thì cảnh sát từ hướng đó ập tới, tôi ngăn một cảnh sát lại hỏi: "Có trông thấy một nam giới mặc áo choàng trắng không?"
Viên cảnh sát lắc đầu: "Làm gì có ai?"
Rõ ràng một vào một ra cách nhau có mấy giây, chẳng lẽ gười này biết độn thổ? Cảnh sát bắt hai vợ chồng Trương Cường, còn tôi dùng động u chi đồng đuổi theo kiếm khách, tôi muốn biết rốt cuộc hắn là ai, tại sao phải đi theo bảo vệ tôi.
Chợt phát hiện trên một thân cây có vết dấu chân, ngẩng đầu lên thì thấy kiếm khách đang ngồi trên cành cây, hắn biết khinh công à, sao chỉ mượn lục nhẹ nhàng đã nhảy lên được đó?
Hắn lạnh lùng nói: "Tiểu thiếu gia, lần sau đừng có đi chịu chết như vậy, mạng của ngươi không phải chỉ của riêng ngươi."
Tôi hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao luôn xuất hiện lúc ta gặp nguy hiểm?"
Chỉ thấy nhanh cây khẽ lay động, người đã không thấy đâu. Tôi đuổi theo hét lên: "Ngày mai ta sẽ nhảy lầu, hi vọng ngươi có thể đỡ được ta."
Hắn đáp: "Cứ thử xem!" Lúc nói, âm thanh đã ở rất xa rồi.
Phía sau vang lên giọng Tiểu Đào: "Ai muốn nhảy lầu?"
Quay đầu lại, nàng bước tới nói rằng Trương Cường đã bị bắt, nhưng tay bị chém đứt, lưỡi cắt rất gọn, còn gọn hơn dùng dao mổ, có lẽ vẫn nối lại được.
Nàng hỏi: "Chẳng lẽ là thần long thấy đầu không thấy đuôi vẫn theo bảo hộ anh?"
Tôi gật đầu.
Tiểu Đào phì cười: "Tên tiểu tử nhà anh, đoán chắc hắn sẽ tới cứu nên mới nguyện làm con tin, hành vi này chỉ có một từ thôi: liều mạng!"
Tôi nói: "Thì cứ bắt được hung thủ là ok rồi."
Nàng vỗ vai tôi: "Đại án cáo phá, chúng ta rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút."