Âm Phủ Thần Thám

Chương 206: Thương nhân âm phủ

Chương 206: Thương nhân âm phủ


Việc thẩm vấn đôi vợ chồng này giao cho Phong quận trưởng, tối đó tôi ngủ một giấc thật ngon lành. Sáng hôm sau Tiểu Đào gọi điện bảo tôi tới trụ sở cảnh sát, giọng có vẻ khẩn cấp, ngữ điệu nghiêm túc.
Tôi nghĩ rằng hai vợ chồng này xảy ra chuyện gì, đã từng có nghi phạm sau khi bị bắt liền nuốt mảnh dao lam, nuốt giây kẽm, ăn bột giặt, đủ loại hành vi tự hủy hoại để trốn tránh việc lấy khẩu cung.
Tôi tới một gian phòng họp, đẩy cửa bước vào. Hoàng Tiểu Đào và Băng Tâm mai phục bên trong, dùng bình xịt dây lụa, xịt đầy lên đầu tôi, đám cảnh sát đồng loạt vỗ tay: "Tống đại thần thán tới rồi!" Còn có người bưng một cái bánh kém lớn ra.
Kinh hỉ này tới quá đột ngột, khiến tôi hơi lúng túng. Thì ra là vụ án được phá, tất cả mọi người đều có thể về nhà ăn tết, Tiểu Đào đề nghị tổ chức liên hoan cảm tạ đại công của tôi. Nàng đội cho tôi cái mũ sinh nhật, kêu tôi cắt bánh, tôi hỏi: "Sáng sớm mà ăn gì bánh ngọt?"
Tiểu Đào xua tay: "Không ăn bánh, vậy thì mang nồi tới đây!"
Mọi người liền lôi ra một cái nồi, cứ như ảo thuật, trong nồi còn có sẵn nguyên liệu, đặt xuống nấu lẩu. Tôi cười: "Ở đây là trụ sở công an, dưới lầu vẫn còn đang thẩm vấn, có cần phải phô trương như vậy không?"
Tiểu Đào hừng hực khí thế: "Đương nhiên là phải phô trương, hôm nay chúng ta cái gì cũng không động tới, ăn no uống sag, ngủ thống khoái, đây là mệnh lệnh!"
Mọi người rần rần đáp: "Tuân lệnh!"
Hôm nay thoải mái thư giãn đầu óc, ăn xong nồi lẩu, Băng Tâm với Tiểu Đào đi dạo phố mua quần áo, tôi thì đi cùng mấy cảnh sát tới tiệm net chơi LOL. Thì ra cảnh sát cũng thích chơi cái này, có điều kỹ năng yếu kém, bị đám học sinh hành cho lên bờ xuống ruộng nhưng vẫn cười rất vui vẻ.
Buổi chiều tôi muốn ra ngoài làm một số chuyện, lúc về khách sạn lất đồ thì gặp Tiểu Đào với Băng Tâm, Băng Tâm hỏi: "Tối đi xem phim không?"
Tôi đáp: "Phim rác cuối năm có gì hay ho, phải rồi, tôi muốn tới một nơi, hai người có đi cùng không?"
Tôi muốn tới thôn của Ngô Lão Tam, đến chỗ giếng hoang, đốt một tập giấy vàng, đọc vãng sinh chú. Nữ quỷ đó thực ra rất đáng thương, tối qua đã quấy rầy nó, hôm nay tới bồi thường một chút gọi là.
Băng Tâm che miệng: "Tống Dương ca ca, huynh thật nhân hậu...có điều tối qua đi theo chúng ta đúng là ma sao?"
Tôi cười nói: "Có thể đúng, mà cũng có thể sai, thực ra chính ta cũng không biết."
Tiểu Đào thần bí nói: "Thực ra chúng ta từng gặp ma rồi mà, vụ đầu tiên anh giúp tôi đó."
Tôn Băng Tâm hưng phấn: "Thật vậy ư, mau kể cho muội nghe một chút đi."
Chúng tôi chạy xe tới thôn trang cạnh khu rừng, điều khiến tôi bất ngờ là tảng đá chắn miệng giếng đã được gỡ ra. Tôi hỏi một thôn dân, la ai gỡ tảng đã xuống? Thôn dân nói hai ngày trước có một vị cao nhân, tự xưng là thương nhân âm phủ, nói trong giếng có vật tà âm, cho nên oan hồn cô gái ở trên mới luôn quấy phá.
Tối hôm qua vị cao nhân kia làm phép ở đây, lúc đó sương mù nổi lên dày đặc, chính mắt thôn dân thấy nữ quỷ mặc váy đỏ từ trong giếng chui ra ngoài. Thủ pháp của cao nhân này thật kinh thiên động địa, cuối cùng thu phục nữ quỷ, vớt được một cái vòng ngọc cổ dưới đáy giếng.
Cao nhân cũng không thu tiền của thôn, chỉ mang cái vòng ngọc đi, hắn nói đấy là quy tắc nghề nghiệp của bọn hắn, sau khi thu phục quỷ hồn thì đồ vật thuộc về hắn.
Tôi kinh ngạc không thôi, trên đời thật sự có nghề này ư?
Có lẽ giấy vàng không cần đốt nữa, ma quỷ đã không còn. Chúng tôi rời khỏi thôn, chợt thấy một chiếc xe dừng ở ven đường, hình như bị hỏng xe, một thanh niên khí chất phi phàm đang loay hoay sửa xe, một tên mặt rỗ đứng tụa vào thành xe hút thuốc, ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào ngực Tiểu Đào, còn nháy mắt với nàng. Tiểu Đào hung hăng lườm hắn một cái.
Người này nhìn đã thấy không đứng đắn gì, lúc này thanh niên kia đã sửa xong xe, lau đôi tay đầy dầu mỡ nói: "Cũng không biết đường tới giúp một tay, còn đứng đó ngắm gái, mang ngươi theo thật mất thể diện."
Tên mặt rỗ cười ha hả: "Tiểu ca, ngươi nói gì vậy, tối qua ta cũng xuất lực mà."
Thanh niên khinh thường nói: "Ngươi còn mặt dày nói được, tự nhiên ngươi đuổi nữ quỷ vào rừng, suýt nữa thì tổn thương người vô tội."
Tiểu Đào đi tới giơ thẻ cảnh sát ra hỏi: "Hai ngươi tới đây làm gì?"
Tên mặt rỗ cười đểu giả: "Mỹ nữ, không nhận ra đấy, thì ra là cảnh sát. Ta với huynh đệ là buôn bán đồ cổ, tới nông thôn thu mua."
Tôi quan sát nét mặt hắn, không hề nói láo. Tiểu Đào chỉ người thanh niên kia, lạnh lùng nói: "Thương gia đồ cổ sao lại mang đao bên người?"
Thanh niên kia có đeo một đôi đoản đao bên hông, hắn nói là phòng thân. Tiểu Đào bảo hắn rút ra xem một chút, đôi đao sắc bén dị thường, hơn nữa một cây thì toát ra khí lạnh buốt, cây còn lại thì tỏa ra khí nóng.
Tiểu Đào nói: "Đao tự chế, tịch thu!"
Thanh niên kia cuống quít giải thích: "Đừng đừng, đao này đối với ta rất quan trọng, huống chi ta chưa bao giờ dùng nó đả thương người khác."
Tiểu Đào liếc mắt, nhỏ giọng hỏi tôi hắn có nói láo không? Tôi nhìn tên kia chằm chằm mấy giây, hắn cũng mỉm cười đánh giá tôi, trông thấy động u chi đồng mà không biến sắc, lần đầu tôi gặp người như vậy. Mấy giây sau hắn cười: "Tiểu huynh đệ, mắt ngươi khá khác thường đấy."
Trên người này toát ra một khí tức cường đại, nhưng tôi không biết là cái gì, liền nói với Tiểu Đào: "Hắn không nói láo, trả đao lại cho hắn đi!"
Người thanh niên nhận lấy đao, hảo hảo gật đầu một cái: "Tạ!"
Lúc đi, tên mặt rỗ còn nhìn chằm chằm Tiểu Đào, thanh niên kia kéo tai hắn: "Cứ nhìn đi, về ta mách vợ ngươi!"
Hắn vô tội nói: "Chỉ nhìn cũng không được sao?"
Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi: "Anh nghĩ hai tên này làm nghề gì?"
Tôi suy nghĩ đáp: "Không giống tội phạm lén lút, nhưng là người trong giang hồ, cũng không giống thương gia đồ cổ thông thường."
Đột nhiên tôi có một ý nghĩ, phải chăng thanh niên khí chất phi phàm kia là cao nhân thu phục nữ quỷ trong thôn?
Nhưng quay đầu nhìn lại, họ đã đi mất dạng.
Công việc kết án giao cho huyện, sáng hôm sau chúng tôi về thành phố. Lúc đi, chủ tịch huyện nắm tay tôi cảm ơn không ngớt, hắn không dám tiết lộ thân phận con gái riêng, chỉ nói chúng tôi vì dân trừ hại, sau này có việc gì cần địa phương trợ giúp, hắn sẽ hết lòng báo đáp.
Biểu hiện của Phong quận trưởng thì khá phức taph, mặc dù án đã phá nhưng hắn sợ chúng tôi báo vụ án oan lên cục, chức quận trưởng của hắn khó giữ. Vụ án thì nhất định chúng tôi phải báo cáo, nhưng người đáng lo không phải là hắn, mà là Tần pháp y.
Tôn Băng Tâm theo tôi về nhà, lúc chia tay Tiểu Đào đặc biệt vỗ vai tôi nói: "Tiểu tử, ngươi đừng có làm chuyện gì sai trái, nếu không tỷ giết chết ngươi!"
Tôn Băng Tâm nhí nhảnh: "Tống Dương ca ca có phải người của tỷ đâu, ai cần tỷ lo?"
Tôi nói: "Nếu cô không yên tâm thì cùng tới nhà tôi ăn tết đi."
Tiểu Đào thở dài: "Tôi cũng muốn lắm nhưng còn nhiều việc quá, đêm ba mươi có khi còn phải ăn mỳ gói."
Tôi nói: "Phải rồi, sau này nhớ gửi bản ghi chép khẩu cung vợ chồng Trương Cường cho tôi nhé."
Tiểu Đào gật đầu. Mấy ngày sau nàng gửi cho tôi bản khẩu cung qua chuyển phát nhanh, phía trên còn ghi chú: xem xong thì hủy, không được lộ ra ngoài.
Cả vụ án có mấy chỗ tôi không nghĩ tới, thì ra bệnh của Lý Cầm lúc trước cơ bản đã bình phục, chỉ có điều tinh thần không quá ổn định, thi thoảng sẽ bị trầm cảm.
Có một lần cô ta đang nấu cơm trong bếp, em gái mặc một cái váy đỏ mà lúc trẻ cô ta thích nhất, cười hỏi: "Tỷ, xem ta có giống ngươi hồi trước không?"
Lý Cầm nháy mắt mất bình tĩnh, ảo tưởng em dâu biến thành bản thân mình hồi trước, dùng đủ loại lời nói chanh chua cười nhạo mình. Lý Cầm liền hắt luôn chảo dầu trên bếp vào mặt cô ta, em gái hét lên đau đớn, trượt ngã đập đầu vào khung cửa sổ mà chết.
Lý Cầm quá hoảng sợ, sau khi Trương Cường về, khóc bảo muốn đi tự thú. Nhưng Trương Cường lại giải quyết hậu quả giùm vợ mình, hắn nghĩ tới truyền thuyết dân gian, liền mang thi thể em dâu ném tới gần cái thôn trang kia, giả bộ như bị ma quỷ giết hại, sau đó chứng minh được chiêu này hoàn toàn không lừa được cảnh sát.
Sau khi phát hiện thi thể, cảnh sát cũng tới nhà họ điều tra, nhưng quan hệ của họ với cô em rất tốt, căn bản không nghĩ tới bọn họ có liên quan, vì thực chất đây cũng không phải mưu sát.
Cái váy đỏ vốn là treo trong tiệm may, để đề phong sơ hở, Trương Cường cả đêm may thành một cái váy y hệt như vậy, cứ treo ở đó hai năm cho tới khi Tiểu Đào mua mất.
Từ đó bắt đầu bênh của Lý Cầm thường xuyên tái phát, hai nhân cách thường cãi nhau, cãi rất hăng, Lý Cầm cơ hồ là đổ vỡ.
Một hôm có cô khách hàng mặc váy đỏ tới tiệm, Lý Cầm lại ảo tưởng đó là chính mình lúc trẻ, giết chết cô ta, Trương Cường quá yêu vợ, không thể làm gì khác hơn là lại dọn dẹp.
Hắn nảy ra một ý nghĩ, tạo nên vụ giết người hàng loạt, cảnh sát huyện sẽ tuyệt đối bó tay.
Trương Cường phát hiện, mỗi một lần giết cô gái trẻ đẹp, bệnh của Lý Cầm sẽ thuyên chuyển tốt lên một thời gian. Cho nên hắn bắt đầu tự mình tìm kiếm con mồi, để cho vợ mình hạ sát. Nạn nhân thứ 3 vô tình lại là cô gái bị Ngô Mỗ cưỡng hiếp, chạy tới nhờ chúng cứu giúp. Bởi vậy Ngô Mỗ mới trở thành kẻ chịu tội thay.
Hai vợ chồng này xuất phát từ chuyện ngoài ý muốn, dần dần bước vào con đường không lối thoát, trở nên giết người thuần thục, tái phạm nhiều lần, hơn nữa còn học được đủ loại phản trinh sát. Trương Cường từ đầu tới cuối đều vì vợ mình, để vợ mình khỏi bệnh, còn không ngần ngại giết bạn để bảo vệ cô ta.
Xem xong hồ sơ, tôi không khỏi cảm khái một tiếng, tình yêu thật là một thứ tình cảm ích kỷ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất