Chương 207: Đệ nhất cao thủ Tống Gia
Trước tết ba ngày, tôi cùng Băng Tâm về nhà mình, cô thì cứ nghĩ tôi dẫn người yêu về khiến tôi phải giải thích mãi rằng đó là con gái của Tôn cảnh quan.
Hai vợ chồng cô chú chưa gặp Tôn Lão Hổ bao giờ, nhưng cũng rất hoan nghênh Băng Tâm.
Người trong nhà thì ngoài việc tôi đi học, chẳng biết trong nửa năm qua tôi làm những gì, tôi thì cũng chẳng có ý định tiết lộ. Mấy ngày tết chỉ có ăn với chơi, lần đầu Băng Tâm được về vùng quê thăm thú, chỗ nào cũng cảm thấy mới mẻ.
Mùng 1 tết, tôi muốn lên núi tảo mộ, sáng sớm liền rủ Băng Tâm ra ngoài. Cả hai lên núi, từ xa chợt phát hiện một nam nhân mặc áo khoác trắng, đang đứng im lặng trước mộ phần ông nội.
Đó chính là kiếm khách thần bí đã cứu tôi mấy lần!
Tôi dặn Băng Tâm, lát nữa nhớ dùng điện thoại chụp lại mặt hắn, lần này phải biết hắn là thần thánh phương nào mới thôi.
Nghe tiếng bước chân, kiếm khách áo trắng chẳng động tâm, tôi hỏi: "Sao hôm nay không mang theo thanh Đường đao?"
Hắn chẳng thèm quay đầu, đáp: "Sợ hung khí ảnh hưởng đến vong linh liệt tổ liệt tông."
Thấy bó hoa trên mộ phần, tôi tò mò hỏi: "Ngươi biết ông nội ta?"
Hắn nói: "Ông nội ngươi là một người xuất chúng, đáng tiếc sinh không gặp thời lại gặp kình địch trăm năm hiếm thấy."
Tôi càng hiếu kỳ hơn: "Nghe khẩu khí của ngươi, thì cũng là người nhà họ Tống?"
Hắn nhìn trái nhìn phải, rồi từ tốn: "Lúc ông nội ngươi chết, có căn dặn không được điều tra Giang Bắc tàn đao nữa, hy vọng ngươi có thể nghe lời ông ấy, ngươi chưa biết mình nhỏ bé thế nào đâu, có những thế lực mà ngươi không thể động vào."
Nghe câu này, tôi tức thì kích động: "Lúc ông ta chết, ngươi cũng ở hiện trường?"
Hắn nhàn nhạt đáp: "Nếu lúc đó ta ở hiện trường, thì đã không có chuyện gì xảy ra."
Lời trăn trối của ông, trừ tôi ra thì làm gì còn ai biết, không đúng, hiện trường còn có một người nữa, tôi lạnh lùng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chính là giang bắc tàn đao?"
Hắn cười cười: "Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta cũng họ Tống giống ngươi, tên là Tinh Thần. Ông ngươi chết không phải ngẫu nhiên, khi bằng tuổi ngươi, ông ấy cũng được người nhà họ Tống cảnh báo không được nhúng tay vào chuyện của giang bắc tàn đao. Nhưng ông ta không nghe, khư khư cố chấp muốn điều tra, cuối cùng chuốc lấy cái chết..."
Lời nói của hắn khiến đầu óc tôi mông lung, chẳng lẽ Tống gia còn có một chi khác sao?
Thêm nữa, từ giọng nói của giang bắc tàn đao mà suy đoán, hắn cùng lắm là 30 tuổi, vậy lúc ông tôi còn trẻ hắn phải chưa ra đời chứ?
Tống Tinh Thần xoay người rời bước, tôi đuổi theo la lên: "Đứng lại, ta còn chuyện muốn hỏi ngươi!"
Hắn vừa xuống núi vừa nói: "Ta biết ngươi với ông nội tính cách y hệt nhau, nhất định sẽ điều tra tới cùng. Một câu cuối khuyên ngươi, Tống gia cường đại hơn so với những gì ngươi tưởng tượng, giang bắc tàn đao cũng tàn nhẫn hơn so với những gì ngươi biết. Không quan không sĩ, bo bo giữ mình, mạng của ngươi không phải chỉ của riêng ngươi!"
Hắn nói những câu này làm tôi không thể bình tĩnh, Băng Tâm cũng chăm chăm nhìn theo bóng lưng Tống Tinh Thần, nói: "Soái ca thần bí này rốt cuộc là ai?"
Tôi hỏi: "Đã chụp ảnh lại chưa?"
Nàng gật đầu: "Chụp được rồi."
Ấy vậy mà khi nở điện thoại lên, lại phát hiện đã bị tắt nguồn, sau khi khởi động lại, toàn bộ kho ảnh trống không. Băng Tâm kinh ngạc nói: "A, ngay cả ảnh với clip quay ở nhà huynh đều mất, sao lại xảy ra chuyện này?"
Tôi lấy điện thoại của nàng xem xét, hình như đã bị hack, Firewall của điện thoại di động rất yếu, về kỹ thuật mà nói cũng không quá khó phá. Nhưng rõ ràng Tống Tinh thần đứng trước mặt tôi, lại có người âm thầm hack điện thoại của Băng Tâm, nghĩ qua đã thấy khá đáng sợ. Điều này cho thấy hắn không hành động một mình, chẳng trách lần nào cũng kịp thời hiện thân.
Từ bé tới giờ tôi vẫn nghĩ rằng Tống gia chỉ còn nhất mạch nhà chúng tôi, dù tang lễ ông khá đông nhưng chẳng thấy họ hàng nào lạ lẫm, chẳng lẽ đúng như hắn nói, Tống gia là một thế lực to lớn?
Về nhà, tôi hỏi cô: "Cô có nghe cái tên Tống Tinh Thần bao giờ chưa?"
Cô nói danh tự này có vẻ quen tai, nhưng không nhớ ra nổi, tôi cũng đành thôi.
Quê tôi khí hậu tương đối ấm áp, tết thì cũng chỉ có một lớp tuyết mỏng dính, rất nhanh đã xuân về hoa nở. Mùng 3 tết, Băng Tâm rất phấn khởi nói muốn ra ngoài chơi tiết thanh minh, tôi đáp: "Xung quanh huyện thành chỉ có đồi núi nhỏ, chẳng có cảnh đẹp, chờ có cơ hội thì đi Thái Sơn chơi."
Băng Tâm gắt giọng: "Thật chẳng biết suy nghĩ của con gái, muội muốn ở riêng với huynh mà. Sang năm cả hai đều phải đi thực tập, làm gì có cơ hội đi chơi với nhau nữa."
Tôi nói: "Vậy cũng được, thuận tiện đi dã ngoại một chuyến."
Băng Tâm vỗ tay: "Quá tốt, muội muốn đi dã ngoại cùng Tống Dương ca ca lâu rồi."
Chúng tôi chuẩn bị một túi than củi, chất dẫn lửa, và mấy xâu thịt dê để lạnh đi lên núi, dặn người nhà là hôm nay không ăn cơm.
Hôm nay gió lớn, nướng mấy xiên thịt dê mà nước mắt tôi chảy ròng tòng, Băng Tâm ngồi cạnh cứ cười ngặt nghẽo. Ăn xong nàng lôi ra một xấp thẻ bài, nói: "Chúng ta chơi Truth or Dare đi!"
Tôi bất lực nhún vai: "Trò chơi thiểu năng như vậy có gì mà vui đâu?"
Băng Tâm bĩu môi nói: "Chỉ số IQ của huynh đã quá cao, nhưng EQ lại thấp, chơi cái này có thể ren luyện EQ, rất tốt cho huynh đấy."
Tôi bán tín bán nghi nói: "Thật ư?"
Hai chúng tôi ngồi dưới đất rút thẻ, nếu rút phải hai thẻ giống màu sẽ phải lựa chọn nói lời thật lòng hoặc thực hiện hình phạt. Băng Tâm rút phải đạp lôi đầu tiên, nàng lựa chọn nói thật, tôi đọc câu hỏi trên thẻ: "Tới chơi nhà crush, bị đau bụng thì phải làm sao?"
Băng Tâm cười nói: "Chỉ cần hỏi toilet ở đâu là xong."
Sau đó tới lượt tôi đạp lôi, cũng chọn nói thật, câu hỏi tương đối nhạy cảm: "Bạn đã xem mấy bộ phim 18+ rồi?"
Tôi mặt đầy lúng túng, nam sinh nào mà chẳng xem vài bộ, Băng Tâm cảnh báo: "Không trả lời thật sẽ gặp báo ứng."
Tôi bẻ ngón tay: "Thành thật mà nói, chà...sáu bảy bộ gì đó."
Tôn Băng Tâm kinh ngạc: "Muội còn tưởng Tống Dương ca ca là một tiểu nam sinh thuần khiết cơ đấy. Vậy huynh thích diễn viên nữ nào?"
Tôi nghiêm mặt nói: "Câu hỏi này không có trên thẻ."
Hai chúng tôi tiếp tục chơi đùa, cười nói ầm ĩ, lại lần nữa bị đạp lôi nhưng câu hỏi khá khó trả lời, tôi chọn hình phạt, kết quả rút được một hình phạt là phải ôm cột điện hét lên rằng bệnh của tôi đã chữa được rồi.
Băng Tâm vỗ tay cười ha hả: "Muội muốn xem, muội muốn xem!"
Tôi lúng túng gãi đầu: "Ở đây làm gì có cột điện, ta ôm cây thay thế nhé."
Nàng bĩu môi: "Không được, tự mình chọn hình phạt, có nuốt lệ vào trong cũng phải thực hiện đúng."
Gáy tôi lập tức bốc khói đen: "Được được, xuống dưới chân núi kiếm cột điện."
Dưới chân núi này có một thôn trang nhỏ, tôi nghĩ chắc ngày tết chẳng ai ra ngoài mấy đâu, ai ngờ vừa bước xuống tới nơi đã nghe tiếng trống vang rền, tiếng pháo ầm ĩ, thì ra đang có đám cưới, cả người tôi toát mồ hôi lạnh: "Chọn chỗ khác đi."
Băng Tâm chống nạnh, nghiêm túc nói: "Không được, huynh phải tôn trọng quy tắc trò chơi, trên thẻ nói phải ôm cột điện đầu tiên nhìn thấy."
Tôi thở dài, cắn răng đi tới ôn cột điện, tâm trạng xấu hổ hét lên: "Tuyệt vời, bệnh của ta cuối cùng đã được chữa khỏi."
Đám người dự hôn lễ nhìn tôi như người ngoài hành tinh, Băng Tâm ôm bụng cười nắc nẻ, tôi xua tay nói: "Mau đi thôi, đi mau, cả đời ta sẽ không trở lại thôn này nữa."
Đúng lúc đó, phía sau đột nhiên có người hét: "Á, chết người rồi!"